Chương 13: Tốt nhất là đừng có ép buộc tôi!
Editor: Mẹ Bầu
"Anh trở về nhà một chút xem tình hình thế nào đi!"
Tiêu Cẩn Chi nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng. Anh nghiêng mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy như vừa nhìn vào một bầu trời đêm đầy những ánh sao đang lấp lánh. Tại đó, dường như có một nơi có thể bao dung được toàn bộ thế giới của anh, khiến anh có một cảm giác nếu như anh rơi vào trong đó, sẽ không thế nào trở ra được nữa.
Hai người nhìn nhau một hồi, di@en*dyan(lee^qu.donnn), Tiêu Cửu Cửu lại nói thêm một câu: "Anh trở về đi! Hãy nói chuyện với ông nội hòa nhã một chút, đừng có cãi lại!"
Tiêu Cửu Cửu cũng không mong muốn chỉ vì cô mà anh bị ông nội chỉ trích, cho nên, cô mới có thể dỗ dành khuyên nhủ anh trở về nhà.
Có đôi khi cái người đàn ông kiêu ngạo này, lúc ở trước mặt cô luôn có những biểu hiện rất kỳ quặc, rõ ràng trong lòng của anh đã sớm có quyết định rồi, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng vẫn cứ phải để cho cô dỗ dành anh một hồi anh mới đồng ý chấp nhận.
Nói thật, Tiêu Cẩn Chi anh ở bên ngoài có bướng bỉnh cố chấp thế nào đi nữa, khi về nhà anh cũng không dám làm ầm ĩ với ông nội của mình. Cho dù trong nội tâm thấy không thoải mái thế nào, cuối cùng anh vẫn sẽ trở về đối mặt.
Trong lòng Tiêu Cẩn Chi thoáng hiện lên một chút bất đắc dĩ. Anh chậm rãi đứng đứng dậy, hướng về phía mấy người Chu Tiêu kia, cất nhàn nhạt nói: "Ông nội gọi tôi về nhà,nhờ các cậu giúp tôi chăm sóc cho Cửu Cửu một chút, tôi phải về nhà trước một chuyến."
Chu Tiêu vung tay lên, "Cậu cứ yên tâm mà đi đi, không cần cậu phải nhờ vả, chúng tôi cũng sẽ chú ý tới Cửu Cửu."
Tần Tấn cũng ưu nhã cười nói, "Có tôi ở đây, ai dám động đến Cửu Cửu, tôi thiến hắn ngay!"
Nói xong, anh còn ưu nhã lấy ra con dao phẫu thuật mà anh vẫn luôn mang tùy thân bên mình, linh hoạt đùa bỡn ở ngón giữa một hồi.
Tiêu Cửu Cửu biết rõ Tần Tấn cũng không phải là người hay nói giỡn, con dao phẫu thuật của anh có thể dùng để chữa trị cho người, nhưng cũng có thể phi dao này để giết người. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tuyệt kỹ này, anh còn truyền cho Cửu Cửu, anh một mực nói muốn Cửu Cửu tiếp tục theo nghề y của anh, cùng hoạt động và phát triển trong ngành y với anh. Cho nên, đối với Cửu Cửu mà nói, cho tới tận bây giờ, anh cũng không hề có ý định giữ lại những y thuật của mình.
Vốn dĩ Tiêu Cửu Cửu chính là đệ tử thân truyền của vị “độc thủ thần y” Tần Tấn kia. Từ nay về sau nhất định cô sẽ phát triển theo ngành y, cho nên, trong hồ sơ thi tuyển đại học sắp tới, ở bên trong vị trí điền nguyện vọng thi tuyển, cô đã ghi Học viện Y khoa B nổi tiếng cả nước.
Kỳ thật Tiêu Cẩn Chi cùng mấy người Chu Tiêu bọn họ càng hy vọng Tiêu Cửu Cửu lựa chọn Đại học Quân y, nhưng do cá tính Tiêu Cửu Cửu vốn không thích bị trói buộc. Hơn nữa, đối với cô mà nói, trình độ y thuật hiện tại của cô đã ở mức độ phi thường rồi, chỉ thiếu một chút về đào tạo chuyên môn chuyên sâu có hệ thống là có thể lấy ra tay thi lấy bằng được rồi. Dù sao cô cũng không muốn tiến vào trong quân đội hoặc làm chính trị, cho nên cũng không cần phải nhất định phải vào học ở Đại học Quân y.
Đối với phương diện y dược Trung quốc và Phương tây, cô có “độc thủ thần y” và Tần Tấn, hai người thuộc hạng đại danh y trong giới y thuật, dốc túi truyền thụ cho. Về trình độ y thuật của cô hiện tại, tuyệt đối có thể so sánh được với một sinh viên trải qua tám năm ra sức học tập, nghiên cứu tại viện y học, hoặc với bảy năm tốt nghiệp nghiên cứu sinh y khoa, thậm chí, ở lĩnh vực y dược, khả năng của cô còn siêu việt hơn bọn họ một chút. Ví dụ như: việc nghiên cứu dùng thuốc y học Trung Quốc để hóa giải các chất độc, phỏng chừng ngoại trừ sư phụ “độc thủ thần y” của cô ra, ở bên ngoài khắp cả nước cũng không có được vài người có thể theo kịp kỹ thuật pha chế của cô.
Năm nay Tiêu Cửu Cửu mới vừa tròn mười bảy tuổi, nhưng cô lại có một trí nhớ kinh người cùng với khả năng thiên phú sẽ không bao giờ quên những gì đã từng nhìn thấy, cho nên mọi thứ cô học được cô đều nhanh hơn gấp n lần so với người khác. Lúc trước chính vị “độc thủ thần y” kia đã nhìn trúng thiên phú này của cô, cho nên mới ra sức vây chặt lấy cô, muốn cô nhận ông ta làm thầy.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng con người Tiêu Cửu Cửu đã sớm có được một khả năng y thuật và độc thuật xuất chúng, chỉ có điều, ngoại trừ Tiêu Cẩn Chi và mấy người bọn anh ra, thì rất ít người biết được điều này.
Bản thân Tiêu Cửu Cửu lại cảm thấy tuổi của mình vẫn còn nhỏ, cô hi vọng dưới sự che chở của Tiêu Cẩn Chi và mấy người bọn họ, cô có thể học hỏi thêm một chút thứ gì đó để cuộc sống của mình có thể được vui vẻ hơn nữa. Ở dưới tình hình đó, cô có điều kiện để trải qua những ngày tốt lành, cô không mong muốn bản thân mình còn quá trẻ thế này, mà trên lưng đã sớm phải chịu gánh nặng của nghề nghiệp. Bây giờ cô chỉ chuẩn bị để bản thân được hưởng thụ thoải mái cuộc sống của một sinh viên Đại học trong tương lai.
Cuộc sống năm năm sắp tới và phần lớn cuộc sống về sau này, đối với cô mà nói, sẽ chỉ có sự bình thản mà hạnh phúc.
Chỉ có điều, cô không nghĩ tới, đúng lúc mấu chốt này lại sẽ xuất hiện con người xấu xa Lương Kinh Diễm kia. Hơn nữa, điều mà Cửu Cửu thật sự càng không ngờ tới chính là, sự xuất hiện của người phụ nữ này sẽ mang đến cho cô một tương lai vô cùng thống khổ và bất lợi, làm cho cô về sau này không thể còn được giống như Phượng Hoàng được hồi sinh sau khi tắm qua lửa, được giương cánh trên Niết Bàn, bay múa trên không trung bao la!
***********************
Tiêu Cẩn Chi trở lại nhà họ Tiêu, khi vừa vào đến cửa anh đã nhìn thấy Tiêu phu nhân canh giữ ở cửa.
Tiêu phu nhân vẫn ung dung cao quý vinh hoa giống như trong dĩ vãng, mặc dù ở trong nhà, nhưng bà cũng từng chưa bao giờ buông lỏng bản thân mình. Quần áo vĩnh viễn để lộ ra vóc người thanh cao, trang điểm vĩnh viễn luôn xinh đẹp, biểu cảm trên mặt cũng vĩnh viễn lộ rõ vẻ ưu nhã với khí chất cao quý.
Tiêu Cẩn Chi vừa nhìn thấy bà, mày rậm thoáng nhíu lại, nhưng vẫn là chào một câu, "Mẹ!"
Tiêu phu nhân nghênh đón anh, nhưng khi nhìn thấy con trai, bà lại không hề có sự nóng ruột hay quan tâm giống như những người mẹ bình thường khác, giọng nói vẫn luôn chỉ có sự khách khí lẫn xa cách tựa như đối với người xa lạ vậy: "Là ông nội gọi con trở về sao?"
Tiêu Cẩn Chi nhẹ đáp lại một tiếng “Vâng”, cũng không chờ sự phản ứng lại của mẹ, anh phi thẳng đến thư phòng của ông nội Tiêu.
Tiêu phu nhân thấy Tiêu Cẩn Chi đối xử với mình như vậy, trong nội tâm cảm thấy chán nản, nghĩ mình vẫn còn có lời muốn nói đối với con trai, lập tức bà cũng bất chấp cái gì gọi là lễ nghi, tiến lên trước, một phát giơ tay ra tóm luôn được cánh tay của Tiêu Cẩn Chi, nói, "Cẩn Chi, mẹ cũng có chuyện này muốn nói với con!"
Tiêu Cẩn Chi nhàn nhạt ngoái đầu nhìn lại, "Nói đi! Con nghe!"
Tiêu phu nhân vừa thấy vẻ mặt lạnh nhạt của con trai như vậy, trong nội tâm chợt thấy đau đớn tự như bị mũi kim đâm vào. Nhưng rất nhanh, sự đau đớn này đã bị một nỗi đau đớn khác lớn hơn của một cậu chuyện khác bao phủ lên trên, làm cho trái tim của bà khôi phục lại sự nguội lạnh một lần nữa.
Bà nhìn thẳng vào Tiêu Cẩn Chi, dằn giọng nói rõ từng chữ từng câu: "Chuyện tối nay, mẹ cũng đã nghe nói qua. Cẩn Chi, mẹ hi vọng lúc con ở bên ngoài có thể thu bớt lại những hành vi của mình một chút, đừng làm cho nhà chúng ta phải khó xử. Kinh Diễm có tài có sắc, lại có gia thế, là một lương duyên hoàn hảo, tương xứng với con nhất. Chuyện hôn sự của con và Kinh Diễm, các bậc trưởng bối hai gia đình chúng ta gia đã bàn bạc ổn thỏa cả rồi. Hôm nay chỉ còn thiếu việc định ra ngày cuối cùng nữa thôi. Con đừng có chơi cái trò như con thiêu thân kia thêm một lần nữa, nếu không... Mẹ sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"
Tiêu Cẩn Chi nghe thấy vậy, trong nháy mắt toàn thân anh lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn lại Tiêu phu nhân, trong con ngươi không có một chút ấm áp.
Hơi nghiêng mặt nhìn qua, anh chỉ cười, "Tốt nhất là bà đừng có ép tôi quá!"
Nhìn bóng dáng con trai lạnh lùng bỏ đi như vậy, hai tay cánh tay Tiêu phu nhân liền buông thõng xuống ở bên cạnh người, nắm chặt lại thành quyền, trong đáy mắt hung ác nham hiểm kia, lộ rõ sự lạnh giá dọa người.
Chỉ nghe thấy bà đứng ở đó lẩm bẩm một câu nói: "Cẩn Chi, mẹ sẽ không ép buộc con, mẹ sẽ làm cho con phải tới để cầu xin mẹ kia!"