Chương 89: Đúng là âm hồn không tan, đi tới đâu cũng theo tới!
Liên tiếp ba ngày, cũng không có chút xíu tin tức nào, gấp đến mức Thiên Chỉ Dương cũng từ New Zealand chạy tới, vừa thấy mặt đã quơ một đấm về phía Úy Nam Thừa.
Úy Nam Thừa lại không tránh, cứng rắn nhận một quyền, vừa đúng đánh vào khóe mắt, đau đến anh nhe răng nhếch miệng.
Cốc Châu Dần ngồi bên cạnh cũng không hề khuyên can, mặc dù đánh nhau không giải quyết được vấn đề, nhưng Tuệ Tuệ là em gái họ duy nhất của Dương Dương, từ nhỏ đã là bảo bối, bây giờ bị uất ức, sao có thể không đau lòng.
Vấn đề giữa đàn ông, dùng nắm đấm vẫn tương đối dễ giải quyết, đánh xong cơn tức cũng tiêu tan.
“Úy Nam Thừa, cậu đừng cho rằng không đánh lại coi như xong, nếu không tìm được Tuệ Tuệ, tôi sẽ nói cho ông cụ, ba ngày rồi, một chút xíu tin tức của Tuệ Tuệ cũng không có, con bé lại là lần đầu tiên tới Newyork, cậu đã vứt bỏ con bé!” Thiên Chỉ Dương không chịu đựng được nữa lại đấm một quyền.
Con bé lại là lần đầu tiên tới Newyork, cậu đã vứt bỏ con bé! Những lời này giống như gai đâm thật sâu vào trong lòng Úy Nam Thừa, ba ngày nay giấc ngủ của anh gần như không vượt quá sáu tiếng, cả người tiều tụy một vòng, râu cũng dài ra, bởi vì hút thuốc quá độ, cho nên gương mặt vàng khè, là một ông chú chán chường.
“Tôi đã thông qua địa chỉ IP tìm được tài khoản Weibo của cô gái chụp hình, cô ấy nói nhìn thấy Tuệ Tuệ ở nhà vệ sinh nữ, hơn nữa chụp hình chỉ một lát đã tung lên, lúc cô ấy đi Tuệ Tuệ vẫn còn ở đó không đi, tôi cũng đã phái người cẩn thận tìm một lần xung quanh gần đó, vẫn không có.” Cốc Châu Dần đổi chủ đề.
“Nhà vệ sinh nữ?” Thiên Chỉ Dương cười tự giễu, “Tuệ Tuệ cổ quái linh tinh thật sự tìm đúng chỗ, đúng là sẽ trốn tránh.”
Không trách được tìm nhiều chỗ như vậy vẫn không tìm được, thì ra núp bên trong nhà vệ sinh nữ, đúng là con nhóc nghịch ngợm, vừa nghĩ tới giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Tuệ vương đầy nước mắt, tim của anh lại không nhịn được đau đớn từng cơn.
Ba ngày nay, rốt cuộc cô đi đâu đây? Không bị người bắt nạt chứ? Ngủ ngon ăn ngon không?
Khi anh đang suy nghĩ lung tung, điện thoại di động vang lên, vừa nhìn là mẹ vợ Đinh Như gọi tới, Úy Nam Thừa di1enda4nle3qu21ydo0n mạnh mẽ trấn tĩnh lại mà nhận.
Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói từ bên kia đã truyền đến, 【Thừa nhi à, mấy ngày nay con và Tuệ Tuệ đi những đâu chơi vậy? 】
Lòng của Úy Nam Thừa lập tức xiết chặt, do dự không biết nên trả lời như thế nào, “Mẹ, chúng con không đi đâu chơi cả, vẫn còn ở Newyork.”
【Không đi đâu chơi cả? 】 Đinh Như hơi giật mình, vốn hai ngày trước con gái gọi điện thoại cho bà đã cảm thấy có gì không đúng, mặc dù Tuệ Tuệ vẫn cười nói, nhưng bà cảm thấy bảo bối của mình giống như bị uất ức gì đó, cố giả vờ cười nói ở đó.
Dù sao cũng là thịt rơi từ trên người mình xuống, từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan, bà đều rất hiểu mỗi một động tác một ánh mắt của con gái, lúc ấy không cảm thấy gì, sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng, sau khi thương lượng với ông xã quyết định gọi điện thoại cho Thừa nhi hỏi một chút.
“Vâng, mấy ngày nay con hơi bận, cho nên thời gian đi Dubai hoãn lại hai ngày.” Giọng Úy Nam Thừa rầu rĩ, không lên nổi sức lực gì, nhưng trước mặt mẹ vợ vẫn cố gắng không biểu hiện quá rõ ràng.
Đầu bên kia Đinh Như mơ hồ có dự cảm không tốt, cái này không giống Tuệ Tuệ nói, Tuệ Tuệ nói gần đây chơi rất vui vẻ, hai ngày nữa còn định đi chỗ khác chơi, chẳng lẽ vợ chồng son cãi nhau?
【Thừa nhi, con để Tuệ Tuệ nhận điện thoại, mẹ có việc muốn hỏi con bé. 】
Lần này làm khó Úy Nam Thừa rồi, sao anh có thể biến người sống Tuệ Tuệ ra? Hai mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Cốc Châu Dần và Thiên Chỉ Dương, chỉ hy vọng hai người bọn họ nghĩ ra biện pháp tốt.
“Nói, Tuệ, Tuệ, đang, rửa, tay.” Cốc Châu Dần dùng khẩu hình miệng nói từng chữ.
Úy Nam Thừa nhíu mày, không thật lòng nói một câu hoảng hốt: “Mẹ, có chuyện mẹ cứ nói với con đi, Tuệ Tuệ đang trong toilet, đợi cô ấy ra ngoài con sẽ nhắn lại dùm.”
Giọng bên kia hơi dừng lại, chẳng lẽ dự cảm thành sự thật? 【Thừa nhi, có phải con và Tuệ Tuệ giận dỗi không? 】
“Mẹ, không có, con và Tuệ Tuệ... Rất tốt.” Úy Nam Thừa cảm thấy nói dối là một dày vò, nhưng không thể để cho cha mẹ ở nhà lo lắng, đợi khi tìm được Tuệ Tuệ rồi, anh sẽ đến nhà chịu đòn nhận tội.
Đinh Như rõ ràng không tin, cau mày hỏi: 【Rất tốt? Sao con và Tuệ Tuệ nói không giống nhau? 】
Một câu nói này như tảng đá khuấy động lên mảng lớn bọt nước, Úy Nam Thừa không dám tin hỏi, “Tuệ Tuệ gọi điện thoại cho mẹ sao? Chuyện khi nào?”
Bởi một câu này, lỗ tai của Cốc Châu Dần và Thiên Chỉ Dương đều dựng lên.
【Khuya ngày hôm trước. 】
Khuya ngày hôm trước? Không phải khuya ngày hôm trước bọn họ tìm Tuệ Tuệ cả đêm không được, điện thoại của Tuệ Tuệ cũng không gọi được sao? Trên người cô ấy còn không mang tiền, vậy...
“Là điện thoại công cộng hay điện thoại di động?”
【Điện thoại di động, một số lạ. 】 Đinh Như nhớ rất rõ ràng, là một số lạ từ Newyork.
“Số lạ? Mẹ, ngài có thể nói số điện thoại cho con biết không?” Úy Nam Thừa cảm thấy số này nhất định là một bước đột phá.
【Thừa nhi, con nói cho mẹ trước, có phải con và Tuệ Tuệ cãi nhau không? 】
“Mẹ là lỗi của con, ngài không cần lo lắng, con nhất định sẽ mang Tuệ Tuệ hoàn hoàn chỉnh chỉnh về nhà, đến lúc đó dfienddn lieqiudoon sẽ nói tỉ mỉ với mọi người.” Úy Nam Thừa biết bây giờ không thể nói chuyện không tìm thấy Tuệ Tuệ cho mẹ vợ biết, nếu không bọn họ nhất định sẽ lo lắng ch.ết mất.
【Ừ, mẹ tin tưởng con. Tuệ Tuệ bị cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, tùy hứng, tính tình thích đùa bỡn, Thừa nhi, con phải tha thứ bao dung nhiều cho con bé, có một số việc đừng so đo với nó. 】 Đinh Như vẫn đủ tin tưởng người con rể này, haizzz...
“Mẹ, ngài yên tâm, con hiểu.” Úy Nam Thừa rất trịnh trọng cam kết.
“Hiểu cái mông! Đúng là nói một đằng làm một nẻo!” Thiên Chỉ Dương ở bên cạnh hừ lạnh.
Úy Nam Thừa cũng không để ý đến giọng nói quái gở của cậu ta, bắt đầu bấm chuỗi số dài xa lạ mẹ vợ vừa cho anh, lại là số Newyork?
Chẳng lẽ Tuệ Tuệ bị bắt cóc?
Không biết! Nếu như vậy sẽ không thể không có chút xíu tin tức nào!
“Reng, reng, reng...” Chuông vang thật lâu mới có người nhận.
【Ai vậy? 】 Một giọng nam hơi trẻ, sao nghe quen tai vậy, hơn nữa còn là giọng Bắc Kinh chính gốc.
“Xin chào, xin hỏi cậu biết một cô gái tên Thiên Ca Tuệ sao?” Giọng Úy Nam Thừa cố gắng vững vàng.
Giọng bên kia hơi dừng lại, ngay sau đó nói: 【Xin lỗi, anh gọi nhầm số. 】
Sau đó một loạt tiếng “Tút tút tút”.
Tay Úy Nam Thừa cầm điện thoại di động hơi cứng ngắc, sai số? Kiểm tr.a số một lần nữa, không bấm sai.
Giọng nói kia, sao nghe quen tai vậy? Chẳng lẽ là nghe thấy ở đâu hay mình sinh ra ảo giác?
“Chuyện gì xảy ra? Người kia nói thế nào?” Cốc Châu Dần hỏi.
“Cậu ta nói sai số.”
“Có phải Tuệ Tuệ tùy tiện mượn điện thoại của người xa lạ trên đường gọi điện thoại về nhà báo bình an không?” Cốc Châu Dần suy đoán.
“Nhưng giọng nam sinh đó đặc biệt quen tai, tôi vẫn cảm giác đã từng nghe thấy ở đâu đó? Hơn nữa quan trọng nhất là anh ta nói giọng Bắc Kinh chính gốc.” Úy Nam Thừa nói ra nghi vấn trong lòng.
“Nam sinh? Nói giọng Bắc Kinh chính gốc?” Thiên Chỉ Dương cũng kỳ quái.
“Không có gì kỳ quái, có thể Tuệ Tuệ vừa đúng đụng phải một lưu học sinh Trung Quốc, sau đó tìm người ta mượn điện thoại, người nọ tốt bụng cho cô ấy mượn chứ sao.” Cốc Châu Dần không cảm thấy việc này có gì kỳ quái.
Úy Nam Thừa ngẫm nghĩ, a Dần nói không sai.
“Nếu không cậu gọi lại lần nữa, hỏi khuya ngày hôm trước có cho một cô gái Trung Quốc mượn điện thoại không?” Thiên Chỉ Dương đột nhiên nói.
Nhưng lúc gọi lại, chuông điện thoại dieenndkdan/leeequhydonnn đã thành, “Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt, ngài vui lòng gọi lại sau.”
Nếu như vừa rồi nói giọng nam sinh đó hơi kỳ quái, như vậy hành động tắt máy bây giờ càng làm cho anh sinh nghi.
“Tắt máy.”
“Tắt máy? Chẳng lẽ nói...” Cốc Châu Dần cũng kinh ngạc, nếu như chỉ đơn thuần cho Tuệ Tuệ mượn điện thoại di động, vậy còn tắt máy thì sao?
Sau khi lấy được chứng thực, Thiên Chỉ Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cầm điện thoại lên bấm một số.
“Chú Trâu, chào chú, cháu là Dương Dương, xin hỏi a Thịnh có nhà không ạ?”
【 Dương Dương hả, a Thịnh nó đi nhà cô nó ở Newyork rồi, qua một thời gian nữa mới về, có chuyện gì sao? 】
“A, không có việc gì, vốn định hẹn a Thịnh đi chơi bóng rổ, luôn không có cơ hội, xem ra phải hôm nào đó rồi.” Thiên Chỉ Dương cười híp mắt nói.
【 Chờ nó trở lại, còn nhiều cơ hội. 】
“Vâng, chú Trâu chú bận rộn, chờ sau khi a Thịnh về nhà cháu tự đi tìm cậu ấy.” Sau khi cúp điện thoại xong, Thiên Chỉ Dương lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói một câu, “Hoàn toàn không sai.”
Sắc mặt Úy Nam Thừa âm trầm dọa người, không trách được cảm thấy giọng nam sinh kia quen tai, thì ra là thằng nhóc Trâu Thịnh kia, đúng là âm hồn không tan, đi tới đâu theo tới đó!
Cốc Châu Dần hơi không rõ, dù sao anh không biết Trâu Thịnh, vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Úy Nam Thừa, “Chuyện gì xảy ra? A Thịnh từ đâu xuất hiện?”
“Được rồi, cậu nên cám ơn trời đất, may mà a Thịnh ở Newyork, bằng không Tuệ Tuệ thật sự lưu lạc đầu đường rồi! Thậm chí có khả năng bị người xấu bắt nạt, bị bắt cóc!” Thiên Chỉ Dương liếc Úy Nam Thừa.
“Cho nên nói, Tuệ Tuệ thật sự có bạn ở đây?” Cốc Châu Dần coi như hiểu ra một điểm, chỉ cần Tuệ Tuệ không có việc gì, tất cả đều dễ nói chuyện.
“Đi thôi, tôi biết rõ nhà cô a Thịnh ở đâu, bây giờ chỉ có thể hy vọng Tuệ Tuệ còn ở đó.” Thiên Chỉ Dương nâng người dậy đi ra cửa.
Úy Nam Thừa và Cốc Châu Dần cũng đi theo.