Chương 99: Ám đấu
"Hoan Hoan, ba nói với con khi nào vậy?"
"Chính cái ngày con đi họp rồi cô Sơ Hàn làm chuyện xấu đấy ạ."
Nghĩ lại lời Hoan Hoan nói, cô cầm lấy đơn xin từ chức nhìn lần nữa rồi xé nó thành mảnh vụn.
Cả đêm qua cô thức trắng, một mực nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, sự dịu dàng cùng lạnh lùng bất chợt của anh giống như một điều bí ẩn.
Chắc chắn anh có chuyện gì đấy!
Là gì đây?
Tới khi trời sáng thì cô đã có quyết định.
Cô muốn biết rõ ràng bởi sâu trong lòng... cô lo cho anh.
Tuy còn chưa biết làm sao mới có thể rõ mọi chuyện, cô vẫn quyết định tiếp tục ở lại công ty, bất kể anh cho cô làm chức vụ gì.
Tới trưa thì câu hỏi này đã có đáp án.
Khi cô tới nhà ăn dễ dàng phát hiện ra nhân viên đang thảo luận ầm ĩ với sự sắp xếp nhân sự mới công bố, hình như là có biến động rất lớn.
Cô bất chấp bữa trưa vội vã chạy đi xem.
Quả nhiên, cô đã từ vị trí trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc chuyển sang tổ thành lập dự án mới, chức vụ chỉ là một nhân viên ghi chép không thể bình thường hơn!
Điều này cũng không vấn đề gì với cô cả, chỉ khiến cô cảm thấy cực kỳ giật mình ấy là trợ lý đặc biệt mới của tổng giám đốc lại là... Sơ Hàn!
Đôi lông mày nhăn chặt lại, càng khẳng định Mục Tư Viễn có chuyện!
Cô ngơ ngác quay về văn phòng thu dọn đồ đạc của mình, lúc này Mục Sơ Hàn đi qua cùng một cô thư ký cầm đồ ở sau.
"Ai yêu" Mục Sơ Hàn lạnh lùng nhìn cô, "Động tác của cô chậm thật đấy! Có cần tôi đưa tới cho cô một con rùa đen không hả?"
Nói xong, cô ta không kiên nhẫn ném mạnh cái túi lên bàn làm việc làm cho những tài liệu Cố Bảo Bảo mới thu dọn rơi ra.
Cố Bảo Bảo không nói gì mà tiếp tục sắp xếp lại.
"Nhanh lên đi! Phiền ch.ết người đi được!"
Mục Sơ Hàn lớn tiếng quát mắng, nhớ lại cuộc gọi vừa rồi liền cực kỳ khó chịu!
Ban nãy sau khi thấy công bố sắp xếp nhân sự mới nhất, cô ta vừa vui mừng vừa đắc ý gọi ngay cho Tâm Du.
Tâm Du nghe xong cũng không thấy vui vẻ, chỉ hỏi một câu đầy trào phúng: "Sơ Hàn, không phải cô nói có thể đuổi Cố Bảo Bảo ra khỏi công ty ư? Sao cô ta vẫn còn ở lại công ty vậy?"
Lầm không vậy! Được anh dành chức vị trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc thì "thành tích" của cô phải được A+++ rồi chứ!
Tâm Du vẫn còn không hài lòng? !
Đều do Cố Bảo Bảo đáng ch.ết này, từ trợ lý tổng giám đốc giáng xuống nhân viên bình thường nhất mà còn mặt dày mày dạn không chịu đi!
"Sơ Hàn, tôi thu dọn xong rồi."
Lời Cố Bảo Bảo cắt đứt suy nghĩ của cô ta, cô ta quắc mắt, "Tôi quen với cô hả? Tên tôi mà cô gọi được sao? Về sau phải gọi tôi là Mục đặc trợ (trợ lý đặc biệt)!"
Ngừng lúc rồi cô ta cười lạnh, "Dĩ nhiên, sau này cô ở tầng ba, tôi ở tầng hai mươi tám, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại cô! Mau cút đi!"
Cô ta phất tay bảo cô thư ký đi theo bỏ đồ đạc của mình lên bàn.
Cố Bảo Bảo không nói gì, ôm đồ đạc của mình rồi đi.
"Mục tổng, làm vậy có phải quá tàn nhẫn với cô Cố?"
Phòng trợ lý ở cách vách nên chủ nhiệm thư ký và Mục Tư Viễn trong văn phòng tổng giám đốc đều nghe thấy hết.
Mục Tư Viễn mím môi, mang theo nụ cười xót xa: "Không có chuyện gì đâu, tôi biết cô ấy rất kiên cường."
Anh đã nói vậy thì chủ nhiệm thư ký cũng không nói thêm nữa.
Nhìn theo bóng dáng cô bước vào thang máy, mãi lâu anh mới lên tiếng lần nữa: "Phía Luân Đôn thế nào?"
"Những người then chốt quan trọng đều đã làm tốt quan hệ, chỉ chờ gặp mặt với lão đại bọn họ nữa thôi."
Nói rồi chủ nhiệm thư ký lo lắng thở dài, "Có thể thành công hay không phải xem lần gặp mặt này."
"Khi nào gặp?"
"Mười hai ngày sau."
Mười hai ngày sau? ! Mục Tư Viễn sửng sốt, "Ngày khánh thành công ty?"
Chủ nhiệm thư ký gật đầu, "Chỉ cần cuộc gặp mặt đàm phán thành công, chúng ta có thể áp dụng hành động với Phó tổng Cổ."
Mục Tư Viễn cười lạnh lùng, "Tốt! Chẳng qua trước lúc ấy, tôi còn muốn cho anh ta một sự kinh hỉ thật lớn!"
***
Đây là một văn phòng lớn, có tới hơn chục cái bàn, do là tổ dự án mới, những đồng nghiệp được phân công tới đây còn chưa đến nên có phần bừa bãi.
Cố Bảo Bảo chuyển đồ đạc của mình đến một cái bàn gần cửa sổ, trong lúc lấy dụng cụ trong phòng vệ sinh bắt đầu quét dọn thì...
"Bảo Bảo?"
Một thanh âm vang lên, Thân Văn Hạo đang đứng giữa văn phòng tìm kiếm cô.
"Em ở đây!" Cô đáp lại một câu rồi tiếp tục lau chùi ghế.
Thân Văn Hạo mỉm cười đi tới, "Bảo Bảo, anh đoán em đã tới cho nên mới đến xem, có cần anh giúp một tay không?"
Cố Bảo Bảo cũng mỉm cười, "Em không có gì cần giúp cả, ngược lại là anh đấy, Phó quản lý tổ dự án, chắc hẳn có rất nhiều chuyện phải làm."
Giọng điệu mềm mỏng mà mang theo lời từ chối người ngàn dặm.
Thân Văn Hạo bĩu môi, "Đúng vậy, quả là có hơi nhiều. Chẳng qua sau này chúng ta cùng chung tổ dự án, nhớ phải chiếu cố nhiều hơn tới anh đấy!"
"Là anh chiếu cố tới em nhiều hơn mới đúng!"
Đúng lúc này, đồng nghiệp lục tục đi vào, trông thấy Thân Văn Hạo thì lập tức chào hỏi anh: "Quản lý Thân."
Anh gật đầu rồi âm thầm nháy mắt mấy cái với Cố Bảo Bảo xong mới ra ngoài.
Cố Bảo Bảo thở ra, tự nhủ không nên hiểu sai ý tốt của người khác.
Lần trước cô đã nói rõ với Văn Hạo, giữa bọn họ chỉ có thể là bạn bè và đồng nghiệp!
Thân Văn Hạo vào văn phòng lớn chỉ cách một bức tường trong suốt với phòng làm việc thì thấy Cổ Tín Dương đang ngồi trên ghế.
Thấy anh đến, Cổ Tín Dương hếch mi: "Sao vậy, vẫn còn nghĩ tới? Nhìn không ra anh đúng là si tình."
Anh ta cười nhạt: "Nếu đã là thuộc hạ của tôi, tôi thấy là không được đâu?"
Cổ Tín Dương đổi sang ánh mắt lạnh lùng: "Mục Tư Viễn sắp xếp cô ta đến chỗ chúng ta, liệu có phải có dụng ý khác."
Vấn đề này bọn họ đã thảo luận nhiều lần, Cổ Tín Dương thủy chung cho rằng Mục Tư Viễn đang dùng thủ thuật che mắt, anh lại không cho là như thế: "Anh không rõ, Mục Tư Viễn thực sự chẳng coi cô ấy vào đâu cả."
Bước tới trước cửa sổ, anh nói tiếp: "Nói thật, tôi còn chưa gặp người đàn ông nào lòng dạ độc ác như Mục Tư Viễn."
Mặc dù chỉ học cùng Cố Bảo Bảo một năm rưỡi, anh lại hiểu rõ vô cùng chuyện giữa cô và Mục Tư Viễn.
Không phải anh lắm chuyện, mà là bạn học xung quanh ngày nào cũng thảo luận chuyện mới mẻ giữa bọn họ, những chuyện này không ngoài nói Cố Bảo Bảo ra làm sao như thế nào, còn Mục Tư Viễn không chút nghĩ ngợi bỏ rơi cô vân vân.
"Huống chi" Anh nói tiếp, "Lần trước người của chúng ta trong lúc vô tình nghe được một tin, nói Cố Bảo Bảo vào công ty làm trợ lý tổng giám đốc hoàn toàn đều là chủ ý của Mục Phong Minh."
"Về phần Mục Tư Viễn, tất nhiên là phản đối ngay từ đầu. Vậy nên tôi cho rằng, những chuyện xảy ra ở tầng hai mươi tám có thể do Mục Tư Viễn cố ý sắp xếp, muốn đuổi Cố Bảo Bảo đi."
Cổ Tín Dương rơi vào trầm mặc.
Văn Hạo nói không phải không có lý, mà mấy ngày nay anh ta cũng nhận được tin tức nói đến Mục Tư Viễn không có người phụ nữ nào cố định cả.
Về phần Cố Bảo Bảo, hai người lại càng chưa từng gặp mặt nhau.
Như vậy, có thể uy hϊế͙p͙ được Mục Tư Viễn chỉ có thể là người thân của hắn.
Là Mục Phong Minh hay Hoan Hoan... Nhạc Nhạc... Nhớ tới khuôn mặt đáng yêu của Nhạc Nhạc, anh ta có chút chần chờ...
"Tín dương!"
Thân Văn Hạo cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta, "Chuyện quan trọng trước mắt là cuộc họp biểu quyết cổ đông năm ngày sau!"
Trong cuộc họp cổ đông đại biểu lựa chọn chủ thầu, mà đó cũng là bộ phận then chốt để kiểm soát toàn bộ!
Cổ Tín Dương gật đầu, "Phương án của chúng ta đã làm xong, nhưng nếu không lấy được tài liệu Mục Tư Viễn chuẩn bị, phần thắng của chúng ta còn chưa lớn."
Rồi bỗng anh ta dừng lại, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị.
"Văn Hạo!"Anh ta ngẩng đầu lên: "Đặc trợ mới của tổng giám đốc không phải là cô gái ngu ngốc kia sao?"
Thân Văn Hạo gật đầu, lại lắc đầu: "Chuyện lần trước không lớn, Mục Tư Viễn hoàn toàn có thể nhờ nó cách chức Cố Bảo Bảo mới khiến Sơ Hàn nhặt được tiện nghi, lần này anh cho rằng còn gặp may được vậy sao."
Cổ Tín Dương lắc đầu: "Cô ta bây giờ là đặc trợ của tổng giám đốc, mỗi một việc làm của Mục Tư Viễn cô ta sẽ biết. Muốn lấy trộm đề án, lén xem cái giá tối thiểu một chút thì có gì khó? Huống hồ..."
Môi anh ta khiêu khích một nụ cười tà, "Chỉ cần một câu nói của anh, cô ta còn không phải bất chấp gian nguy đi lấy cho anh? Vậy chúng ta cũng bớt công sức đi được một phen!"
"Tín Dương." Thân Văn Hạo lắc đầu, "Không thể làm như vậy!"
Lần trước Mục Sơ Hàn hào hứng chạy tới nói cho anh con số kia, anh đã cảm thấy hết sức khó hiểu.
Ban đầu căn bản anh không dự định áp dụng, nhưng nghĩ lại, đây có thể là Mục Tư Viễn trù tính cách chức Bảo Bảo!
Tim anh dao động, anh nghĩ Bảo Bảo có thể tách khỏi Mục Tư Viễn, cho nên mới nói con số ấy cho Cổ Tín Dương, để Mục Tư Viễn biết cái giá tối thiểu của mình bị tiết lộ.
Nhưng lần này, muốn lợi dụng Mục Sơ Hàn lấy đi giá tối thiểu của đối phương, khiến anh em bọn họ trở mặt thành thù, anh thật sự không đành lòng làm như thế.
"Thực sự, không thể làm như vậy!" Kiên định nhìn Cổ Tín Dương rồi anh xoay người đi.
Không thể? !
Cổ Tín Dương lạnh lùng nhếch môi, trong quan niệm của anh, không có gì là - không thể - !
***
Cách cuộc họp biểu quyết cổ đông còn một ngày.
Suốt cả sáng, Mục Sơ Hàn cứ nóng nảy dằn vặt, nếu hôm nay mà còn không thấy được bản kế hoạch của anh thì mọi chuyện không xong!
-- Em họ yêu quý, anh nói cho em biết, đàn ông chỉ thích phụ nữ có trợ giúp cho sự nghiệp của mình, Văn Hạo tất nhiên không ngoại lệ --
Nghĩ lại lời Cổ Tín Dương nói với cô ta ba ngày trước, cô ta cuống cuồng gãi tai, đến bây giờ ngay cả bản kế hoạch ở chỗ nào cũng không biết thì làm sao mà trộm được?
"Đinh!"
Lúc này, hòm thư công ty gửi thư tới mời cô ta lập tức tới văn phòng tổng giám đốc họp, có chuyện quan trọng cần bàn bạc!
Trong lòng cô ta khẽ động, vội đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Những người tới tham gia cuộc họp khẩn cấp ở văn phòng tổng giám đốc chỉ có cô ta, chủ nhiệm thư ký và tổng giám đốc phòng dự án.
Bọn họ đều cúi đầu đứng trước bàn làm việc nghe Mục Tư Viễn nói.
Bầu không khí nghiêm túc này làm cô ta cũng khẩn trương, mau chóng đứng ngay ngắn bên cạnh bọn họ.
"Phần kế hoạch này tôi đã để cố vấn cao cấp xem qua rồi, anh ta cảm thấy không có vấn đề gì, mọi người cũng xem đi."
Nói xong, Mục Tư Viễn cầm một túi văn kiện màu xanh da trời đưa cho giám đốc phòng dự án.
Đáng tiếc anh ta đứng bên phải chủ nhiệm thư ký, cô lại đứng bên trài nên muốn liếc mắt xem cũng không được!
Quên đi, dù sao lát nữa cũng tới phiên cô ta xem mà?
Một lúc sau, giám đốc phòng dự án xem xong, không nói gì mà chuyển tài liệu lại cho chủ nhiệm thư ký.
Chủ nhiệm thư ký cũng không xem, đưa trả tài liệu lại cho Mục Tư Viễn, "Mục tổng, đây là cơ mật tối cao của công ty, tôi không thể xem."
Mục Sơ Hàn âm thầm giậm chân, cô không xem thì sao không đưa cho tôi?
Mục Tư Viễn nhếch môi cười, như là cực kỳ tán thưởng giác ngộ của chủ nhiệm thư ký.
Mục Sơ Hàn ngơ ra, làm gì đây? Bây giờ cô muốn xem cũng không thể chủ động lấy được!
"Anh có ý kiến gì?" Mục Tư Viễn quay ra hỏi giám đốc dự án.
Anh ta nghĩ một lúc, "Mục tổng, vật liệu nào cũng chọn bên nước ngoài có phải quá lãng phí hay không? Kỳ thực chất lượng trong nước cũng rất tốt."
Mục Tư Viễn cười, "Tám mươi phần trăm nhóm cổ đông quanh năm sống ở nước ngoài, bọn họ tự nhiên thích đồ ngoại hơn. Điều tôi muốn không phải tiết kiệm tiền mà là để cổ đông bầu phiếu cho tôi!"
"Vâng!" Giám đốc dự án không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Mục Tư Viễn chuyển sang chủ nhiệm thư ký, "Công việc cho cuộc họp ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?"
Chủ nhiệm thư ký gật đầu, "Cái này anh yên tâm!"
Anh gật đầu, lại nhìn Mục Sơ Hàn, "Em đi thông báo đi, những người trong tổ đự án này ngày mai đều phải tham gia cuộc họp."
Nói xong, anh khoát khoát tay, "Mọi người đều đi làm việc của mình đi."
Mục Sơ Hàn đi ra càng lo lắng, cơ hội tốt như vậy mà cô cũng không thấy được bản kế hoạch, cô còn có thể tìm được cơ hội nào nữa!
-- Lần này chúng ta có thể thành công hay không thì phải xem vật liệu xây dựng có nằm chắc trong tay chúng ta, cô Mục, sự nghiệp sau này của Văn Hạo phải trông cậy vào cô rồi --
Cô nắm chặt tay, trông cậy vào tôi? Trông cậy vào tôi thế nào!
Lúc này, phải làm sao mới có thể xem trộm được bản kế hoạch? !
Nghĩ hết cách, cô ta chỉ có thể làm tốt Mục Tư Viễn vừa dặn xong, sau khi mở hòm thư công ty gõ vào hai chữ rồi đứng dậy, quyết định tự đi tới tổ dự án.
Như thế còn có thể mượn cơ hội gặp mặt Văn Hạo!
Trong phòng làm việc của Văn Hạo lại kỳ quái khi không thấy Văn Hạo đâu cả, ngược lại có mỗi Cổ Tín Dương.
"Văn Hạo ở đó!"
Cổ Tín Dương hếch mày phía bức tường trong suốt, cô ta xoay lại kéo một góc cửa sổ ra thì thấy Văn Hạo đang đứng trước bàn làm việc nói gì đó với Cố Bảo Bảo!
"Lại là Cố Bảo Bảo!" Cô ta giận dữ muốn xông ra đó.
"Chậm đã!" Cổ Tín Dương quát cô ta.
Cô ta quay lại tức giận trừng anh ta: "Anh dám quản tôi?"
Anh ta không cho là đúng nhún vai: "Tôi chỉ cảm thấy việc cô nói nội dung bản kế hoạch cho chúng tôi còn hữu dụng hơn là ra ngoài đó cãi lộn đấy!"
Rõ là na hồ bất khai đề na hồ!
(Na hồ bất khai đề na hồ (Ấm nào không sôi thì nhấc ấm đó) là thành ngữ ý chỉ: "Nếu một ấm nước không sôi, không tạo ra bất cứ âm thanh nào nghĩa là nó bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó.)
Cái tính tiểu thư của Mục Sơ Hàn trỗi dậy, tức giận nói: "Không được, tôi không lấy được! Lần này anh tôi rất cẩn thận, vừa rồi tôi đã bỏ lỡ cơ hội, phỏng chừng lần này sẽ không được nữa đâu."
Đôi mắt Cổ Tín Dương tối sầm lại, "Cẩn thận là phải."
Anh ta nghĩ tới lời cô ta vừa nói, đột nhiên hỏi: "Vừa bỏ lỡ cơ hội? Cô mới làm gì?"
Cô ta liền liếc trắng anh ta, "Tôi có nhất định phải nói với anh không?"
Vừa hay cửa bị đẩy ra, Thân Văn Hạo đi tới, "Sơ Hàn?" Anh có chút ngoài ý muốn với sự xuất hiện của cô ta.
Cổ Tín Dương cười hắc hắc, tiếp tục nói với Mục Sơ Hàn: "Cô đương nhiên không nhất định phải nói với tôi, có điều là Văn Hạo cũng muốn biết đấy!"
Nghe vậy, Mục Sơ Hàn sửng sốt, bước sang cạnh Thân Văn Hạo rồi cầm tay anh dịu dàng nói: "Văn Hạo, em thật vô dụng, chuyện lần này em không làm xong được!"
Thân Văn Hạo kỳ quái nhìn Cổ Tín Dương: "Tín Dương, hai người đang nói gì thế?"
Cổ Tín Dương cũng không trả lời mà nói với Mục Sơ Hàn: "Còn chưa biết là giúp được không, cô cứ nói chuyện ban nãy ra đã, có lẽ nó có tác dụng đấy!"
"Thật vậy chăng?"
Cô ta ngạc nhiên nhìn Thân Văn Hạo, nhanh chóng nói chuyện mới rồi trong văn phòng tổng giám đốc ra.
Thân Văn Hạo nghe xong, kinh ngạc nhìn sang Cổ Tín Dương, không ngờ anh ta lại âm thầm tìm Sơ Hàn!
Thấy sắc mặt Thân Văn Hạo thay đổi dần, cô ta tưởng anh tức giận liền vội vàng nói: "Văn Hạo, anh đừng nóng giận, còn một buổi chiều nữa, em có thể nghĩ thêm cách khác!"
"Không cần!" Thân Văn Hạo đẩy cô ta ra, nghiêm túc nói: "Em không cần nghĩ cách nữa đâu, anh không cần biết chuyện đấy. Em là đặc trợ của tổng giám đốc, công việc hẳn rất nhiều, em mau đi đi."
"Anh" Mục Sơ Hàn biết anh giận thật, không khỏi khổ sở, "Em bây giờ, bây giờ đi đây, anh yên tâm, em nhất định nghĩ được cách!"
Nói rồi cô ta vội vã ra ngoài.
Thân Văn Hạo đóng kỹ cửa mới hỏi: "Tín Dương, sao anh lại làm như vậy? ! Không phải tôi đã nói với anh, tôi không thể lợi dụng cô ấy rồi sao?"
"Không thể, hay là không đành lòng?" Cổ Tín Dương không cho là đúng bĩu môi, "Quên đi Văn Hạo, dù sao chúng ta cũng không ép buộc cô ta."
Thân Văn Hạo trầm mặt không nói.
Cổ Tín Dương vỗ vai anh, "Anh đừng có như vậy, nếu cô ta không thấy được bản kế hoạch cũng không sao, lần này Mục Tư Viễn quá cẩn thận, cô ta chắc chẳng lấy được. Nhưng cái này cũng không vấn đề, bởi tôi đã biết suy nghĩ của hắn!"
"Anh nói cái gì?" Thân Văn Hạo kinh ngạc.
Chỉ thấy ánh mắt anh ta hiện lên vẻ đắc ý và tàn nhẫn, "Mặc dù tôi không biết giá cả cao thấp thế nào, nhưng từ những lời mà cô gái ngu ngốc kia nói, tám mươi phần trăm gì đó của hắn chắc hẳn là dùng nguyên vật liệu do nước ngoài sản xuất, vậy giá cả mà hắn đưa ra không cách nào so được với chúng ta."
"Nhưng còn lượng người ủng hộ" Thân Văn Hạo vẫn không yên lòng.
"Lượng ủng hộ?" Cổ Tín Dương lạnh lùng bĩu môi, "Nếu hắn chỉ muốn dựa vào mấy việc đó, lần này hắn nhất định không thắng được tôi!"
Thân Văn Hạo gật đầu, anh biết, trong đại biểu cổ động có một người chỉ hướng gió, chín mươi phần trăm sẽ bỏ phiếu theo ý kiến ông ta, mà người đó đã bị bọn họ thu mua.