Chương 24-1: Thật đúng lúc cô cũng tới xem mắt à (1)
Cô cảm giác vừa rồi hình như nghe được từ miệng Trác Nhất Phong là ảo giác, cô vừa không mua đồ đạc, vừa không phải người bán hàng hóa vì sao cô phải xem hàng?
Ông ngáp, mang theo đôi mắt có một chút quầng thâm đi tới. Trác Nhất Phong ngồi xuống bên người cô, đến khi cô nhìn thấy trong tay ông cầm đủ thứ, cuối cùng cô mới hiểu rõ hàng hóa trong miệng ông rốt cuộc là vật gì vậy.
“Thế nào thế nào? Muốn đẹp trai phóng khoáng có đẹp trai phóng khoáng, muốn tiền có tiền, nhân vật quang trọng phẩm chất tốt có người phẩm chất tốt!”
An Bảo Bối nhìn thấy Trác Nhất Phong hăng hái kiên quyết đưa cho cô ảnh chụp: “Vốn tập đoàn Đế Không là công ty đứng đầu thành phố A, nhưng mà người nhiều tiền quá không đáng tin cậy! Nhân tiện nhìn Lộ Phi mà nói, hoa danh bên ngoài không biết đã quyến rũ bao nhiêu phụ nữ. Trước đây ta vốn rất xem trọng Ngôn Hoan, cùng với Niếp Minh, đáng tiếc là kết hôn rồi. Những cái khác nhất là Vinh Ninh thông minh có thông minh nhưng mà nghe nói đầu của hắn bị tổn thương, cũng coi như xong, đem con cho hắn đúng là phí phạm!”
An Bảo Bối cười ngây ngô lắng nghe Trác Nhất Phong ở trước mặt cô thảo luận, đời này cô không muốn nghe đến tên của người đàn ông nào, nhất thời cô không nói gì, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Đúng rồi, cái này như thế nào?” Trác Nhất Phong kín đáo đưa cho An Bảo Bối ảnh chụp của một người: “Người này, là ông chủ nhỏ của công ty trang điểm Marrylady thành phố A, lớn hơn con một tuổi, vừa mới du học từ nước ngoài trờ về, trong nhà có nuôi mười con chó. Con nói đối với động vật tốt, đối với người cũng sẽ tốt? Đó là lí do mà ta dám cho rằng hắn nhất định là người tốt.”
“A... mười con chó hả...” An Bảo Bối suy nghĩ một chút: “Có hơi nhiều rồi đấy?”
Cô không phải không thích mấy động vật nhỏ đó, ngược lại cô rất thích. Mười con chó mặc dù hơi nhiều một chút, nhưng mà, trong nhà những chú chó chạy xung quanh nhảy lên nhảy xuống, hẳn là... thực sự thú vị phải không?
“Mười con... vậy, nhiều chó lắm, nếu như đem hết yêu thương cho mấy con con chó, con làm sao bây giờ hả?!”
“Hả?” An Bảo Bối còn chưa kịp phản ứng, ảnh chụp của ông chủ nhỏ nào đó, đã bị Trác Nhất Phong ghét bỏ ném trên mặt đất. An Bảo Bối cười khổ nhìn ảnh của người nào đó bị quản gia Bonaparte đi tới đạp một phát.
“Hử?”
Quản gia Bonaparte nhấc chân lên rồi cúi đầu xuống nhìn vật gì đó bị mình đạp lên. Khi đã xác nhận là cái gì, ông cầm ảnh chụp của ông chủ nhỏ nhặt lên rồi ném vào thùng rác.
Nụ cười của An Bảo Bối càng thêm cứng ngắc, cái kia... đem ảnh chụp của ông chủ nhỏ nào đó xem như đồ bỏ đi rồi ném vào thùng rác không có vấn đề gì chứ? Nếu để cho chính người đó nhìn thấy hẳn là phải đả thương tự ái chứ?
“Cái này thế nào?”
“Hả?” Mạch suy nghĩ của An Bảo Bối lại lần nữa bị Trác Nhất Phong gián đoạn: “Đây là giám đốc nhà máy, được thừa hưởng quyền điều hành của cha, tuy quy mô xí nghiệp có chút nhỏ, nhưng mà tính tình chăm chỉ lại vừa kiên định, không tệ không tệ, còn là một người cuồng công việc, nghe nói hình như cho tới giờ cũng không có quan hệ cùng phụ nữ, cho nên gia thế khẳng định trong sạch, không có thói quen xấu trai gái.”
“Cuồng công việc?” An Bảo Bối nháy mắt, khẽ ngẩng đầu nhìn phương xa: “Nếu cuồng công việc, nói cách khác người đó suốt ngày bận rộn công việc sẽ không để cho mình nhiều gáng nặng, mình cũng có thời gian để bản thân học cách chăm sóc cục cưng, thỉnh thoảng còn có thể trở về thăm cha, dù thế nào cũng tính là một chuyện tốt.”
An Bảo Bối nở nụ cười, hai mắt cong cong: “Đây quả thật rất tốt, hai người sẽ không làm phiền nhau.”
Trái ngược với An Bảo Bối đang vui mừng, sắc mặt của Trác Nhất Phong lại càng lúc càng thêm thâm trầm, ảnh chụp của người nào đó lần nữa bị ông ném đi, ở trong không khí xẹt qua một cái rồi rơi chầm chậm theo một đường parabol xuống tay của quản gia Bonaparte.
“Thu về đồ bỏ đi.” quản gia Bonaparte phát ra tiếng Trung không thuần thục, lại lần nữa cầm ảnh của người nào đó ném vào trong thùng rác.
“Cái kia...” An Bảo Bối vươn tay về phía quản gia Bonaparte, tùy ý đem ảnh chụp của người khác thành đồ bỏ ném vào thùng rác... Việc này cũng quá...
“Cuồng công việc có gì tốt, làm chồng đương nhiên phải bảo vệ, chăm sóc cho vợ của mình, suốt ngày chỉ biết công việc thì đàn ông không phải đàn ông tốt, hàng vậy không tốt!” Trác Nhất Phong nghiêm mặt giải thích.
“Hả...” An Bảo Bối thở dài: “Dạ.”
“Vậy thì cái này!” An Bảo Bối còn chưa kịp phản ứng, Trác Nhất Phong lại đưa cho cô một tấm ảnh chụp: “Người này thông minh, học giỏi, nhân phẩm, gia thế cũng tốt, nghề nghiệp không tính là quá bận rộn, dáng người thì 1m8, quả thật cân xứng với cục cưng, nghe nhận xét cũng không tệ, chính là...” Mặt Trác Nhất Phong lộ vẻ khó xử, cầm ảnh trong tay xem trái xem phải: “Chính là lớn lên có hơi xấu, rất giống bulldog.”
“Bulldog?” An Bảo Bối chớp chớp mắt ro, cười híp mắt nói, “Nhưng mà con càng thấy giống monkfish đó!”
“Monkfish?” Trác Nhất Phong lần nữa nhìn ảnh chụp trong tay, ban đầu ông vốn cảm thấy người con trai này lớn lên có chút giống bulldog, nhưng mà vừa nghe An Bảo Bối nhắc đến monkfish, thật đúng là cảm giác có chút giống. Xem đi, lộ ra cái miệng thật lớn, lớn thì lớn rồi, theo ảnh chụp còn muốn đem nó kéo ra, lập tức có thể nhìn thấy khoang miệng đầy răng, cái đầu bằng phẳng, như là động vật thân mềm mới bị cánh cửa kẹp lấy, mặt thì bóng loáng, thoạt nhìn không biết bao lâu không có rửa...
Trác Nhất Phong nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng người này có diện mạo thật xin lỗi, có thể xứng với monkfish là một trong chín loài vật khó coi nhất trên thế giới. So sánh như vậy người đàn ông lại bị ông không thương tiếc gì ghét bỏ ném xuống đất.
An Bảo Bối đã không có bao nhiêu phản ứng, ngơ ngác nhìn quản gia Bonaparte tiếc tục nhiệm vụ thu đồ bỏ đi. Cô dừng một chút, nhìn thấy Trác Nhất Phong vừa ghét bỏ vừa lục lọi ảnh chụp.
“Lớn lên xấu như vậy cũng dám đưa ảnh? Thật sự muốn phí phạm bao nhiêu thì phí phạm bấy nhiêu, sau này còn sinh ra cháu ngoại nhìn thế nào được? Quan trọng nhất chính là đầu của hắn, cái mặt bóng loáng, xem chừng không chừng vài năm sẽ biến thành Địa Trung Hải, không nên không nên, người đàn ông như vậy là không có khả năng đạt yêu cầu, hắn dễ dàng có thể hạ thấp tiêu chuẩn.
Trác Nhất Phong bĩu môi: “Xem ra nên để người tìm xem đối tượng kết hôn tốt một chút, trong cậy vào tiểu tử Trác Văn Dương đần độn kia, đúng là không thể làm việc lớn. Con gái của ta, như thế nào cũng phải gả cho người tốt, có một hôn lễ hoa lệ được cả thế giới chú ý, đối phương đòi hỏi phải cao phú suất, nhân phẩm cũng phải tốt nhất, như vật hàng mới có giá trị tồn tại.”
“Cha...” An Bảo Bối nhỏ giọng nói: “Coi người khác thành hàng hóa thế nào được?”
Đầu óc của Trác Nhất Phong tự động bỏ qua lời nói của An Bảo Bối, vẫn như cũ liếc nhìn mấy bức ảnh, nghĩ tới muốn đem cô gả ra ngoài như thế nào. Cô biết rõ Trác Nhất Phong là vì muốn bản thân mình được tốt, muốn tìm cho mình một đối tượng hoàn hảo, nhưng mà thế giới này không phải đơn giản như Trác Nhất Phong nghĩ, hớn nữa điều kiện của cô như thế nào, chính cô rất rõ ràng.
“Cha, cha hãy nghe con nói...”
“Cái này... Cái này thế nào?” Trác Nhất Phong ngắt lời An Bảo Bối, và đưa một tấm ảnh cho cô: “Lớn lên đẹp trai lại có tiền, còn thông minh, vóc dáng đủ cao, nhân phẩm hẳn là không tệ, ta có biết ba mẹ của hắn, cho nên việc dạy dỗ con cái khẳng định cũng không tệ!”
An Bảo Bối bướng bỉnh đẩy tấm ảnh sang bên cạnh, xua tan nhiệt tình của Trác Nhất Phong.
“Làm sao vậy? Không thích hả? Không thích không sao, ta chỗ này còn có danh sách rất nhiều nhân vật nổi tiếng của thành phố A, hiện tại không được, phải đi thành phố X, thành phố B, nơi đó còn có nhiều người, bởi cái gọi là đất thiêng mới có người tài, đại khái chính là ý tứ này.”
An Bảo Bối lắc đầu: “Ba ba, con biết ba muốn đem con gả ra ngoài, không phải con không muốn nghe lời của người, nhưng mà...”
An Bảo Bối cầm một cánh tay của Trác Nhất Phong: “Những người này đều tốt, trước đây con đối với vẻ ngoài gia thế của một người sẽ không quan tâm lắm như thế, nhưng mà... làm người phải công bằng phải không?”
“Công bằng?” Trác Nhất Phong nhất thời mất nhiệt tình, nghiêm mặt nói: “Cha không hiểu rốt cuộc là Bảo Bối muốn ám chỉ gì?”
“Ý của con nói là...” An Bảo Bối thờ dài một hơi : “Luôn luôn có người đối với đối tượng kết hôn sau này của mình quy định cái này, quy định cái kia, bản thân còn chưa có cân nhắc đến nguyên nhân, cũng không muốn, mình rốt cuộc cùng đối phương xứng hay không xứng. Con có cục cưng, thuộc về chưa lập gia đã sinh con, chỉ điểm này mà nói, cũng đã không cần phải đòi hỏi nhiều như vậy rồi.”
“Nhưng mà con hiền lành, đáng yêu! Là đứa bé Trác Nhất Phong đời này yêu nhất!”
An Bảo Bối vẫn như cũ lắc đầu, hơi hạ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lại có một độ cong bi thương: “Đó là bởi vì ta là cha của con bé, trong mắt của cha, vốn không ai có thể xứng đôi với con gái của mình.”
“...” Trác Nhất Phong rất không hài lòng, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại lời nói của An Bảo Bối. Con cái vốn là bảo bối trong tay ba mẹ, đừng nói những cái khác, cho dù đối phương là đệ nhất thánh nhân của thế giới, ông gả con gái cho hắn, ông còn cảm thấy con của mình chịu ủy khuất rồi. Thân là cha, hơn nữa bản thân năm đó bỏ rơi hai mẹ con thì ông đối với An Bảo Bối có áy náy, nhất là việc kết hôn này, nếu như không tìm cho cô một người chồng như ý nguyện, nỗi hổ thẹn trong trái tim của ông, vĩnh viễn không có cách tan biến.
“Nhưng mà ta cũng chỉ là muốn cho tiểu bảo bối của ta hạnh phúc mà thôi.” Bộ dạng Trác Nhất Phong đáng thương, An Bảo Bối nhìn thấy đành phải ôm đầu, cái kia... Cô có phải hay không đã ở trước mặt Trác Nhất Phong nói sai gì rồi?
An Bảo Bối nắm chắc nói: “Con biết.”
“Hả?” Hai mắt của Trác Nhất Phong lóe lóe, tiểu bảo bối của ông biết cái gì? Có phải hiểu rõ tình cảm của cha dành cho cô là tình thương của cha và con gái? Cho nên cô bị hắn làm cảm động muốn khóc?
Đừng... Khóc thì thôi, đứa nhỏ của ông, nếu như rơi lệ, ông sẽ rất đau lòng.
“Cha.” An Bảo Bối cứng rắn đặt tất cả ảnh chụp của Trác Nhất Phong đưa cho cô lên bàn trà. Ánh mắt Trác Nhất Phong chậm rãi theo An Bảo Bối di động, cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt của cô.
“Kỳ thật, người tốt hay xấu không phải chỉ thấy bối cảnh xem bức ảnh là có thể nhìn ra.”
“Ừ.” Trác Nhất Phong nỗ lực gật đầu, mặt người dạ thú, tướng mạo bại hoại, người như thế quả thật rất nhiều.
“Nếu con đã đáp ứng cân nhắc việc kết hôn, con sẽ làm được điều đó.”
“Hả?” Trác Nhất Phong có chút bối rối: “Vậy bảo bối không muốn xem mặt, đổi thành tự do yêu đương?” Tự do yêu đương cũng rất tốt, tuy là thời gian có chút dài, tuy là con gái bảo bối của ông vẫn luôn không ra ngoài, cho dù ra ngoài thì cũng chỉ là vội vàng công việc mà thôi, đã không gặp được một đối tượng tốt. Nhưng mà nếu như đây là cô muốn, lấy tư cách là một người cha, ông sẽ tán thành, vui vẻ giúp đỡ, vốn so với không có tình cảm làm cơ sở thực tế mà đi đến hôn nhân, ngược lại có thể hạnh phúc hơn.
An Bảo Bối lắc đầu, chuyện tự do yêu đương này, đời này trải qua một lần kinh nghiệm đau khổ vậy là đủ rồi.
“Vậy là cái gì?” Lần này đến lượt Trác Nhất Phong gãi đầu rồi.
“Ý của con là bằng lòng gặp mặt, nhưng mà hi vọng, có thể cùng người khác mặt đối mặt trao đổi, con hiện tại không chỉ có bản thân mình, cũng là con gái của cha, mẹ của cục cưng. Đặc biệt là một người mẹ, con hi vọng tương lai kết hôn với một nửa khác có thể đầy đủ, nghiêm túc chấp nhận con của con.”
An Bảo Bối vừa nhìn chăm chú vào phản ứng của Trác Nhất Phong, vừa nói với ông. Lời nói của cô đã hết hồi lâu, Trác Nhất Phong vẫn không có bất cứ hành động gì, chỉ là cúi đầu, xem ra tinh thần của ông bị đả kích rất nghiêm trọng.
Nói thật, An Bảo Bối hoàn toàn không cảm giác được lời nói của mình rốt cuộc có chỗ gì không đúng, nhìn thấy bầu không khí cứng ngắc hồi lâu mà chính mình cũng không có biện pháp gì.