Chương 17-6: Điều hai tốt nhất không nên quen biết (6)
Anh vẫn ngồi ở chỗ kia đợi như trước, quả nhiên, An Bảo Bối chậm rãi mở to mắt, Vinh Ninh tỏ vẻ kinh ngạc lại kích động, suýt chút nữa vui vẻ reo hò lên.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh!” Hắn vỗ vỗ tim của mình, “Tôi còn nghĩ rằng tai nạn xe cộ đã tạo thành tổn thương với cô, có lẽ còn khiến cô trở thành người thực vật, cô tỉnh lại là tốt rồi, nếu không lương tâm của tôi sẽ không chịu nổi!”
Sắc mặt An Bảo Bối trắng bệch, mệt mỏi nhìn hắn, ngực hơi phập phồng, cô không biết rằng lời Vinh Ninh vừa mới nói, rốt cuộc có phải là cố tình nói ra hay không.
“Nhưng cũng không thể chủ quan như vậy, hay là đi bệnh viện kiểm tr.a một lần thật tốt đi.” Nhân viên cứu hộ bên cạnh nói, khóe miệng An Bảo Bối run run, cầm cái chụp dưỡng khí ở trên mặt, “Tôi không sao, tôi rất khỏe mạnh, tôi muốn xuống xe!”
“Không thể để như thế được.” Khóe miệng Vinh Ninh hơi hơi cong lên, “Vẫn nên kiểm tr.a tất cả một lần mới tốt, bằng không nếu như xảy ra chuyện gì, là cô chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây?”
“Tự mình chịu trách nhiệm của mình!” Lúc Vinh Ninh lái xe vượt qua, tuy rằng không kịp né, nhưng mà Vinh Ninh cũng rất nhanh đã tạm thời sửa lại đường phanh, cô cũng chỉ tổn thương chút da lông bên ngoài do ngã sấp xuống mà thôi, căn bản là không có nghiêm trọng như vậy.
Trái lại, cứ coi như bản thân thật sự bị chấn thương gì đó bên trong, vậy cũng tốt hơn rất nhiều so với tiếp tục tiếp xúc với Vinh Ninh.
Cô đã ẩn núp nhiều năm như vậy, tránh né nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể tiếp tục có mối liên quan nào với Vinh Ninh nữa…
“Cô chịu trách nhiệm? Cô có thể chịu trách nhiệm thân thể của cô, nhưng cô cũng có thể chịu trách nhiệm lương tâm của tôi sao?” Gương mặt của Vinh Ninh nghiêm túc, lạnh lùng nhìn cô, “Xin cô không nên chỉ lo mỗi bản thân, rồi hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy cô không có việc gì, nhưng tôi có lẽ sẽ bởi vì sai lầm hôm nay mà áy náy cả đời.”
“Hai chúng ta rốt cuộc là ai không quan tâm đến cảm thụ của ai?!” An Bảo Bối cắn môi, suýt chút nữa muốn kêu ra lời vừa rồi trước mặt Vinh Ninh.
Vốn cô chỉ muốn dựa vào cố gắng của mình, cho mình một mái nhà ấm áp, nhưng mà… Rốt cuộc là người nào đi vào cuộc sống của cô?
Vốn đã tìm được cảm giác của nhà từ trên người Vinh Ninh, đã tìm được cảm giác tình cảm chân thành cả đời, nhưng ban đầu là ai, đã hoàn toàn hủy diệt hết thảy những thứ tốt đẹp đó?
Cô đã lựa chọn rời khỏi bên cạnh hắn, đi tìm cuộc sống thuộc về chính cô, cô đã né tránh hắn nhiều năm như vậy, thời gian lâu như vậy, cô không muốn gặp lại hắn! Vậy ai đã bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, nhiễu loạn tâm trí của cô, quyết tâm của cô? Lại vẫn còn nói đại nghĩa ở như vậy ở trước mặt cô như điều đương nhiên, cô không quan tâm cảm thụ của hắn? Vậy hắn đã có lúc nào quan tâm cô?
Càng nghĩ, loại cảm giác này càng bộc phát mãnh liệt hơn trong lòng An Bảo Bối, muốn đem tất cả mọi thứ nói rõ ràng trước mặt Vinh Ninh, cuối cùng… lại vẫn ngấm ngầm nhịn xuống.
Không tức giận không có nghĩa là cô không còn cách nào khác, không nói lời nào không có nghĩa là cô không còn lời nào để nói.
Đôi mắt to như nai con kia của cô, sau khi trừng hắn một hồi lâu, rốt cuộc lại chậm rãi nhắm lại một lần nữa, ngay cả đầu cũng xoay qua một bên.
Đó là ánh mắt như thế nào? Vinh Ninh kinh ngạc nghĩ, mang theo chút hờn giận cũng bất đắc dĩ nhè nhẹ, nhưng lại không biết rốt cuộc là vì sao, cô lại không chịu nhìn anh, Vinh Ninh cũng vẫn là lần đầu tiên có chút không biết nên nói gì, nên làm gì.
“Cái kia…”
Vinh Ninh dùng giọng điệu cứng rắn, song vừa mở miệng, An Bảo Bối đã dứt khoát ngay cả chụp dưỡng khí cũng cởi ra, kêu một tiếng, buồn bực nói, “Tôi ch.ết rồi!”
Vinh Ninh vẫn đem lời của mình giấu vào trong lòng, đối với lời nói vừa rồi của An Bảo Bối, cũng không biết là nên khóc hay nên cười, đành phải dùng gương mặt mang theo nụ cười khổ nhìn cô.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhân viên cứu hộ vẫn luôn xem cuộc vui dùng vẻ mặt không hiểu nhìn bọn họ, tại sao vẫn luôn có một loại cảm giác, hai người này, căn bản không giống quan hệ người gây tai nạn và người bị hại, mà lại có chút giống đôi tình nhân đang đấu võ mồm?
Xe cứu thương vẫn chạy trên đường như cũ, không khí đọng lại trong xe dường như còn nặng nề hơn so với có người ch.ết, lạnh như băng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, từng tiếng từng tiếng vang lên không ngừng.
Cuối cùng đã tới nơi, xe cứu thương vừa mới dừng lại, đôi mặt của An Bảo Bối cũng đã mở ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt tuấn tú đáng yêu kia của Vinh Ninh, vốn là hai người bốn mắt nhìn nhau, đều ngây người một lát, một giây sau, An Bảo Bối đứng dậy, gỡ chụp dưỡng khí.
Bây giờ cô đang tỉnh táo hơn bất kỳ giây phút nào.
“Cô làm gì vậy?”
“Về nhà!” Lạnh lùng trả lời Vinh Ninh một câu, An Bảo Bối đã nhanh chóng xuống xe muốn đi ngay, Vinh Ninh lại kịp thời giữ lại tay của cô, dùng sức kéo một cái, An Bảo Bối cảm thấy choáng váng, một giây sau liền phát hiện mình xuất hiện trong vòng ôm của Vinh Ninh.
“Anh muốn làm gì?” An Bảo Bối kinh hoảng nhìn anh, cũng muốn dùng sức thoát khỏi trói buộc của anh, Vinh Ninh lại càng dùng sức lớn hơn.
“Đi bệnh viện kiểm tr.a lại đi!” Dừng một chút, Vinh Ninh tiếp tục mở miệng nói, “Đến lúc đó tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Đưa cô về nhà? An Bảo Bối há to miệng, ánh mắt lại bắt đầu chớp lóe không có quy luật, nếu để cho Vinh Ninh đưa mình về nhà, vậy tất cả cũng đều sẽ bị sáng tỏ, cục cưng của cô, người nhà của cô, tất cả của cô…
“Không cần, tự tôi sẽ đi.”
Vinh Ninh nhếch môi, cũng không nói chuyện, gương mặt giống y hệt đường nét của hắn, lạnh như băng, kiên định.
“Vị tiểu thư và tiên sinh này.” Nhân viên cứu hộ đã chậm rãi mở miệng, càng ngày càng cảm thấy hai người thực sự là hết sức kỳ quái, thậm chí kỳ quái đến không ra thể thống gì, “Có phải hai người không biết nhau hay không?”
“Chúng tôi…”
“Không biết!” An Bảo Bối chặn lời Vinh Ninh, giọng điệu cứng rắn nói, “Tôi căn bản không quen biết vị tiên sinh này, đúng là anh ta đã đụng vào tôi, nhưng mà anh cũng thấy đấy, tôi cũng không có vấn đề gì, tôi muốn trở về.”
“Không cần nghe cô ấy.” An Bảo Bối vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt không chút biểu tình nào kia của Vinh Ninh, “Sắp xếp kiểm tr.a toàn bộ, tôi đã nói rồi, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề.”
“Anh!” An Bảo Bối ngoại trừ việc tức giận kêu chữ đó, cũng không có phương pháp đối phó hắn.
Không thèm để ý. Vinh Ninh ôm lấy thân thể của cô, ôm một cái kiểu công chúa đơn giản lại xinh đẹp, bị ép buộc, An Bảo Bối chỉ có thể dùng hai tay quàng qua cổ hắn, ngửa đầu lên từ dưới nhìn hắn, “Anh rốt cuộc muốn làm sao?”
Hắn không muốn gì cả, cũng lười phải nghĩ.
“Phải đi đâu?” Vinh Ninh hỏi, nhân viên cứu hộ chỉ vào địa chỉ, “Xem ra vị tiểu thư này cũng không có gì đáng ngại, nhưng vẫn nên làm kiểm tra, vì vậy đi khử trùng, băng bó vết thương trước, sau đó tôi sẽ sắp xếp đi làm một loạt kiểm tr.a tổn thương bên trong.”
“Được.” Vinh Ninh im lặng đáp ứng, đi theo phương hướng nhân viên cứu hộ chỉ.
“Vị tiên sinh này, mời anh thả tôi xuống được không?! Cho dù là đi kiểm tra, tôi cũng có thể tự mình từ từ đi, không phiền anh phải hao tâm tổn trí!” Cô bướng bỉnh ngẩng đầu, đụng phải mặt của Vinh Ninh, Vinh Ninh chưa từng cúi đầu, đối với lời An Bảo Bối nói với hắn, chọn dùng chính sách mắt điếc tai ngơ.
“Vị tiểu thư này, vị tiên sinh này cũng vì tốt cho thân thể của cô, xin cô có thể ngoan ngoãn phối hợp được không?”
Nhân viên cứu hộ thật sự là buồn bực ghê gớm, người khác bị người ta đụng phải, hận không thể làm kiểm tr.a từ trong ra ngoài thậm chí cả nha khoa cũng phải đi, nhưng vị tiểu thư này lại rất kỳ quái, người hảo tâm giống như vị tiên sinh này, trong xã hội lại càng thêm ít, cam tâm tiêu phí một số tiền đáng kể để cho cô đi kiểm tra, thậm chí mời mười hộ lý luân phiên trông giữ cô cũng không sao cả, ai ngờ cô lại từ chối ý tốt của vị tiên sinh này ngoài ngàn dặm, thậm chí ngay cả trên mặt cũng mang theo mùi vị chán ghét nồng đậm, thật không biết rốt cuộc là cô nghĩ như thế nào.
Ngay cả nhân viên cứu hộ bên cạnh cũng phụ họa cho Vinh Ninh, An Bảo Bối không muốn làm kiểm tra, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi bên hắn, lại bị nhân viên cứu hộ cho là loại người nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà đi tìm phiền toái?
An Bảo Bối cắn môi, dùng sức lớn đến nỗi đôi môi đang nghiến chặt kia sắp hiện lên màu hồng phấn nhàn nhạt, tức giận há mồm thở hổn hển, mãi đến khi người trong ngực kia không mở miệng nữa, rốt cuộc Vinh Ninh cũng đặt ánh mắt một chút nhìn chăm chú lên gương mặt đỏ của cô.
"Đầu gối và cả cánh tay đều đã trầy da, phải không? Làm sao cô đi được? Đến lúc giữa đường không may lại té xỉu thì làm sao bây giờ?" Hắn chất vấn, lại mang theo chút nóng tính.
Hắn không phải là loại người nguyện ý tổn thương thân thể của mình, lúc người khác cũng tổn thương thân thể của mình như vậy, hắn cũng sẽ tức giận, nhất là người phụ nữ đang ôm trong ngực này? Thân thể của cô nhẹ như một tờ giấy trắng, không có bất kỳ cảm giác có thể trọng nào, khắp người đừng nói là ôm, chỉ cần nhìn thôi cũng không thấy được chút mỡ thừa nào, sắc mặt có chút suy yếu, trên người lại bị thương, ai biết nếu cô rời khỏi tầm mắt của mình sẽ phát sinh ra chuyện gì?
Huống chi...
Có lẽ cô biết tám năm trước rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trên người hắn, cũng có khả năng biết mẹ của cục cưng rốt cuộc là ai.
Hắn không dám khẳng định, nhưng lại dám nhận định, nhận định cô chắc chắn là có chỗ liên quan với mình, bằng không cảm giác lần đầu gặp cô, làm sao sẽ mãnh liệt như vậy? Làm sao lại cảm thấy giống như đã từng quen biết?
Trực giác nói cho hắn biết, cô nhất định có quan hệ gì đó với mình, trước lúc nhìn thấy cô khỏe mạnh đứng trước mặt hắn, trước lúc biết được tên thật của cô, hắn sẽ không cứ như vậy mà buông tay!
"Vậy cũng có liên quan gì tới anh đâu?" An Bảo Bối không nghiêm túc nói, vốn đã không có quan hệ gì với Vinh Ninh, hiện tại hắn đã quên mất mình, không, có lẽ là chưa bao giờ nhớ tới, như vậy cô rốt cuộc có làm sao, có liên quan tới Vinh Ninh ư?
Hắn trời sinh chính là loại người không quản chuyện và người không liên quan đến mình, hiện tại mình đối với anh chỉ thuộc về người xa lạ, có liên quan gì tới hắn đây? Sống hay ch.ết, cũng không có cách nào ngăn cản cuộc đời của hắn, cũng sẽ không mang đến cho cuộc đời của hắn bất cứ một sự trễ nải nào.
"Đương nhiên là có liên quan!" Hắn thấp giọng gầm lên, hù dọa An Bảo Bối đến mức thân thể cũng run bắn.
Cô bướng bỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, cái loại cảm xúc không rõ ràng trong mắt kia là đang không tiếng động mà cười nhạo hắn.
“Cô có liên quan đến quá khứ của tôi, có liên quan đến đoạn trí nhớ đã mất kia của tôi, vì vậy cô tuyệt đối có liên quan với tôi!” Hắn kiên định nói, giọng điệu kiên định như vậy lại khiến An Bảo Bối có chút ngạc nhiên.
“Anh điên rồi.” Cô hơi nhắm mắt lại, “Tiên sinh, tôi đã nói rồi, tôi không biết anh, cho tới lúc này cũng chưa từng gặp anh bao giờ, thật sự không hiểu vì sao anh lại nói như vậy.”
Đúng vậy, chỉ cần cô nghĩ như vậy, nói như vậy, giữa hai người bọn họ liền không có bất kỳ sự liên hệ nào, cô muốn quên hắn, không hề nhớ lại hắn, lại càng không muốn nói cho anh tên của cô rốt cuộc là gì, cho dù là hắn nhớ được, vậy thì làm sao? Lại một lần nữa tái hiện lại tổn thương của hắn đối với cô sao?
Cô cũng không hạ tiện như vậy, cũng không kiên cường như những gì người khác thấy, lòng của cô yếu ớt tựa như trang giấy đâm một cái là rách kia, cô thực vất vả mới có thể dùng miếng băng dán đột ngột nhìn thấy kia dính lại cái hồi ức đau đớn trong nội tâm đó, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy miệng vết thương, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết dán lại, nhưng những cái có thể đó cũng không đồng nghĩa là cô không bao giờ sợ bị thương tổn nữa.
Cô là một người , từng bị thương, từng đau đớn, cũng từng khóc, những điều này cũng đã đủ rồi, cô không bao giờ muốn trông mong gì lần nữa, nhất là cái loại tình cảm trống rỗng mờ mịt mua được này, thứ nhìn không được, sờ không thấy, tình yêu gì gì đó, quá buồn cười, những người thật sự yêu nhau trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu? Tất cả tình yêu trên cơ bản đều là do một bên trả giá, khao khát, duy trì, mang theo hy vọng đi giữ lại, còn bên kia thì hào phóng, rồi cười nhạo, hưởng thụ cảm giác được người khác yêu, tình yêu như vậy thật sự là tình yêu sao?