Chương 17-9: Điều hai tốt nhất không nên quen biết (9)

Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào SinDy
Không đợi y tá nói hết câu, An Bảo Bối đã mở cửa xông ra ngoài, nhìn ngó xung quanh một chút, cô không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, suy diễn một chút, có lẽ là hắn đã đi nơi khác rồi.


Y tá vẫn ở trong phòng nhưng người đàn ông có bộ dáng giống Vinh Ninh lại không thấy đâu. Mắt An Bảo Bối đảo nhìn xung quanh, bây giờ không trốn thì lúc nào trốn?


Liếc nhìn xung quanh để nhận biết đường lối, cầu thang lên trên tầng là ở bên trái, cô rón rén bước về bên trái, cuối cùng cũng an toàn tìm được lối ra, trên cửa thuỷ tinh hiện lên bóng dáng Vinh Ninh đang nghe điện thoại.
Lúc ở trước cửa lại không thấy hắn, hoá ra là hắn chạy ra đây nghe điện thoại.


Tuy cô biết nghe trộm người khác khi họ đang nghe điện thoại là không đúng nhưng vẫn là lòng hiếu kỳ của con người chiến thắng, hơi hé cửa ra một chút, giọng nói mang theo chút phiền toái của hắn truyền đến.


“Phải, em đang có việc bận, không thể đi được!” Vinh Ninh chán nản nói, hắn hoàn toàn quên mất lần này đi ra ngoài là vì mục đích gì, cũng quên luôn việc 2 cô bạn gái cũ đang ở quán cà phê chờ hắn tới.


“Vậy Vinh đại thiếu gia, cuối cùng là em gặp chuyện gì vậy?” Niếp Minh cố hết sức để khiến cho giọng nói mình hiền lành.


available on google playdownload on app store


Đùa gì kì vậy! Anh có ý tốt muốn giúp Vinh Ninh, cố ý hẹn mấy cô bạn gái cũ của hắn ra, hy vọng hắn có thể tìm được ký ước ngày trước, ai ngờ hắn lại la cà không đến, hại hắn bị hai cô gái kia oán giận, không những thế lại còn bị con của Vinh Ninh làm phiền!


Niếp Minh liếc mắt nhìn Cục Cưng đang ngồi một bên yên lặng chơi máy bay, đứa bé đang ngồi gần cửa sổ cúi đầu nhìn phong cảnh là Niếp Tinh, con cả của hắn là Cảnh Thất, nó cũng không thua kém cha mình về độ phong lưu, mặc dù khuôn mặt không giống như anh, mà khuôn mặt đó lại giống y đúc mẹ, chỉ cần Cảnh Thất nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào là liền chạy tới làm quen, mặc dù nó cũng đã nói với Cục Cưng lời sến súa đến buồn nôn nhưng Cục Cưng vẫn không hề động tâm, còn anh thì đã bị lời nói kia làm cho toàn thân nổi da gà!


“Tóm lại… Là em có việc quan trọng, anh cố gắng kéo dài thời gian đi, nói em đang trên đường đến thì có việc đột xuất, không đến được, bảo bọn họ chờ được thì chờ, không chờ được thì cút đi.”


“Vinh Ninh…” Nhiếp Minh cố gắng hạ giọng mình thấp nhất có thể để không gào lên với hắn, “Em nhớ rõ cho anh! Hai cô gái này đối với anh không liên quan, mà họ chính là có quan hệ với em, là bạn gái cũ của em đó, do you know?’
“Yes, I do!”


“Anh không có nói đùa, I do cái đầu em!” Niếp Minh chịu không nổi cuối cùng cũng bùng nổ, hét ầm lên vào điện thoại, làm ba đứa nhóc kia nhìn về phía anh. Niếp Minh dừng mọi động tác, ho khan vài tiếng rồi ngồi ngay ngắn trên ghế.


“Ừm?” Cục Cưng vẫn đang phi máy bay, lại nhìn Niếp Minh một lần nữa, lần đầu tiên thấy anh tức giận đến như vậy, thật sự bộ dáng này rất hiếm a.
“Đây đâu là gì, lúc cha ở trước mặt mẹ hét còn to hơn.”


Như đọc được suy nghĩ của Cục Cưng, Cảnh Thất mở miệng nói, Cục Cưng nhìn Cảnh Thất, như là hiểu ra vì sao chứng kiến Niếp Minh gầm thét như thế mà hai anh em sinh đôi nhà họ lại không có phản ứng gì, cô cũng đã nghe Ngôn Thần nói qua, họ là cặp song sinh khác trứng được di truyền khuôn mặt riêng biệt từ cha hoặc mẹ, ngay cả tính cách cũng thế, Niếp Tinh được di truyền từ Niếp Minh, khi cha con họ im lặng thì khuôn mặt cực kỳ giống nhau, còn Cảnh Thất lại được di truyền tính cách của mẹ, tính cách….


Phóng khoáng háo sắc, mà nhìn mặt Cảnh Thất lại chẳng thấy có chút háo sắc nào, đáng nhẽ ra anh em hai người họ phải đổi tính cách cho nhau mới đúng.
“Cục Cưng…”
“Hả?”


“Anh vừa mới phát hiện….” Cảnh Thất mở miệng nói, nhìn về phía Cục Cưng, “Cục Cưng càng nhìn càng đáng yêu, làm cho anh nhìn mà ngọt ngào trong lòng.”


“….” Khoé miệng Cục Cưng co giật, trong lòng thực sự khâm phục cái miệng của Cảnh Thất, hình như mỗi lần cậu nói đều không giống nhau nhưng sao vẫn có cụm từ ngọt ngào trong lòng? Cậu ngọt nhiều như vậy cũng không sợ ch.ết vì ngọt sao?


Ngón tay cũng run run theo, Cục Cưng nghĩ hay là coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi, vừa mới cúi đầu xuống, đã thấy mình thua, khoé miệng co giật lợi hại, cô chơi trò này cũng đã mười một lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên chưa xuất phát đã ch.ết rồi…


“Cục Cưng thật lợi hại, không nhìn màn hình máy tính cũng có thể chơi được như vậy, anh thì lại không thể, nhưng anh giỏi nhất là cải tiến ô tô, đúng rồi! Sau này anh dùng tiền tiết kiệm vài năm mua xe Ferrari màu đỏ đời mới, đợi anh lớn lên đến khi có thể lái xe, lúc đó sẽ đưa Cục Cưng đi chơi, được chứ?”


“Cảnh Thất việc này….”


“Phải rồi! Cục Cưng biết ước mơ lớn nhất của anh là gì không? Chính là làm một tay đua xe! Có thể được dùng chiếc xe thể thao hiện đại nhất để thi đấu! Thực sự việc làm một tay đua anh cũng chỉ có chút hứng thú thôi.” Cảnh Thất lúng túng đến nỗi khuôn mặt cũng đỏ lên, “Em không biết con trai đua xe rất đẹp trai sao? Đến lúc anh đua nhất định sẽ làm không ít cô gái sùng bái!”


“Sai rồi.” Cục Cưng lắc đầu, “Ngoại trừ việc em có chút hứng thú với xe đua, tán gái cũng là sở thích của em đấy.”
“Ưm, Cục Cưng sao em có thể nói như vậy chứ?” Cảnh Thất chu chu miệng nói, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi, “Việc đó là thú vui của anh mà.”


“Có cái gì khác nhau sao?”
“Ưm, Cục Cưng…”
“Làm ơn đừng nói nữa! Em đang làm phiền chị chơi đó!”
“Hu hu, Cục Cưng, em chán ghét anh sao?”
“Không phải…” Là bé vừa bắt đầu chơi đã không thèm nhìn Cảnh Thất!


“Em không quan tâm nhưng anh nguyện sẽ bảo vệ em cả đời, vĩnh viễn không rời!”
Bé cần sao?!
Cục Cưng cúi đầu, tập trung tinh thần vào trò chơi, hoàn toàn coi Cảnh Thất như không khí.
“Cục Cưng… Em thật đáng yêu mà…”


Đối mặt với Cảnh Thất, lần đầu tiên Cục Cưng có cảm giác mình rất thất bại, tập đoàn Đế Không toàn người cực phẩm, quan sát con của họ, quả nhiên…..
Quả nhiên cực kỳ khác người!


Niếp Minh thở dài nhìn 2 đứa nhóc nghịch ngợm, nhà mình có hai đứa song sinh…. Một đứa quá yên tĩnh, còn đứa kia thì lại vô cùng ầm ĩ, làm cho anh có cảm giác cực kỳ không hiểu… Day day mi tâm, từ nãy đến giờ Vinh Ninh không nói gì, chẳng lẽ cúp điện thoại rồi?


Màn hình điện thoại vẫn hiện đang thực hiện cuộc trò chuyện, “Này?”
“Nhóc con đó, nhóc tiểu quỷ đó có phải là con gái em không hả?!” Niếp Minh vừa mới nói được một chữ, Vinh Ninh bên kia điện thoại đang gào thét, làm cho màng nhĩ Niếp Minh suýt thủng.


“Em nói cho anh biết! Con trai anh dám dụ dỗ con gái của em! Con gái em trong sáng như thế, đáng yêu như thế, như thế…”


Niếp Minh không thốt ra được từ nào, hai mắt vừa đờ đẫn nhìn về phía đối diện, vừa nghe Vinh Ninh khen ngợi Cục Cưng, nhìn về phía con bé, làm ơn đi, sao anh nghe Vinh Ninh nói về Cục Cưng mà giống như đang nói về tiên nữ vậy?
Quả nhiên là làm cha mẹ luôn nghĩ con mình tốt nhất.


“Anh biết rồi biết rồi.” Niếp Minh tuỳ tiện nói qua loa vài câu rồi lại nói về chuyện chính, “Rốt cuộc có việc gì mà em lại không thể đến đây được? Em không biết để hẹn họ tới đây khó khăn thế nào đâu, anh đã mất bao công sức đấy!”


Vinh Ninh ổn định thân hình, hắn suýt chút nữa đã quên mất chuyện chính, “Bây giờ em đang ở bệnh viện nên không thể đến được.”
“Bệnh viện? Chẳng lẽ em lại xảy ra tai nạn xe cộ?”


“Có lẽ không khác biệt lắm.” Vinh Ninh bâng quơ trả lời một câu, người bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó Niếp Minh mới nói tiếp, “Vinh Ninh, dạo gần đây em không tập trung, công tác có vấn đề, cũng không thể lái xe, để anh nói với anh cả một tiếng cho em nghỉ ngơi.”


“Không cần thiết.” Hắn chưa yếu đến mức độ này, “Phải rồi, em muốn nhờ anh tr.a thông tin của một người.”
“Người? Người nào?”
“Trác Văn Đình?”
“Trác Văn Đình?” Người này là người nào?


Cục Cưng cúi đầu nghĩ việc này không liên quan đến mình thì sẽ không quan tâm, ai ngờ nghe đến tên Trác Văn Đình thì lại ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì sao?” Cảnh Thất hỏi.
“Không sao đâu.” Cục Cưng lại cúi đầu, bộ dáng không quan tâm nói, “Đúng là một cái tên thô tục.”


“Thô tục?” Cảnh Thất nghiêng nghiên đầu, không hiểu cái tên kia có chỗ nào thô tục.


Cục Cưng cắn môi, lại tiếp tục chú tâm vào trò chơi, nếu cô đoán không sai, người tên Trác Văn Đình đó chính là mẹ cô, xem ra An Bảo Bối không những quay về từ nước Pháp, mà còn gặp mặt Vinh Ninh ở thành phố A này, vận mệnh thật biết trêu đùa con người mà.


Kế hoạch có biến, đã đến lúc cần phải rời đi rồi.
Đáng giận!
Màn hình máy tính bị Cục Cưng trút giận, cô còn chưa chơi đã, mẹ đã quay trở lại gặp mặt Vinh Ninh, cậu ở bên kia chắc cũng đã giấu giếm 1 thời gian dài rồi, cô cũng có thể chọn thời điểm mà trốn đi mới đúng!


Vinh Ninh nói chậm rãi vào điện thoại, “Ừm, có lẽ tên này là giả nhưng em vẫn muốn anh điều tr.a hộ.”
“Trác Văn Đình đó, em ở chỗ nào trêu ghẹo cô ta?”
“Cái gì là trêu ghẹo?” Vinh Ninh có chút tức giận, “Em đã khác xưa rồi có được không?”


Vinh Ninh nhìn đồng hồ, cũng đã khá lâu rồi, chắc cô gái kia chiếu X-quang cũng đã xong.


“Tóm lại là anh phải giúp em điều ra về cái tên kia.” Thế giới luôn cho mọi người cơ hội thứ 2, hắn nghĩ bọn họ tình cờ gặp nhau như vậy, coi như à có duyên đi, dù cô có chạy đến chân trời góc biển hắn cũng nhất định sẽ tìm được cô.
.
“Anh biết rồi, anh giúp em, cô ta khoảng bao nhiêu tuổi?”


“Tầm khoảng 20 đến 30.”
“Khoảng tuổi này cũng lớn quá đi.”
“Em không thể đoán được chính xác số tuổi của cô ấy được, dù bộ dáng rất trẻ nhưng em lại thấy tính cách cô ấy như đã qua tuổi hai mươi vậy, cho nên tuổi em cũng không thể đoán được rõ ràng.”


“Ừm.” Nhiếp Minh đổi điện thoại sang tai bên kia, “Anh nghĩ hai người có quan hệ, nếu cô ấy muốn nói thì em đã không tìm đến anh.”
“Em cũng không rõ lắm.”
“…”


“Niếp Minh, nếu là anh thì anh sẽ tin tưởng cảm giác này không? Em vừa nhìn cô ấy đã có cảm giác dường như đã quen nhau, chỉ cần nghe cô ấy nói 1 câu là đã biết lúc trước có quan hệ mật thiết.”


“Anh biết.” Niếp Minh cười cười, tuy rằng Vinh Ninh mất trí nhớ nhưng cảm giác vẫn tồn tại, nếu xét theo cảm giác của Vinh Ninh thì có lẽ cô gái này có quan hệ với hắn, trí óc cũng có chút dư ảnh, nhưng mà…


Nhiếp Minh nhìn bức ảnh đặt trên bàn làm việc của mình, bức ảnh chụp gia đình bốn người hạnh phúc của anh, “Nếu đã tin tưởng thì làm đi…”


“Vậy làm phiền anh rồi, em cúp máy đây!” Nhiếp Minh còn chưa nói hết câu, Vinh Ninh đã cúp điện thoại, Nhiếp Minh nhìn di động mà ngẩn người, rõ ràng anh nói chưa xong mà, Vinh Ninh dám cúp điện thoại của anh?!


Phân vân cả ngày, cuối cùng Nhiếp Minh vẫn mở máy tính, mở ra dữ liệu liên quan đến người thân của Vinh Ninh, tuyệt đối không chấp nhặt với hắn!


Vinh Ninh cúp điện thoại là vì vừa nghe giọng điệu của Niếp Minh, hắn đã biết Nhiếp Minh nhất định sẽ nói về tình sử của hai vợ chồng nhà họ, hắn vẫn một mình cô đơn, tìm mẹ của Cục Cưng đến sắp đần độn rồi, thực sự rất khó chịu, sao hắn có đủ kiên nhẫn để nghe Niếp Minh nói những lời vô nghĩa về những gì hắn đã làm?


An Bảo Bối kề sát lưng vào vách tường, thậm chí cả thở cũng không dám thở mạnh, mãi đến khi bóng dáng Vinh Ninh biến mất cô mới dám rón rén mở cửa xuống tầng, lặng lẽ đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mọi việc được làm rất nhẹ nhàng, cẩn thận, vì phải làm như thế nên An Bảo Bối nín thở, đến khi cô đóng cửa lại mới chạy nhanh như ma đuổi.


Dù vết thương trên đùi rất đau nhưng cô không quan tâm, vẫn chạy băng băng về phía trước.


Lúc nãy người đàn ông kia nghe điện thoại, nội dung mà bọn họ nói cô nghe không sót một chữ, hắn kêu đối phương là Niếp Minh, nếu cô nhớ không nhầm thì Niếp Minh kia chính là nhị đương gia của tập đoàn Đế Không, trong gia đình thì đứng thứ ba – Niếp Vân… Niếp Minh, tên cũng chỉ thua kém 1 chữ, đứng thứ hai trong gia đình, tất cả đều khiến mọi người tin rằng hắn chính là Nhiếp Vân.


Vậy tại sao lại có một người có khuôn mặt giống y như đúc với Vinh Ninh? Thật sự rất kì quặc, người kia còn đã có vợ?


Cuối cùng người đàn ông kia là ai? Là Niếp Vân hay là Vinh Ninh? Hiện tại cô càng nghĩ càng thấy mơ hồ, cảm giác như đại não mình muốn nổ tung, không để ý đến cái gì, chỉ muốn chạy trốn.


Không cần biết hắn là ai, nhưng trực giác mách bảo, cô tuyệt đối không nên cùng người đàn ông này tiếp xúc!
Vinh Ninh đứng trước cánh cửa, đã lâu như vậy rồi, sao cô gái kia vẫn chưa ra ngoài? Hắn phải ngồi ở ghế đối diện cửa để chờ, vừa nhìn đồng hồ vừa chờ cô gái kia ra.


Sau một lúc lâu, cuối cùng y tá cũng từ bên trong đi ra, Vinh Ninh đứng lên, ngó vào bên trong, “Vị tiểu thư kia đâu rồi?”
“Hả?” Y tá kinh ngạc kêu lên, “Tiên sinh, không phải Trác tiểu thư đến tìm ngài sao?”
“Tìm tôi?”


“Phải rồi, cô ấy hỏi tôi muốn chụp X-quang thì tốn bao nhiêu tiền, sau đó tôi nói giá cả ra, rồi cô ấy đi ra ngoài, tôi tưởng là đi tìm ngài nên cũng không quan tâm, nhưng đã lâu nhưu vậy rồi, tôi tới xem thì chỉ thấy có ngài, Trác tiểu thư lại không thấy đâu.”


Biến mất? Hắn vừa mới đi một lúc mà cô đã dám trốn hắn?
Đáng ch.ết!
Vinh Ninh thầm mắng một tiếng, cô ấy ngốc như vậy, không ngờ còn dám trốn hắn? Như vậy có thể khẳng định cô ấy có quan hệ với mình, bằng không tại sao cô ấy lại bỏ trốn?
“Tiên sinh… Tiên sinh?”


“Hả?” Vinh Ninh bộ dáng không kiên nhẫn ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”
“Nếu như vị tiểu thư kia đã đi, không phải ngài nên trả tiền viện phí sao?”
Khuôn mặt Vinh Ninh tối sầm, xoay người lại, tay phải đưa ra rồi đấm một cái thật mạnh trên tường






Truyện liên quan