Chương 70: Một đấm không giải thích được

Cô muốn ngăn lại thì đã không kịp, Hoan Hoan nhanh nhảu đáp: "Là ba mang bọn con tới!"
Quả nhiên, mẹ Cố nghe xong thì sắc mặt liền trầm xuống, "Mục Tư Viễn cũng tới!"
Bà nhìn chòng chọc vào Cố Bảo Bảo: "Gọi cậu ta vào đây, mẹ có lời muốn nói."


"Mẹ..." Cố Bảo Bảo hoảng hốt lắc đầu, "Mẹ mới tỉnh nên nghỉ ngơi thật tốt, con..."
"Mẹ bảo con gọi cậu ta vào!" Mẹ Cố nổi giận cắt ngang lời cô, "Con còn không đi? Vậy mẹ tự đi!"
Hoan Hoan và Nhạc Nhạc hiển nhiên bị sự thay đổi này của bà ngoại dọa sợ, có phần lúng túng nhìn mẹ.


Cố Bảo Bảo vội vã gật đầu, "Mẹ, mẹ đừng tức giận, con đi, con đi là được..."
Xong rồi cô liền đi ra.
"Dì sao rồi?" Công Tôn Diệp hỏi thăm, anh sợ nhiều người sẽ làm phiền mẹ Cố nên không có vào phòng.
"Mẹ em dậy rồi, tình hình vẫn tốt."


Cố Bảo Bảo nói rồi nhìn sang Mục Tư Viễn thì thấy anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khiến cho người ta không đoán được anh đang nghĩ gì,
Cô tới trước mặt anh, há miện nhưng vẫn không nói nên lời.
"Có chuyện gì?" Anh hỏi.


"Anh..." Cô không nói ra được, cô không muốn mẹ gặp anh, nếu mẹ bắt anh chọn lấy cô hay đòi bọn nhỏ thì cô nên làm gì bây giờ?
Anh sẽ nói gì, mẹ cô liệu có bị anh kích thích hay không?
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Anh lại hỏi.
"Anh đi đi!"


Cố Bảo Bảo giật mình, đúng vậy, nếu anh rời khỏi bệnh viện, mẹ sẽ không thể gặp được anh!
"Anh đi mau, đi mau đi!" Cô sốt ruột giục anh, lại bị anh đẩy một cái, "Cố Bảo Bảo, cô đang nói gì thế?"
Sắc mặt cô lo lắng nhìn anh: "Anh đi trước đi, tối nay tôi sẽ đưa Hoan Hoan với Nhạc Nhạc về biệt thự!"


available on google playdownload on app store


Mục Tư Viễn cau mày, bỗng đi thẳng vào phòng bệnh.
"Anh..." Cố Bảo Bảo tận lực ngăn trở nhưng trước vóc dáng cao lớn của anh thì không có chút tác dụng nào, ngược lại bị anh nửa kéo nửa đi tới phòng bệnh.
Công Tôn Diệp và Trịnh Tâm Du thấy tình hình có vẻ không ổn, cũng vội vã vào theo.


Mục Tư Viễn đứng cạnh giường nhìn mẹ Cố: "Thím Cố, thím muốn gặp cháu?"
Từ nhỏ tới lớn hắn đều gọi mẹ Cố như vậy, nhưng mà sau khi ba Cố không còn làm ở Mục gia nữa thì bọn họ cũng đã nhiều năm không gặp.
Mẹ Cố hơi sững sờ, xưng hô quen thuộc khiến những chuyện cũ dâng lên trong lòng.


Bà còn nhớ rõ, lúc ba tuổi mẹ Mục Tư Viễn qua đời, đêm dông nào anh cũng bị giật mình tỉnh giấc, sau đó xuống phòng của bà với ba Cố khóc gọi bà là mẹ.
Bà lúc ấy rất đau lòng, lúc nào cũng ôm anh, dỗ anh, chờ khi anh ngủ rồi bà mới đi ngủ.


"Tư Viễn thiếu gia," Mẹ Cố không cứng rắn nổi, nhìn sang phía khác, "Tôi hỏi cậu, chuyện này cậu định làm thế nào?"
"Mẹ, mẹ đừng nói..." Cố Bảo Bảo tận lực muốn cắt ngang, lại bị Mục Tư Viễn trừng một cái.


Sau đó anh quay ra nói với ba Cố: "Chú Cố, phiền chú đưa Hoan Hoan với Nhạc Nhạc ra ngoài, cháu không muốn bọn nhỏ nghe được mấy chuyện này."


Ba Cố cũng tán thành, dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài về phần mẹ Cố muốn nói gì với Tư Viễn thiếu gia thì cứ để bà nói đi, nếu không tảng đá trong lòng bà sẽ không bao giờ bỏ xuống được.
"Ông ngoại," Ra khỏi phòng bệnh, Hoan Hoan hỏi, "Ba muốn nói chuyện gì với bà ngoại thế ạ? Vì sao không để bọn con nghe?"


Ba Cố yêu thương sờ cái đầu nhỏ, "Hoan Hoan ngoan, đó là chuyện giữa người lớn với nhau, trẻ con nghe không hiểu, không bằng ra ngoài chơi một lúc, con thấy thế nào?"
Hoan Hoan gật đầu, chìa tay ra với ông: "Ông ngoại, con muốn uống nước, ông cho con mấy đồng xu đi ạ!"


"Được!" Ba Cố cười, lấy mấy đồng xe ra đưa cho bé, "Ông ngoại dẫn con đi mua nhé!"
"Không cần đâu ạ," Hoan Hoan lắc đầu, "Máy bán nước ở ngay cửa vào hành lang, con biết dùng mà!"
Xong rồi thì bé chạy đi. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé


Máy bán đồ uống quả thực cách đây 5m, từ đây có thể thấy được, ba Cố cũng không đi theo mà ôm Nhạc Nhạc ngồi lên băng ghế.
Hoan Hoan đi tới cạnh máy bán nước, cao hứng nhìn máy điện thoại bên cạnh, thật tốt quá!


Bé vội gọi một cô y tá đi qua, "Cô xinh đẹp ơi," Bé giơ đồng xu ra, miệng như bôi mật, "Con không với tới máy điện thoại, cô giúp con bấm số được không ạ?"
"Được chứ!" Ai có thể kháng cự lại Hoan Hoan vừa đáng yêu vừa thông minh này đây, y tá lập tức bấm số mà bé nói.
...tieu_hao...


"Bọn trẻ đã ra ngoài rồi, thím có lời gì cứ nói đi ạ." Mục Tư Viễn mặt không thay đổi ngồi xuống ghế nhìn mẹ Cố.
Mẹ Cố gật đầu, "Trước tiên tôi hỏi cậu, hai đứa có phải có thỏa thuận gì có nhắc là cậu bỏ tiền để Bảo Bảo sinh con cho cậu!"


Mục Tư Viễn nhướng mày, trước đây quả thật có thỏa thuận như thế!
Anh đang muốn nói thật, dư quang lại thấy Cố Bảo Bảo lo lắng nhìn anh, mười ngón tay đan chặt lại với nhau, các đốt ngón tay cơ hồ trắng bệch.
Anh sửng sốt, nhìn sang cô, sự cầu xin trong cặp mâu kia lập tức truyền vào sâu trong nội tâm anh.


Cô đang thỉnh cầu anh không được nói sao?
Cô tưởng rằng thỉnh cầu của mình có tác dụng ư?
Nếu anh không nói chuyện thỏa thuận kia ra, phủi sạch quan hệ giữa bọn trẻ với cô, chuyện sau đó chẳng phải là rất phiền phức hay sao? !
"Rốt cuộc có hay không?" Mẹ Cố nóng nảy.
"Mẹ... Mẹ đừng vội..."


Cố Bảo Bảo vội khuyên giải an ủi lại bị mẹ Cố kéo tay: "Bảo Bảo, con nói thật với mẹ đi, thỏa thuận kia rốt cuộc có hay không?"
Khi nói thì do mẹ Cố kích động nên gương mặt bị máu dồn lên đỏ ửng.


Cố Bảo Bảo suýt khóc: "Mẹ, không có, không có đâu... Thật sự là không có mà, mẹ đừng có gấp!"
"Thật không có?" Mẹ Cố không tin.
Cố Bảo Bảo đành phải nói: "Thật không có đâu mẹ, không tin mẹ hỏi anh ta..."
Xong cô quay ra, cặp mắt chực khóc ngơ ngẩn mong đợi nhìn anh.


Những lời nói thật anh đã sắp xếp xong chuẩn bị nói không ngờ lại khiến tim anh đau đớn.
Anh thầm than thất bại, "Không có."
Anh nói: "Sau khi cô ấy sinh con, cháu mới đưa cô ấy năm trăm vạn làm bồi thường, nhưng mà cô ấy lại không động tới khoản tiền đó."


Cố Bảo Bảo ngẩn ra, sao anh biết được cô không động tới số tiền kia? Lẽ nào sau khi cô đi, anh có thăm dò sổ sách ư?
Bất kể như thế nào, anh có thể nói vậy, mẹ cũng không bực tức nữa, cô cuối cùng cũng thở ra được.


Nhưng mà, giọng điệu bà vẫn không có giảm, một câu sau đó của mẹ Cố càng khiến tim cô treo trên cổ họng.
Mẹ Cố nói như này: "Nói cách khác bọn trẻ Bảo Bảo cũng có phần, cậu cũng không thể độc chiếm bọn trẻ được!"


Mục Tư Viễn cảm thấy buồn cười: "Thím Cố, vậy ý thím là gì? Chia bọn nhỏ làm hai, mỗi người chúng ta giữ một đứa sao?"
Mặc dù cười nhưng ánh mắt anh lại đầy sự lạnh lẽo.


Thím Cố cũng không sợ anh, "Nếu bọn trẻ có thể chưa thì còn tốt, vấn đề là chúng không thể chia. Bọn trẻ còn rất nhỏ, cần phải có mẹ bên cạnh, cậu trả lại con đi."
"Không thể!" Mục Tư Viễn cự tuyệt như đinh chém sắt.


Sắc mặt mẹ Cố trầm xuống, Cố Bảo Bảo đoán được bà sẽ nói gì, vội ngăn cản nhưng vẫn chậm, "Vậy cậu hãy kết hôn với Bảo Bảo!"
Mẹ Cố nhìn anh: "Bảo Bảo sinh cho cậu hai đứa con, cậu là đàn ông, phải cho nó một sự công bằng chứ!"
"Mẹ!" Cố Bảo Bảo sốt ruột, "Mẹ đừng nói, đừng nói nữa..."


Bởi vì bọn nhỏ mà có thể hoàn thành giấc mộng lấy anh, cô không phải là không có làm, nhưng đó là Cố Bảo Bảo năm năm trước, cô bây giờ đã không còn giấc mộng viển vông ấy nữa rồi.


"Con sẽ không lấy anh ta, sẽ không lấy anh ta," Cô gấp gáp biện bạch, không muốn mẹ nói thêm những lời buồn cười nữa, "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con cũng không muốn kết hôn với anh ta!"
Mâu quang Mục Tư Viễn đột ngột lạnh lẽo, không biết là bởi vì nghe mẹ Cố nói hay là do nghe Cố Bảo Bảo nói.


Nhưng Trịnh Tâm Du đứng gần như vậy, cô thấy được rõ ràng, khi mà Cố Bảo Bảo nói -- con sẽ không lấy anh ta -- xong thì ánh mắt anh hiện lên tia rối loạn, sau đó liền trở nên lạnh giá.
Cô có phần ngây dại,, cô không thể nào tin nổi, đối mặt với Cố Bảo Bảo mà Mục Tư Viễn lại có tâm tư rối loạn?


Mẹ Cố kỳ quái nhìn con gái, những lời vừa rồi mà có thể thốt ra từ miệng con gái bà được ư? Hay là tai bà nghe lầm?
"Dì Cố," Công Tôn Diệp cũng lên tiếng: "Kỳ thực chỉ cần không tồn tại bản thỏa thuận kia, muốn đòi bọn trẻ còn rất nhiều cách, căn bản không cần Bảo Bảo phải lấy Mục tiên sinh."


"Mấy người còn có biện pháp khác?"
Mục Tư Viễn cười lạnh lùng, anh chậm rãi đứng lên, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm dừng trên người Cố Bảo Bảo bất động rất lâu.
Cố Bảo Bảo cảm thấy người mình cơ hồ bị ánh mắt anh nhìn thủng mà anh vẫn tiếp tục nhìn.


"Cố Bảo Bảo!" Hồi lâu, anh mới lên tiếng: "Cô có biện pháp gì cứ sử hết ra, chỉ cần kết quả ấy cô chịu được!"
Rồi anh không nói nhảm nữa, chuẩn bị ra khỏi phòng.
"Mục tiên sinh!" Công Tôn Diệp thấp giọng gọi anh lại: "Câu nói vừa rồi là uy hϊế͙p͙?"


Mục Tư Viễn không đáp, anh ta tiến lên: "Quyền nuôi dưỡng bọn trẻ thuộc về ai, xem tài phú, xem hoàn cảnh, thậm chí... Phán quyết của quan tòa, anh cảm thấy... Bên nào có thể dễ dàng thắng đây?"


Mục Tư Viễn vẫn không quay lại, chỉ nói: "Đây là chuyện giữa tôi và Cố Bảo Bảo, dường như chả có liên quan gì với người ngoài như anh cả!"
Công Tôn Diệp cười trầm: "Có phải người ngoài hay không anh cũng không quản được!"
"Bốp!"


Vừa dứt lời, không kịp phòng ngự thì Mục Tư Viễn thốt nhiên quay lại cho anh ta một đấm.
Người anh ta lảo đảo ngã xuống, chuyện xảy ra khiến người ta sợ hãi.


Mọi người đều bị một đấm đột nhiên tới này dọa sợ, Cố Bảo Bảo phản ứng trước tiên, vội chạy tới đỡ Công Tôn Diệp "A Diệp, A Diệp, anh không sao chứ, anh..."


Còn chưa dứt, cổ áo bị nhấc lên, Mục Tư Viễn kéo cô dậy, áp sát vào mặt mình: "Cố Bảo Bảo, cô dám tranh bọn trẻ với tôi, cô cứ thử xem!"
"Anh điên rồi!"
Cặp mắt đỏ như máu của anh khiến cô sợ hãi, lúc này anh giống như một con thú bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn cô.


"Anh buông ra, buông tôi ra!" Cô ra sức vùng vẫy, lực đạo anh lại càng lớn, kéo cổ áo cô càng chặt.
Cô bị ánh mắt anh làm cho giật mình, cô biết anh tức giận, nhưng anh vì sao lại tức giận?
Anh nói chuyện không khách khí với mẹ cô, lại đánh Công Tôn Diệp, người nên tức giận là cô mới phải!


"Anh buông cô ấy ra!" Công Tôn Diệp đứng lên, đẩy anh, Trịnh Tâm Du cũng khuyên: "Tư Viễn, anh mau buông cô Cố ra đi!"
Lẽ nào anh không có phát hiện sắc mặt Cố Bảo Bảo đã tái cả đi, một câu cũng không nói được sao?


Vậy mà Mục Tư Viễn dường như không có cảm giác với mọi chuyện, tuỳ ý Công Tôn Diệp kéo tay anh ra thế nào nữa, mặc cho Trịnh Tâm Du khuyên bảo anh ra sao, trong mắt anh chỉ có Cố Bảo Bảo.


Anh cũng không hiểu hận ý của anh từ đâu mà tụ lại nhiều đến vậy, nhưng anh chính là hận, hận, hận! Hận đến mức muốn cùng cô đồng quy vu tận.
"Ngừng tay!" Bỗng, một giọng già nua quen thuộc vang lên, sửng sốt, cơn đau từ vai truyền tới buộc anh phải thả cô ra.


Quay đầu nhìn lại thì hóa ra Mục Phong Minh cầm trượng đập anh một đập!
Anh vừa thả tay ra, Cố Bảo Bảo do thiếu dưỡng khí lập tức té ngã, Công Tôn Diệp nhanh chóng đỡ lấy, vỗ má cô, "Bảo Bảo, Bảo Bảo, em sao rồi?"
"Mẹ, mẹ!"
Hoan Hoan và Nhạc Nhạc vừa thấy đã bị dọa, nhanh chóng nhào tới.


Nhạc Nhạc nhìn mẹ một cái, chợt đứng dậy chạy đến trước mặt Mục Tư Viễn cắn vào chân anh.
"Nhạc Nhạc!" Mục Tư Viễn ôm lấy bé, bé không cắn được thì dùng hết sức mình đá anh, trên khuôn mặt quật cường thì đầy nước mắt.


Bé đang trách anh đã làm vậy với mẹ sao? Nhìn bộ dạng này của bé, Mục Tư Viễn vừa yêu thương vừa tức giận, giơ tay ra lau nước mắt cho bé.
Nhạc Nhạc không cho, giùng giằng chạy ra tới bên cạnh mẹ.


Cố Bảo Bảo đã tỉnh táo lại, "Nhạc Nhạc ngoan," Cô ôm lấy bé, dịu dàng nói: "Đừng như vậy, đừng làm vậy với ba, mẹ không sao mà, không có việc gì hết."
Anh mặc dù kéo cổ áo cô, nhưng cũng không siết cổ cô lại, cô thiếu dưỡng khí chỉ là...


Chỉ là bị ánh mắt anh nhìn làm mình quên cả hít thở.
"Thằng nhóc kia, mày muốn làm gì hả?" Mục Phong Minh mắng, "Một người là chú Cố đã chăm mày, một người là thím Cố đã yêu thương mày từ nhỏ tới giờ, mày muốn làm gì hả? Làm gì hả?"
Mục Tư Viễn đứng im lặng, không lên tiếng.


Mẹ Cố thở dài, bà cũng không nghĩ tới chuyện lại thành như vậy.


"Mục lão gia," Bà kỳ quái sao ông ấy cũng tới, nhưng nếu đã tới, đúng lúc nói mọi chuyện rõ ràng, "Chuyện chúng tôi làm cho ông ba mươi năm, cũng không muốn làm ông khó xử, nhưng con cái là tim gan của mẹ, cứ tiếp tục vậy thì Bảo Bảo nhà tôi phải làm gì bây giờ?"


Nghe vậy, ba Cố áy náy nhìn Mục Phong Minh, phụ nữ và đàn ông luôn có những cách nghĩ khác nhau, mẹ Cố và Bảo Bảo là người thân nhất của ông, ông cũng không thể vì chuyện này mà trở mặt với hai người.
Nếu quả thật phải tranh đoạt quyền nuôi dưỡng bọn nhỏ, ông cũng chỉ có thể đứng bên mẹ Cố.


Mục Phong Minh gật đầu với ông, ý bảo đã hiểu được tâm tình của ông.
"Thím Cố à," Ông trấn an," Chuyện này đương nhiên không thể tiếp tục vậy nữa, Tư Viễn mặc dù là con trai tôi, nhưng chuyện của nó tôi cũng không thể làm chủ, điểm này xin bà tha thứ cho."


Mẹ Cố gật đầu, bà biết ông ấy nói tới chuyện kết hôn giữa Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo, Mục Tư Viễn không đồng ý, ông ấy cũng không thể miễn cưỡng.
Mục Phong Minh dừng một chút nói tiếp: "Nhưng chuyện về bọn trẻ, tôi có ý này, hi vọng hay người có thể bằng lòng."


Mẹ Cố cười gật đầu: "Mục lão gia, ông cứ nói."
"Hai đứa nhóc sống với tôi, hai người lúc nào cũng có thể tới gặp chúng. Sau này Tư Viễn Bảo Bảo đều kết hôn, quy củ này cũng không đổi. Hai người thấy thế nào?"
"Con không đồng ý!" Mục Tư Viễn là người đầu tiên lên tiếng.


Mục Phong Minh trợn mắt nhìn hắn: "Ở đây không tới phiên con không đồng ý, ba đang trưng cầu ý kiến chú Cố với thím Cố."
"Cháu đồng ý." Cố Bảo Bảo nói tiếp, "Chú Mục, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc sẽ sống với chú."


Không cần kiện cáo, ba mẹ cũng có thể tới thăm bọn trẻ, cô và Mục Tư Viễn cũng không cần vì vấn đề bọn trẻ mà cãi vã không ngừng nữa, đây quả thật là biện pháp tốt nhất.
Mẹ Cố thở dài: "Mục lão gia, cứ theo ông nói đi!"
Mục Tư Viễn xanh mặt đứng dậy tới bên cạnh Cố Bảo Bảo.


Cố Bảo Bảo ngẩng lên nhìn anh, anh lại không thèm nhìn cô, ôm lấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đi ra.
"Cái này..." Mẹ Cố lo lắng nhìn Mục Phong Minh, "Mục lão gia, Tư Viễn thiếu gia... Cậu ấy liệu có đồng ý không?"


Mục Phong Minh cười: "Thím Cố, bà cứ yên tâm, tôi vẫn còn là gia chủ Mục gia! Bà nghỉ ngơi trước, lúc nào muốn thăm bọn trẻ thì tới chỗ tôi."
Mẹ Cố lúc này mới thoáng yên lòng, "Được, cảm ơn ông, Mục lão gia."


Ra khỏi bệnh viện thì xe Mục Tư Viễn đã đi rồi, ông cũng không lo lắng việc Tư Viễn không để bọn trẻ sống với ông, ông chỉ lo Nhạc Nhạc vừa thấy được hình ảnh lúc nãy thì tâm tình có bị ảnh hưởng gì không.
"Lão gia, đi đâu đây ạ?"


Nghe lái xe hỏi, ông liền nói: "Đi tới biệt thự của thiếu gia đi, tôi muốn nói chuyện với nó."
Xe chạy trên đường lớn, lúc sắp vào khu biệt thự thì xe liền xóc nảy, Mục Phong Minh đang nhắm mắt tĩnh dưỡng thì buộc phải mở ra.
"Sao vậy?" Ông hỏi, lái xe vẫn chưa trả lời thì chuông điện thoại của trợ lý vang lên.


Trong đầu ông bỗng hiện lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên, trợ lý nhận điện xong thì quay ra nói với ông: "Lão gia, biểu thiếu gia tới."
"Ai?" Ông ngạc nhiên.
Trợ lý lặp lại: "Vừa rồi bên kia gọi tới nhắn là biểu thiếu gia đã về, trong tay cậu ấy cầm một bản gọi thầu rất quan trọng, đặc biệt tới tìm ngài."


"Bản gọi thầu gì?" Ông cảm thấy kỳ lạ.
Trợ lý giải đáp: "Trước đó biểu thiếu gia có cùng một công ty ở Mỹ tranh đoạt một hạng mục, mục tiêu có chừng hai trăm triệu, hai ngày trước đã có kết quả, là công ty ở Mỹ thắng. Mà bản gói thầu thu mua thành công kia ở trong tay biểu thiếu gia."


Nghe vậy, Mục Phong Minh giận dữ: "Công ty ở Mỹ cái gì! Hắn sao có thể có thư đối tượng được chứ!"






Truyện liên quan