Chương 9: Đoàn bảo vệ của Cửu Cửu

Xông lên trước nhất chính là người đàn ông oai hùng cương nghị mày kiếm rét lạnh dựng thẳng kia, lớn tiếng quát mắng, "Con mẹ nó! Cái đồ không có mắt nào dám đụng đến Cửu Cửu nhà chúng ta?"


Ngay khi thấy tay Mã Khả đã kéo đến mái tóc dài của Tiêu Cửu Cửu, cả người anh lập tức lộ ra sát khí, mở trừng cặp mắt hổ, trực tiếp vươn tay, cổ tay không chút lưu tình mạnh mẽ đánh vào huyệt hồ khẩu (*) ở bàn tay của Mã Khả. Cô ta bị đau đến mức phải buông lỏng tay ra. Trong nháy mắt, anh lại đánh tiếp một chiêu Cầm nã thủ (**), dùng sức vặn tay Mã Khả, bẻ xoay lại khoanh ở sau lưng.


(*) Huyệt hồ khẩu: Đây là một huyệt rất hiểm ở bàn tay, huyệt này nằm khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.


(**) Cầm Nã Thủ: Trong tiếng Hoa, Cầm có nghĩa là bắt, chộp theo kiểu một con đại bàng bắt mồi hay một viên cảnh sát bắt một tội phạm. Nã có nghĩa giữ gìn kiểm soát. Như vậy, Cầm Nã là nghệ thuật bắt giữ, chộp và kiểm soát. Cũng cần phải nói rõ là bên cạnh những kỹ thuật khóa đúng theo tên gọi còn có những kỹ thuật ấn, áp, điểm … Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình.


Chưa hết, chân dài của anh duỗi một cái, đá thẳng vào trên bụng của Mã Khả.
Mã Khả đau đến mức kêu lên thảm thiết "A a" không ngừng, chốc lát sau, cô ta lại cảm thấy thân thể mình xoay ngang ra, đầu bay vào bên trong phòng bao.


Mã Khả vừa ngã ra, giống như hiệu ứng quân bài vậy, làm cho mấy cô gái, cô nọ đi theo sau lưng cô kia, chuẩn bị cùng nhau đi lên quần đấu với Cửu Cửu, tất cả đều bị Mã Khả đụng vào nằm ngã rạp dưới mặt đất, thành một đoàn, kêu gào a a, vô cùng nhếch nhác.


available on google playdownload on app store


Một người trong đó là thiên kim họ Vương, trực tiếp ngã chõng vó lên trời, đến cả quần chữ T và da thịt trắng toát ở dưới chiếc váy đỏ thẫm kia đều lộ ra ngoài, khiến nhóm quân nhân ở ngoài cửa kia nhìn mà phát buồn nôn không ngừng.


Lúc này, các cô làm gì còn có mặt mũi và phong độ gì đó của thiên kim đại tiểu thư nữa chứ?
Duy nhất chỉ có một mình Lương Kinh Diễm là phản ứng mau lẹ. Ngay lúc  người đầu tiên trong đám bạn của mình ngã xuống, cô đã nhanh chóng lách người tránh sang bên.


Lúc này nhìn đám Mã Khả ngã xuống đất kêu thê thảm, nửa ngày không bò dậy nổi, đối mặt với kết quả kịch hóa như vậy, cô cắn chặt răng ngà, trong bụng còn đang thầm mắng đám con gái này thành sự thì ít, bại sự thì nhiều. Cô ta không ngờ Tiêu Cửu Cửu vậy mà có thể có nhiều người đàn ông, có địa vị hiển hách đang che chở cô ta như vậy, ánh mắt của Lương Kinh Diễm đỏ ngầu lên vì ghen ghét.


Lúc này, chẳng phải Cửu Cửu lại đang bị một đám đàn ông mặc quân phục kia vây vào giữa, mà hỏi han ân cần!


Người đàn ông oai hùng vừa mới cứu vớt Tiêu Cửu Cửu từ dưới bàn tay quỷ dữ kia, gương mặt tràn đầy vẻ đau lòng kiểm tr.a trên dưới thân thể của cô, "Cửu Cửu, em không sao chớ? Có bị thương ở đâu hay không?"


Rõ ràng là một nam giới cao lớn thô kệch, động tác lại cẩn thận từng ly từng tý, khuôn mặt dịu dàng kia nhìn thế nào cũng không ăn nhập với vóc người cao lớn khôi ngô, nhưng kỳ quái là lại làm cho Tiêu Cửu Cửu cảm thấy trong đáy lòng trào lên một cảm xúc ấm áp, ấm áp đến nỗi làm cho người ta muốn rơi nước mắt.


Mặc dù nói, nếu thật sự muốn đấu lại, cô cũng có bản lãnh khiến đám con gái kia thua thiệt, nhưng loại thương yêu xuất phát từ nội tâm của bọn Chu Tiêu đối với bản thân mình, lại làm cho cô thấy cảm động và ấm áp.


Tiêu Cửu Cửu đối diện người đàn ông trước mặt nhếch lông mày cười khẽ, "Anh Tiêu, em không sao! Em còn đang định muốn thả lỏng gân cốt, chuyện này không có gì, các anh lại tới làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân rồi’!"


Lại nói, mặc dù Tiêu Cửu Cửu là người được Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi, nhưng nếu thật sự tính ra, mấy người bạn đáng tin cậy, từng chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn của Tiêu Cẩn Chi - Chu Tiêu "Đoàn trưởng nóng nảy", Tần Tấn "Cây dao số một trong quân", Hứa Hằng Minh "Đội trưởng bộ đội đặc chủng", Đông Phương Cảnh Mộ được đánh giá là "Đoàn trưởng đẹp trai nhất đoàn cảnh vệ", mấy người bọn họ cũng được coi là người nhận nuôi Cửu Cửu.


Bọn họ coi Cửu Cửu thành là con gái, là người tình, người thân, tóm lại, là một tiểu yêu nghiệt thông minh lại nghịch ngợm mà bọn họ thích nhất.


Lại thêm một Phượng Thần, bọn họ, sáu người đàn ông này thật sự có thể nói là đã nâng niu che chở Cửu Cửu trong lòng bàn tay. Tuy nói Cửu Cửu là trẻ mồ côi, nhưng kể từ sau khi được Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi thì cô thật sự ăn ngon, uống say, muốn cái gì, có cái đó.


Lúc này, người thời gian qua vẫn luôn luôn dịu dàng nho nhã, với danh xưng là "Cây dao số một trong quân", hừm, cây dao này, chính là để chỉ con dao dùng phẫu thuật, Tần Tấn chính là người đứng đầu của quân y viện trong quân đội, là một đại quân y (bác sĩ quân y có tiếng) nổi tiếng cả nước.


Anh đang trầm mặt lạnh lùng, cầm điện thoại di động nói với người đầu bên kia, "Tiêu Cẩn Chi, xem ra người làm anh cả như cậu thiết nghĩ cũng không cần làm nữa đâu, Cửu Cửu, em ấy bị người ta bắt nạt ở ngay dưới mặt cậu, vậy mà cậu lại có thể bỏ mặc không quan tâm như vậy sao?"


Không biết đầu bên kia Tiêu Cẩn Chi đã nói cái gì, Tần Tấn liền hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt, cúp điện thoại.


Anh đi tới trước mặt Tiêu Cửu Cửu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô một hồi, giọng nói dạy bảo mang theo vẻ cưng chiều: "Cái con bé ngốc này, em bị người ta bắt nạt như vậy mà không biết lên tiếng à?"


Tiêu Cửu Cửu ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngọt ngào với anh, "Anh Tấn, em thật sự không có việc gì! Lại nói, người khác còn không biết gì về em, chả lẽ anh lại cũng chưa hiểu rõ bản lãnh của em sao? Em có thể để cho bọn họ sau khi bắt nạt em mà còn có toàn thân ra về sao? Đó là chuyện không thể nào!"


Hứa Hằng Minh đứng ở một bên, gương mặt tuấn tú của anh vốn dĩ lạnh lẽo, khi thấy Tiêu Cửu Cửu ngước khuôn mặt xinh đẹp nói lời tự tin lại ý vị như vậy, cũng không nhịn được mà nhếch môi lên.
Con bé này, chưa bao giờ biết khiêm tốn là cái gì.


Nhưng khi ánh mắt dịu dàng cưng chìu này của anh quét về phía trong phòng bao, nhìn thấy mấy cô gái kia đã bò dậy, không biết tại sao, khi nhìn thấy đám Lương Kinh Diễm và các cô gái kia thì vẻ mặt của anh lại khôi phục lại lạnh lẽo lần nữa.


Lương Kinh Diễm, cô lại thực sự có can đảm làm như vậy sao? Thật là không biết chữ viết chữ "ch.ết" như thế nào!






Truyện liên quan