Chương 20: Dạ tiệc của nhà giàu
Editor: trang bubble ^^
Sau khi Tiêu Cẩn Chi đi rồi, Cửu Cửu quả nhiên rất nghe lời, nơi nào cũng không đi, chỉ ở nhà ôn tập bài học thi tốt nghiệp trung học.
Thật ra thì với thiên phú và khả năng nhớ kinh người của cô gặp qua là không quên được, cô sớm đã đọc thuộc làu sách giáo khoa trung học này rồi, có thể nói, mặc kệ giám khảo ra đề bài là cái gì, Tiêu Cửu Cửu cô coi như không thể bảo đảm đáp án là chính xác trăm phần trăm, nhưng xác suất trúng chín mươi phần trăm thì tuyệt đối có thể bảo đảm.
Mà Phượng Thần cũng vẫn làm người quản lý lớn của anh khu bảo tàng Ngọc Sơn như cũ, phụ trách công việc lớn nhỏ từ trên xuống dưới của khu bảo tàng Ngọc Sơn.
Chớ thấy tuổi anh không lớn lắm, anh và Cửu Cửu như nhau, đều là đầu óc lớn lên vô cùng thông minh, vào lúc mười tám tuổi Phượng Thần cũng đã tốt nghiệp đại học. Lúc này cũng mới có hai mươi tuổi, thủ đoạn đã được Tiêu Cẩn Chi dạy dỗ rất là tuyệt vời, nếu không phải là anh thật sự có tài, Tiêu Cẩn Chi cũng sẽ không yên tâm buông tay quầy khu bảo tàng Ngọc Sơn lớn như vậy cho anh đi quản lý.
Tiêu Cẩn Chi đi Nam Phi đã hai ngày rồi, buổi tối mỗi ngày, anh cũng có gọi điện thoại báo bình an cho Cửu Cửu, dĩ nhiên, anh cũng muốn xác nhận Cửu Cửu và Phượng Thần có bình an hay không, khi biết cô không đi ra ngoài, khu bảo tàng Ngọc Sơn cũng không xảy ra chuyện, lòng của Tiêu Cẩn Chi cũng yên tâm một chút.
Vào ngày đầu tiên Tiêu Cẩn Chi đi, Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu liền nhận được thiệp mời từ nhà họ Kim nhà giàu bậc nhất Kinh Thành, mời Tiêu Cẩn Chi bọn họ vào ba ngày sau đến khách sạn lớn Kim Long dưới cờ nhà họ Kim tham gia dạ tiệc sinh nhật của Kim Thiên Viêm.
Nói như vậy, thế gia nhà giàu chọn ngày tổ chức loại dạ tiệc này, dùng để lôi kéo giao thiệp và quan hệ thân thiết, đó cũng là chuyện rất bình thường, bình thường bốn gia đình quân đội lớn và bốn gia đình nhà giàu lớn, đó là nhất định sẽ nhận được thiệp mời.
Cho nên, lúc ấy sau khi Tiêu Cẩn Chi nghe Phượng Thần nói, cũng không thấy chuyện này kỳ quái, tuy là anh và Kim Thiên Viêm không đụng chạm lắm, nhưng những trường hợp trên xã giao này vẫn phải có, vì vậy, Tiêu Cẩn Chi bèn bảo Phượng Thần chuẩn bị một phần quà giá trị, đến lúc đó đại biểu anh có mặt là được.
Trên thiệp mời Kim Thiên Viêm đưa tới có ghi rõ "Xin mang theo bạn tham gia", mà bạn gái của Phượng Thần cho tới bây giờ chỉ có Cửu Cửu.
Cho nên đến đêm hôm đó ở bữa tiệc, chuyện đương nhiên là do Cửu Cửu và anh có mặt.
Màn đêm từ từ phủ xuống.
Giờ phút này, bên trong phòng tiệc rộng rãi sáng ngời ở lầu ba khách sạn lớn Kim Long, sắp tổ chức một buổi tiệc tối nhà giàu xa hoa.
Bên trong phòng tiệc đã tụ tập không ít người, tất cả người có thể tới tham gia tiệc nơi này, không một ai không phải là các thiên kim tiểu thư và cậu ấm xuất thân danh môn thế gia, ngoài ra còn có một số là quân, chính, nhân vật nổi tiếng kinh doanh kếch sù của giới thương mại.
Ở dưới sự chiếu rọi của đèn treo thủy tinh xa hoa, y hương tấn ảnh*, ly muỗng xen kẽ, phụ nữ bận rộn tranh tiếng thơm khoe sắc, cười khẽ đẹp đẽ, nam từng người một áo mũ chỉnh tề, biểu hiện tác phong nhanh nhẹn, quả thực là một buổi tiệc long trọng hoa mỹ dưới thời đại hưng thịnh.
*: ‘Y hương tấn cảnh’ là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Giờ phút này, bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu, nhân vật hạng nặng vẫn chưa xuất hiện ra sân.
Ngược lại nhân vật chính ngày hôm nay, Kim Thiên Viêm mặc một bộ âu phục đỏ thẫm vui mừng, bên trong phối hợp áo sơ mi màu trắng, cổ áo đeo nơ đẹp đẽ thời thượng dùng tơ lụa làm ra, kết hợp với khuôn mặt khôi ngô âm nhu tuyệt thế kia, giống như một đóa hoa Mạn Đà La (cà độc dược) tươi đẹp nhưng chứa độc vậy, tản mát ra phong tình vạn chủng thuộc về riêng bản thân Kim Thiên Viêm anh.
Anh nhanh nhẹn nhẹ nhàng qua lại ở giữa một người lại một người khách quý, tỏ ra chu đáo khắp nơi, khiến tất cả người tới tham gia tiệc đều có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của anh, chủ nhân ngày hôm nay.
Hôm nay, Lương Kinh Diễm cũng tới rất sớm, dieenddafnleequysddoon nhưng cô vẫn lẳng lặng ngồi ở trong góc, từ chối không ít con em danh môn tới ân cần trò chuyện, chỉ mở một đôi mắt trầm tĩnh đến dọa người, nhìn chằm chằm cửa vào, dường như đang chờ ai đến.
Nhìn mặt Lương Kinh Diễm âm trầm, mấy bạn bè thân của cô cũng không dám tiến lên trêu chọc cô, chỉ tụ tập vào một bên khác, vừa nhìn kỹ Lương Kinh Diễm, vừa nhỏ giọng nói thầm bát quái của cô ở nơi đó.
Kim Yến Yến hơi ngạc nhiên nói với họ, "Chao ôi, các cậu có nghe nói hay không, Tiêu Cẩn Chi này vì không đính hôn với Diễm Diễm đã cãi nhau với Tiêu phu nhân."
Vương Đan Đan gật đầu liên tục, "Ừ, tớ cũng nghe nói, khó trách hôm nay sắc mặt cô ấy kém như vậy!"
Đổng Tư Tư đăm chiêu liếc mắt nhìn Lương Kinh Diễm, nói: "Tớ thấy bộ dáng Diễm Diễm kia, hình như là đang đợi ai tới, chẳng lẽ...... Cô ấy là đang đợi Tiêu Cẩn Chi kia?"
Kim Yến Yến quả quyết lắc đầu mà nói, "Không thể nào! Tớ cũng nghe nói Tiêu Cẩn Chi đi Nam Phi rồi, công ty của anh ta hình như đã xảy ra chuyện gì cần anh ta đi giải quyết, trong thời gian ngắn cũng chưa về được."
Đổng Tư Tư khẽ nhíu lông mày lại một chút, "Vậy thì cô ấy chờ ai?"
Mã Khả nhẹ nhàng cười nhạo nói, "Còn có thể là ai? Theo tớ thấy, trường hợp này, nếu Tiêu Cẩn Chi đã không thể tới, khẳng định anh ta cũng sẽ phái người đến tặng quà, mà người tặng quà sẽ là ai? Các cậu nghĩ cũng nghĩ ra được chứ? Hiện tại ai là người phát ngôn của Tiêu Cẩn Chi?"
Kim Yến Yến trợn tròn mắt, làm như rất kinh ngạc, "Cậu nói là Phượng Thần?"
Mã Khả gật đầu một cái, "Không sai! Mà trên thiệp mời viết rõ phải dẫn theo bạn tham gia, bạn này của Phượng Thần lại là ai?"
Kim Yến Yến khoa trương nhỏ giọng hô, "Ôh my god, nhất định là đồ đê tiện Tiêu Cửu Cửu kia rồi, vậy buổi tối hôm nay khẳng định lại có kịch hay xem!"
Mã Khả hả hê cười, "Đúng vậy, chúng ta cứ chờ xem đi......"
Vương Đan Đan đột nhiên phát ra một tiếng kêu khẽ, "Này! Các cậu mau nhìn cửa, bọn họ tới rồi, thật đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến......"
Mấy cô gái nhìn sang theo ánh mắt của Vương Đan Đan, đang nhìn tới cửa xuất hiện một đôi bích nhân (người đẹp) phong thái như người trời thì liền cắn răng, khép ngón tay, gương mặt ước ao ghen tị.