Chương 83: Em chỉ tin đây là mộng

Cố Bảo Bảo sửng sốt, hai tay ôm chặt lấy anh, nhất thời không thể hiểu là có chuyện gì.
Mãi cho tới khi chủ nhiệm thư ký kinh ngạc kêu to: "Trời, Mục tổng, anh làm sao vậy?"
Cô đẩy Cố Bảo Bảo đang bị dọa cho ngốc ra: "Trợ lý Cố, tổng giám đốc ngất rồi, mau đỡ anh ấy vào. . ."


Cô mãi mới tỉnh lại, hai người vội đưa Mục Tư Viễn vào phòng nghỉ, chủ nhiệm thư ký ra ngoài gọi điện cho bác sĩ.
Cố Bảo Bảo cởi áo khoác cho anh, mới phát hiện anh toát ra rất nhiều mồ hôi thấm đẫm cả áo.


Cô ngẩn ngơ đưa tay ra vuốt, cảm giác cứng rắn từ đầu ngón tay truyền về khiến cô rụt tay lại. Anh là một người rất ngăn nắp sạch sẽ, là chuyện gì cấp bách tới mức ngay cả hình tượng của mình anh cũng không để ý tới.


"Bác sĩ tới rồi, mau xem cho Mục tổng." Chủ nhiệm thư ký sốt ruột đưa bác sĩ tới phòng nghỉ, cô mau chóng đứng dậy, nhường chỗ cho bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tr.a cho anh xong, trên mặt lại mang theo ý cười, chủ nhiệm thư ký khó hiểu: "Bác sĩ, Mục tổng sao rồi?"


Bác sĩ cười: "Không có việc gì đâu, do thể lực tiêu hao quá mức, tạm thời ngất đi, tôi tiêm cho anh ta hai mũi glucôzơ thì ổn thôi."


"Thể lực tiêu hao? !" Cặp mắt thư ký sáng lên, "Tôi biết rồi, tối qua nhất định là Mục tổng cả đêm chạy xe về. Ai, người bên công trình còn nói xe anh ấy bị nổ hai lốp, không biết là tối qua vì lý do gì mà anh ấy lên đường gấp vậy."


available on google playdownload on app store


Nói xong, cô ấy nháy mắt mấy cái với Cố Bảo Bảo, "Cô nói xem, trợ lý Cố?"
Cố Bảo Bảo hoảng hốt, anh sao lại muốn quay về? Lại còn quay về bất chợt như vậy?
Nhớ lại câu anh còn đang nói dang dở lúc ở cửa: Bảo Bảo, tối qua em. . . Sắc mặt cô tức khắc tái nhợt.


"Được rồi." Bác sĩ tiêm xong, "Cứ để Mục tổng ngủ một giấc là ổn." Chủ nhiệm thư ký thở phào: "Vậy cũng tốt, cám ơn bác sĩ."
Nói xong cô đưa bác sĩ ra ngoài, để lại Cố Bảo Bảo một mình trông bên cạnh anh.


"Khụ khụ. . ." Không biết có phải do vừa mới tiêm glucôzơ vào hay không, giấc ngủ của anh dường như không được an ổn.
Cô bước tới, cởi bớt cúc áo cho anh, để anh thoáng khí, bàn tay nhỏ bé khó tránh khỏi việc tiếp xúc với lồng ngực rắn chắc truyền lại từng cảm giác ấm áp.


Cả người run lên, trong ngực có giọng nói bảo cô buông ra, lòng bàn tay lại như không được điều khiển, áp vào lồng ngực anh.
Cảm giác hơi ấm của anh thật gần, thậm chí dù nó đã nằm trong tay nhưng lại có vẻ không chân thật.


Cô không dám nghĩ tới lý do vì sao anh gấp gáp trở về, không dám nghĩ rằng anh sẽ vì cô. . .
Cô run rẩy ngồi xuống sàn nhà, lấy một góc độ khác quan sát khuôn mặt đẹp đẽ của anh, khuôn mặt ấy gần trong gang tấc nhưng lại xa cuối chân trời.


"Khụ khụ. . ." Anh lại ho khan, lưỡi ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, cô sửng sốt, vội đứng dậy rót một cốc nước.
Nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, cô đặt cốc nước tại bên môi anh, từ từ rót vào.
Cơn khát dịu đi, đầu lông mày không yên ổn của anh giãn ra, lập tức cảm nhận được sự ấm áp ngay kề bên.


Anh bản năng ôm lấy eo cô, áp mặt vào trong lòng cô.
"Tư Viễn. . ." Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh lại ôm chặt hơn, cũng cảm giác được đây là sự ấm áp mà anh bôn ba một đêm tìm kiếm.


Nhìn khuôn mặt anh nằm trong vòng tay, trong lòng cô sự khổ sở dâng lên: "Anh Tư Viễn. . . Anh có biết người anh đang ôm bây giờ, là ai chăng. . . ?"
Như nghe được câu hỏi của cô, có lẽ ríu rít trong mộng, môi của anh thốt ra hai chữ: "Bảo Bảo. . ." Sau đó càng dựa sát vào ngực cô hơn.


Cả người cô cứng ngắc lại, như nghe được một câu chuyện khiến người khác sợ hãi, cô cầm lấy anh tay anh đẩy ra rồi buông anh ra.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, thần tình hoang mang rối loạn, nhanh chóng ra khỏi phòng nghỉ thì đụng phải chủ nhiệm thư ký.


"Trợ lý Cố, tổng giám đốc thế nào?" Chủ nhiệm thư ký thấy sắc mặt cô khác thường, "Trợ lý Cố, cô làm sao vậy?"
"Tôi. . ." Cô tới bàn làm việc thu dọn tài liệu, hai tay run tới mức tập văn kiện mỏng cũng cầm không vững.


Chủ nhiệm thư ký thấy quái lạ, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, "Trợ lý Cố, sắc mặt cô tệ quá, cô. . ."
"Đúng vậy." Cô khẩn trương nói tiếp lời cô ấy, "Tôi có hơi. . . có hơi khó chịu, tôi xin nghỉ trước được không?"


"Đương nhiên là được!" Chủ nhiệm thư ký gật đầu, "Cô mau về nghỉ ngơi đi." Nhìn bóng dáng cô vội vã biến mất trước cửa văn phòng, chủ nhiệm thư ký nghi ngờ bước vào phòng nghỉ, tổng giám đốc còn đang ngủ, mà trên tủ đầu giường có thêm một ly nước.
*********


"Mẹ, bây giờ có thể gọi điện cho ba không ạ?"
Về đến nhà, Hoan Hoan liền bắt đầu quấn lấy cô, đã một ngày một đêm không nghe được giọng ba rồi, bé thật nhớ ba.


Nhạc Nhạc cũng bắt đầu tiếp cận, không nói hai lời trực tiếp thò tay vào túi cô lấy điện thoại. Bây giờ bé đã biết rồi, gọi điện thoại cần điện thoại di động đó!


"Nhạc Nhạc." Cô khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Không được cho phép, con không thể lấy đồ của người khác được, biết không?"
Nhạc Nhạc phiết môi, đánh một cái lên tay cô, trốn ra phía sau Hoan Hoan không để ý tới cô nữa.
Cô thở dài, "Ba về rồi, ăn tối xong, ba sẽ đến đón các con về."


"Thật vậy chăng?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan cao hứng mà hếch lên, "Con muốn nói với ba, hôm nay trong cuộc thi con đã giành hạng nhất!"
Cô thương yêu cười cười với bé, trong lòng lại lo lắng, giờ cũng sắp tối rồi, anh đã tỉnh chưa?


Mơ hồ, nghe được tiếng phanh xe đầu hẻm, tim cô đập mạnh, cô bước tới bên cửa sổ thì thấy từ đầu hẻm bước ra một bóng người quen thuộc.
Nhưng không phải anh, là Công Tôn Diệp. Khi anh vào tiệm mỳ, liền nghe được ba ở dưới lầu hô: "Bảo Bảo, đưa hai đứa xuống ăn cơm."


Cô lên tiếng, chỉnh đốn tâm tình mâu thuẫn của bản thân.
Không phải chính cô bỏ lại anh rồi về sao? Dựa vào cái gì còn muốn anh tới tìm cô? Anh có đến, cũng chỉ vì đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về mà thôi.


"A Diệp, hôm nay không có món gì ngon, cháu ăn tạm nhé." Nghe ba nhiệt tình bắt chuyện với Công Tôn Diệp, trong lòng cô thấy kỳ quái, từ khi nào mà ba và A Diệp lại quen thuộc như vậy?
"Chào chú ạ!" Hoan Hoan lễ phép chào hỏi Công Tôn Diệp, lại bị Nhạc Nhạc kéo ra, bé không thích cái chú này!


Công Tôn Diệp cười, nhìn Cố Bảo Bảo: "Chú Cố nói em không khỏe, đã khá hơn chút nào chưa?"
Cô gật đầu, lại nói: "Có bận lắm không? Sao có thời gian tới dùng cơm vậy?"


"Ai nha nha." Ba Cố bưng đồ ăn lên, thay Công Tôn Diệp trả lời: "Ba bảo A Diệp có thời gian thì tới uống với ba một chén đấy, Bảo Bảo, con sẽ không phải là không cho phép đấy chứ!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, có ngốc cũng nghe ra được sự ái muội trong lời ba. "Ba, ba đừng nói vậy." Cô sốt ruột.


Công Tôn Diệp xoa tóc cô, "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, mau ăn cơm đi."
"Ăn cơm chưa? Sao không gọi tôi cùng tới ăn chung?"
Bỗng, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn, dựa vào ánh đèn trong tiệm mà nhìn những người ngồi quanh bàn cơm.
"Ba!" Hoan Hoan cao hứng gọi, lập tức nhảy xuống ghế, lao vào trong ngực anh.


Anh tới! Cố Bảo Bảo kinh ngạc nhìn anh một cái, khi anh mắt hai người chạm vào nhau, cô lập tức lo sợ né đi.
Anh ôm Hoan Hoan đi tới, rồi ôm lấy Nhạc Nhạc.
"Thiếu gia Tư Viễn." Mẹ Cố mau đứng dậy, "Mau ngồi xuống cùng ăn cơm."


Ánh mắt anh đảo qua cô, từ người Công Tôn Diệp rồi quay ra nhìn mẹ Cố: "Thím Cố, con không ăn đâu. Con tới đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về."
"Cái này. . ." Mẹ Cố sửng sốt, "Thiếu gia Tư Viễn, vậy cũng nên ăn cơm rồi hãng đi."
"Cứ để anh ta đi đi mẹ!" Cố Bảo Bảo cúi đầu lên tiếng.


Ba Cố mẹ Cố liếc nhau, bầu không khí trầm muộn đột ngột khiến bọn họ chẳng biết nên nói cái gì.
Anh nói tiếp lời cô, "Hoan Hoan, tạm biệt ông bà ngoại đi."
"Tạm biệt ông ngoại bà ngoại!" Hoan Hoan nói to, lại nhìn mẹ, kêu lên: "Mẹ, mau đi thôi, chúng ta cùng về nhà."


Còn chưa nói xong, anh đã xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát liền không thấy bóng dáng.
"Này. . . Đi vậy sao!" Mẹ Cố sốt ruột đẩy ba Cố, "Ông đi xem xem, này. . ."


"Mẹ." Cố Bảo Bảo cầm đũa lên, "Chúng ta ăn cơm thôi." Nói xong cô nhìn ba mẹ, ánh mắt cầu xin, chí ít, chí ít có Công Tôn Diệp ở đây, bầu không khí không nên quá bế tắc như vậy.
Ba Cố hiểu rõ, đè mẹ Cố ngồi xuống, "Mau ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi! Nào, A Diệp, uống với chú một chén."


Nói rồi ông rót rượu vào cái ly trước mặt Công Tôn Diệp, mẹ Cố lắc ống tay áo ông, ý bảo ông nhìn ra phía ngoài.
Cố Bảo Bảo thấy, cũng quay đầu lại nhìn thì thấy Mục Tư Viễn đang quay lại, đi thẳng tới trước mặt cô, kéo cô lên, "Đi theo tôi!"


Cô bị anh kéo lên, cặp mắt to mê man, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp.
Công Tôn Diệp lập tức đứng dậy giữ cổ tay anh: "Mục Tư Viễn, anh làm gì thế? !"
Cô mới tỉnh lại, tránh thoát tay anh, lui về sau một bước.
Anh không để ý đến Công Tôn Diệp, chỉ nhìn cô: "Về nhà với tôi!"


Trong mắt anh đầy tơ máu hiện rõ, không kịp nghĩ, tỉnh lại là tới nơi này?
Đúng vậy, khi anh tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ, nhìn trong văn phòng, nhưng không có thấy bóng dáng cô.


Hỏi thư ký mới biết cô xin nghỉ về nhà, nghĩ lại tiếng nức nở đêm qua khi gọi điện cho cô, anh tưởng cô bị bệnh, cho nên vội vã tới đây.
Không ngờ điều mà anh thấy là, cô cùng hai đứa con của bọn họ cùng một người đàn ông khác, vui vẻ ngồi trước bàn cơm!
Anh điên rồi sao?


Chỉ vì tiếng khóc không giải thích được của cô, liền gấp gáp từ nơi xa xôi quay về. Dù không bắt được chuyến bay, anh cũng phải lái xe trở về, vậy mà thứ lấy được lại là như thế? !
"Đi theo tôi." Anh lặp lại lần nữa.


Cô lắc đầu, quật cường nói: "Tôi không đi. Buổi tối khi ngủ Nhạc Nhạc không còn náo loạn nữa rồi."
Cô thật đáng ch.ết! Ạnh nắm chặt tay lại, gằn từng chữ một: "Tôi muốn em đi! Đi với tôi!"
Cô chật vật nuốt nước bọt, "Vậy tôi. . . Càng không muốn đi. Anh về đi, đừng để Hoan Hoan Nhạc Nhạc đói bụng."


"Em. . ." Anh giữ chặt hai tay cô, không nói hai lời kéo cô ra ngoài.
"Anh buông ra!" Cô vừa đá vừa cắn, ba Cố với mẹ Cố cũng khuyên, "Thiếu gia Tư Viễn, cậu đừng như vậy, đừng như vậy a."


Ba Cố bất mãn nói: "Thiếu gia Tư Viễn, cậu muốn bảo Bảo Bảo theo cậu về làm gì? Lẽ nào sau khi tan ca, cũng không thể có chút thời gian cá nhân được sao?"
Mục Tư Viễn sửng sốt, anh nhìn ba Cố, nhìn Công Tôn Diệp, tựa hồ hiểu cái gì, trong mắt hiện lên tia máu.


"Tốt, tốt. . ." Anh bỏ cô ra, ánh mắt nhìn cô dần lạnh lùng, "Em. . . Em được. . ."
Càng muốn nói thì anh lại càng cảm giác mình không cách nào nói ra, chỉ có thể xoay người bỏ đi.


Tiệm mỳ liền an tĩnh lại, ai cũng nghe thấy rõ ràng, tiếng động cơ rít gào dần xa. Ba Cố mẹ Cố lo lắng nhìn con gái, không biết nên nói cái gì.


Mà cô từ từ xoay người, tươi cười nói: "Ba mẹ, không có việc gì đâu, mọi người ăn cơm đi." Cô lại nhìn sang Công Tôn Diệp, "A Diệp, anh cũng ăn cơm đi, lát nữa thức ăn sẽ nguội hết."
Nói xong thì bản thân cô lại đi lên gác.


Cô ngồi xuống trước cửa sổ phòng ngủ, chốc lát liền nghe được tiếng bước chân phía sau, Công Tôn Diệp đi tới bên cạnh cô.
"Bảo Bảo." Anh cố gắng để giọng mình thật thoải mái, "Anh cảm thấy, thái độ của anh ta với em đã khác trước đây."
Cố Bảo Bảo không nói gì, anh tiếp tục: "Trong lòng anh ta có em."


"Không, không." Cô lại kiên quyết lắc đầu, "Không thể nào."
Anh ngồi xuống trước mặt cô, gỡ mái tóc rối bời cho cô, dịu dàng nói: "Có cái gì mà lại không thể? Tình yêu của em trân quý như thế, nỗ lực của em sẽ khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải động lòng."


Cho dù cô chưa từng nỗ lực với anh, không phải anh cũng đã hãm sâu vào đó sao?
Nước mắt cô chảy xuống, "Không, A Diệp. . . Điều anh nói chỉ là một giấc mơ, em. . ." Những việc làm hành động trong mấy ngày qua của anh với cô, tất cả chỉ là mộng, chỉ cần tỉnh lại, giấc mộng đẹp ấy sẽ tan tành!


Cô sợ hãi lắc đầu, "Em không muốn mơ nữa, thật sự đau quá. . ."
Đau đớn khiến cô khó thở, trái tim như bị đục ra, cuối cùng cả đời này cũng không cách nào bù vào.
Hơi thở của anh cũng theo cô đau đớn, khẽ ôm cô vào lòng, dỗ dành: "Sẽ không, sẽ không đâu. . . Sẽ không đau nữa. . ."


Cô nắm thật chặt vạt áo anh, như nắm chặt cây gỗ nổi khi rơi xuống nước, "oa" một tiếng bật khóc.
*********
Ánh đèn leo lắt, cô mở cặp mắt sưng đỏ vì khóc ra, nhìn một lúc mới ý thức là mình ngủ trên giường, mà trong phòng không còn có ai.


Vừa rồi chắc là cô khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, trễ như thế, A Diệp chắc về rồi.
"Ba mẹ?" Cô gọi vài tiếng, không có người trả lời, cô đứng dậy đi tới phòng khách, đèn bên dưới vẫn sáng.
Đi xuống vài bước, liền nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.


"Ba nó, chúng ta cứ về vậy sao, để Bảo Bảo ở đây một mình?" Mẹ Cố lo lắng hỏi.
Ba Cố thở dài: "Không có việc gì đâu, A Diệp nói đúng đó, cứ để cho nó được yên tĩnh một lúc."


Mẹ Cố cũng thở dài, đau lòng: "Bảo Bảo nhà chúng ta, khi nào mới có thể chân chính quên đi thiếu gia Tư Viễn a."
"Đừng nói nữa." Ba Cố cắt đứt lời bà, "Không sẽ đánh thức Bảo Bảo."
"Rầm. . ." Theo tiếng cửa sắt tiệm mỳ kéo xuống, đèn bên dưới cũng tắt, thế giới cô liền an tĩnh.


Ba mẹ con xin lỗi, đã khiến hai người lo lắng. Cô áy náy quay về phòng, lấy quần áo chuẩn bị tắm, cô muốn chỉnh đốn lại tâm tình mình, không để ba mẹ phải lo lắng nữa.
Còn chưa ra khỏi phòng, điện thoại lại vang lên. Cầm lên xem, là anh!
Cô đặt điện thoại lại bàn, vào phòng tắm.


Ban đêm yên tĩnh, chuông điện thoại di động ngược lại có vẻ rất vang dội, cô mở nước hết cỡ, tiếng nước chảy ào ào cũng không át đi được.
Cô làm bộ không có nghe thấy, không tin anh có thể gọi cả đêm.
Quả nhiên, khi cô vừa tắm xong, tiếng chuông cũng không còn kêu nữa.


Sự kiên trì này của anh đã cực kỳ khiến người ta thấy kinh ngạc.
Thay xong đồ ngủ, cô vừa lau tóc, vừa ra ngoài, còn chưa kịp vững chân bước vào phòng khách, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng dưng hiện lên một bóng đen, cô không kịp kêu, môi đã bị chiếm lĩnh.


Cô sửng sốt, hơi thở quen thuộc vọt vào tứ chi bách hài khiến cô kinh ngạc quên cả hô hấp, gương mặt nhất thời nghẹn đến đỏ bừng.
"Hít thở đi nào, cô bé ngốc!" Khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mặt, khóe môi còn mang theo nụ cười vừa trêu chọc vừa cưng chiều.


"Anh. . . Anh vào bằng cách nào?" Một lát sau, cô mới tìm được thanh âm của mình, cửa sắt bên dưới không phải đã khóa rồi sao?
Anh lại không trả lời, thân hình cao lớn đi tới trước, ép cô dựa vào tường, "Tôi tới hỏi em, tối qua vì sao lại khóc?"


Anh vẫn còn nhớ vấn đề này! Cô cố co mình lại để tránh tiếp xúc với anh, nhưng hai tay anh lại khóa chặt hai bên cô, nghiêng người, lồng ngực cường tráng ép vào chiếc áo ngủ mềm mại của cô.
Cô thẹn muốn chui xuống đất, bởi vì chỉ có một mình cô, cho nên tắm xong không có mặc đồ lót.


Khi anh ép xuống, nụ hoa nhỏ lập tức có phản ứng, dựng thẳng lên khó xử.
"Anh. . . Anh tránh ra!" Cô mắng, lấy tay đẩy anh ra, cũng không có tác dụng, ngược lại nhận được nụ cười nhẹ của anh, chiếc lưỡi ɭϊếʍƈ qua vành tai cô.
"Anh làm gì. . ." Cô buồn bực quát, lại không che dấu nổi run rẩy trong giọng nói của mình.


Anh cười, thổi hơi nóng bên tai cô: "Nhìn thân thể thành thật của em, tôi có thể tha thứ cho việc em không cho tôi mặt mũi trước mặt Công Tôn Diệp."
"Ai muốn anh tha thứ." Cô tức giận xấu hổ, hận không thể đá văng anh đi, "Hơn nữa vừa rồi không phải tôi cố ý không cho anh mặt mũi, tôi chính là không muốn nhìn thấy anh!"


"Thực sao?" Anh cười, ánh mắt nóng bỏng tập trung vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn thật mạnh mẽ.
Hương vị của cô thật ngọt ngào, khiến anh tưởng niệm suốt hai ngày qua, nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa bá đạo cuồng nhiệt, điên cuồng chiếm hữu, lại dường như thấy không thể thỏa mãn.


Bỗng dưng, cánh tay anh ôm lấy eo cô, đặt cô xuống bên dưới mình, tư thế như vậy khiến lưỡi anh chạm vào nơi ngọt ngào sâu nhất của cô, anh cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, ép cô múa cùng mình.






Truyện liên quan