Chương 25: Không thể thân thiện
Editor: Mẹ Bầu
Chu Tiêu thuộc mẫu người có tính nết cực kỳ nóng nảy, chứng kiến thấy Cửu Cửu như vậy, trong lòng anh cũng như cảm thấy đau đớn của. Anh thật sự chưa từng bao giờ nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu lại lâm vào tình trạng sợ hãi và bất lực rõ ràngnhư vậy, nhưng mà bộ dáng của cô lại vẫn làm ra vẻ mình rất kiên cường.
Anh tranh thủ thời gian nói mấy lời an ủi Cửu Cửu: "Cửu Cửu, trước hết em đừng có nôn nóng quá! Để anh nhờ mấy người đi điều tr.a định vị điện thoại di động của Phượng Thần, di@en*dyan(lee^qu.donnn), để xem hiện tại cậu ấy đang ở nơi nào? Được không?"
Tiêu Cửu Cửu nhẹ gật đầu, ánh mắt của cô đầy hi vọng nhìn Chu Tiêu đang lấy điện thoại di động ra, nhìn anh nói với người ở đầu điện thoại bên kia số điện thoại của Phượng Thần. Chu Tiêu biết rõ Cửu Cửu đang rất nóng ruột, cho nên không cúp điện thoại, mà anh cứ một mực giữ máy như vậy, chờ đợi đối phương ở đầu điện thoại bên kia có câu trả lời thuyết phục.
Chỉ chốc lát sau, đối phương đầu điện thoại kia nói ra một địa chỉ, Chu Tiêu chỉ đáp lại một câu với đầu điện thoại bên kia: "Được rồi! Tôi đã nhớ kỹ rồi! Hải tử, cám ơn cậu, khi nào trở về tôi sẽ đến mời cậu đi ăn cơm."
Chu Tiêu cúp điện thoại, liền trực tiếp nói luôn đối với bọn họ: "Tín hiệu điện thoại sau cùng của Phượng Thần được xác định vị tại điểm giao lộ Cảnh Viên hướng Bắc 100 mét. Đi! Chúng ta đi tới nơi này xem thế nào!"
Bốn người đàn ông anh tuấn cao lớn, hai vị đi trước hai vị đi sau, tất cả vây quanh chặt chẽ cho Tiêu Cửu Cửu ở chính giữa, cùng nhau đi xuống lầu dưới.
Đúng lúc này, Kim Thiên Viêm vội vàng từ trong đại sảnh yến hội sảnh đi ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy mấy vị thế gia kia đang định đi cùng với Tiêu Cửu Cửu, anh ta tranh thủ thời gian đi về hướng mấy người kia đang định rời đi, bộ dáng phi thường khách khí, thậm chí anh ta còn nở một nụ cười đầy vẻ nịnh nọt, nói với mấy người bọn họ: "Chu thiếu gia, Tần thiếu gia, Hứa thiếu gia, Mộ thiếu gia, hôm nay thật sự rất có lỗi mọi người rồi! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Bấy giờ các vị còn định đi đâu sao? Không thể ở lại chơi thêm một chút nữa hay sao? Chờ một chút nữa còn có hoạt động bốc thăm trúng thưởng nữa đó!"
Những người tổ chức hoạt động bốc thăm trúng thưởng, để cho mọi người tham gia như thế này, ngoại trừ sẽ có một số người may mắn giành được phần thưởng, ngoài ra thực chất phần lớn chính là muốn mượn dịp này để tạo ra chút cơ hội, để cho bọn họ được tiến sát lại gần hơn nữa với những vị khách quý tới tham dự, muốn tặng chút quà để làm tăng thêm mối giao tình. Thật hiếm khi có bốn vị thuộc loại gia thế như thế này tụ cùng một chỗ, hơn thế nữa lại xuất hiện cùng một lúc ở nơi này như vậy, dĩ nhiên Kim Thiên Viêm cũng muốn mượn cái cơ hội tốt này để mà nịnh nọt nịnh nọt mấy người bọn họ sao cho thật tốt.
Nhưng Chu Tiêu nghe xong mấy lời kia của Kim Thiên Viêm, chỉ cười lạnh một tiếng, không chút khách khí, khiển trách ở ngay trước mặt Kim Thiên Viêm: "Kim lão nhị à, chuyện hôm nay xảy ra ở trong bữa tiệc của anh như vậy, cho dù chúng tôi không bới móc chuyện kia ra cho rõ ràng, nhưng trong lòng của anh có thể cũng đã hiểu rất rõ ràng rồi.. Tuy rằng Cửu Cửu không xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại có một người bạn của tôi cũng đang ở trong bữa tiệc của anh tự nhiên mất tích, tôi có điều này nói cho anh biết, nếu như hôm nay cậu ấy được bình yên vô sự thì không sao. Nhưng nếu như anh ấy gặp phải chuyện gì bất trắc, thì Kim Thiên Viêm à, anh cứ ở đó mà coi chừng!"
Chu Tiêu nói xong, lạnh lùng quăng lại cho anh ta một cái nhìn sắc như dao, tiếp đó hướng về phía mấy người Tần Tấn nói một tiếng: "Chúng ta đi!"
Mấy người đàn ông khác cũng nhất tề ném cho Kim Thiên Viêm một cái nhìn lạnh lùng, nhanh chóng xoay người rời đi.
Khuôn mặt của Kim Thiên Viêm đang bày ra cái vẻ tươi cười, lập tức trở nên cứng nhắc, nhìn theo bọn họ vội vã đến mức đến ngay cả thang máy cũng không đợi, mà trực tiếp đi luôn bằng cầu thang bộ, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Kim Thiên Viêm lập tức vụt tắt.
Đến bây giờ Kim Thiên Viêm đã thật sự hối hận rồi!
Anh thật sự không nên nhận lời giúp Lương Kinh Diễm làm cái chuyện tồi tệ nay, dẫn đến hôm nay bản thân mình phải chịu sự phiền toái lớn như vậy. Nếu sớm biết rằng ngoại trừ Tiêu Cẩn Chi, bên ngoài Tiêu Cửu Cửu lại còn có nhiều nhân vật quyền quý khác che chở cho cô như vậy, cho dù có đánh ch.ết anh, anh cũng không dám nổi lên ham muốn có hứng thú làm cái việc giống như vuốt râu hổ đối với Tiêu Cẩn Chi như vậy.
Đối phó với một mình Tiêu Cẩn Chi, qua xem xét những tình huống của các lần bọn họ thường xuyên giao chiến ở trên thương trường có thể nói, mọi người vẫn còn có thể chơi với nhau được vài lần, nhưng sau những trận giao chiến nho nhỏ đó vẫn còn có thể vui vẻ chuyện với nhau. Nhưng nếu thật sự phải chống lại mấy nhà bọn họ, làm cho bọn họ liên thủ với nhau cùng một chỗ để chỉnh anh, vậy thì Kim Thiên Viêm anh đây, thật sự chỉ có nước ch.ết thẳng cẳng không ngóc đầu lên nổi!
Nhưng bây giờ việc đã đến nước này, tai họa đã xảy ra rồi, ngoại trừ việc anh tự nuốt Hoàng Liên (*), âm thầm kêu khổ, ngoài cách nghĩ ra mọi biện pháp để giải quyết tốt hậu quả ra, anh còn có thể biết làm việc gì khác hơn?
(*) Hoàng Liên: tên một vị thuốc có vị đắng. Ý muốn nói Kim Thiên Viêm tự gây ra chuyện, hiện giờ tự bản thân phải chịu hậu quả.
Kim Thiên Viêm ổn định lại tinh thần, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Lương Kinh Diễm, muốn bảo với cô ta ngừng lại mọi chuyện định làm.
Nhưng Lương Kinh Diễm vừa mới trải qua trận náo động vừa rồi, đến hôm nay người vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, phải nằm cấp cứu ở trong bệnh viện kia. Điện thoại di động để cùng chiếc ví đầm nhỏ cũng không biết đã bị cô ta ném đi tới tận đâu rồi. Vì vậy cho dù Kim Thiên Viêm có gọi điện thoại di động cho Lương Kinh Diễm không biết bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có ai nghe!
Kim Thiên Viêm bất đắc dĩ, một bên tranh thủ thời gian sai bọn thủ hạ đi tìm Phượng Thần, một bên bảo người vào trong bệnh viện để trông coi Lương Kinh Diễm, khi nào cô ta vừa tỉnh lại sẽ phải thông báo ngay anh đến đó.
Bây giờ Kim Thiên Viêm chỉ biết ngàn khẩn cầu, vạn cầu nguyện mà thôi. Kim Thiên Viêm cầu nguyện cho Phượng Thần không gặp phải chuyện gì, nói cách khác, Kim Thiên Viêm anh, thật sự chỉ muốn mọi việc kết thúc cho xong hết!
Đáng tiếc là, đối với chuyện này lại nhất định không thể bản thân mình muốn tốt đẹp là được!
Số mệnh con người giống như bánh xe luôn xoay chuyển, lúc này mới bắt đầu xoay chuyển nhanh hơn, càng về sau càng xoay chuyển kịch liệt hơn nữa...
*************************
Mà lúc này, toàn bộ tâm trí của Cửu Cửu đều đang dồn hết cả lên sự an nguy của Phượng Thần.
Cô để mặc cho Tần Tấn dắt tay mình đi lên chiếc xe Hummer của Chu Tiêu dừng ở đằng kia, trong đôi mắt của cô chỉ có sự tĩnh lặng đến dọa người. Ánh mắt của cô chỉ lo nhìn chằm chằm vào phía trước, đến ngay cả Chu Tiêu và Tần Tấn một trái một phải, đang ngồi kèm ở ngay bên cạnh của cô, nói chuyện với cô, nhưng dường như Cửu Cửu đều không nghe thấy gì hết.
Chu Tiêu và Tần Tấn nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, sốt ruột rồi lại lo lắng, rồi lại không biết hiện giờ nên xử trí với Cửu Cửu như thế nào cho tốt!
Tần Tấn than nhẹ một tiếng, chỉ có thể cho Cửu Cửu mượn bờ vai của mình để cho cô dựa vào, vừa nắm chặt lấy tay của cô, hy vọng có thể cho cô một chút sức mạnh.
Mà ngay cả Hứa Hằng Minh đang lái xe, thỉnh thoảng cũng phải liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu qua gương chiếu hậu, trên khuôn mặt luôn luôn mang nét tuấn tú giờ đây cũng như bị tê liệt cứng đờ, chứa đựng vẻ lo lắng giống như mấy người trong nhóm bọn họ.
Đông Phương Cảnh Mộ thì khởi động chiếc xe Martha Tila của anh chạy theo sát phía sau chiếc xe Hummer đang phía trênhiều. Sự lo lắng của anh đối với Cửu Cửu cũng không hề ít hơn mấy vị đại thiếu gia đang ngồi cùng với Cửu Cửu trong chiếc xe chạy ở phía đằng trước kia.
Qủa thực, đúng như lời nói lúc trước của Lâm Nhạn, ngay cả đối với cô em gái Đông Phương Cảnh Nhiêu của anh, Đông Phương Cảnh Mộ cũng chưa từng để tâm suy nghĩ nhiều đến mức như vậy. Chỉ có đối với riêng Tiêu Cửu Cửu, anh thật sự cưng chiều nâng niu cô trong lòng bàn tay. Phàm là có đồ ăn ngon, những thứ tốt đẹp, anh nhất định sẽ nghĩ đến Tiêu Cửu Cửu trước tiên.
Mà Đông Phương Cảnh Nhiêu, em gái của anh, cũng vì chuyện này mà đã từng phải nếm không ít dấm chua. Về sau, Đông Phương Cảnh Nhiêu còn làm ầm ĩ một trận, không được tới gặp Tiêu Cửu Cửu thì nhất định không chịu. Cô muốn nhìn xem, rốt cuộc Tiêu Cửu Cửu là nhân vật như thế nào mà có thể làm cho anh trai của cô mê muội đến mức thành ra như vậy, ngay cả em gái ruột trong nhà mình cũng không để ý bằng.
Vốn dĩ là một người luôn cởi mở phóng khoáng, khi Đông Phương Cảnh Nhiêu gặp được Tiêu Cửu Cửu xinh đẹp, thông minh, dí dỏm như vậy, thì trong nội tâm cô cũng đã hiểu rõ được vài phần. Đổi lại cô là một người đàn ông, nhất định cô cũng sẽ thích một người con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại có khí chất giống như Tiêu Cửu Cửu vậy.
Sau khi Đông Phương Cảnh Nhiêu và Tiêu Cửu Cửu đấu khẩu với nhau qua vài trận thì, ngược lại, Đông Phương Cảnh Nhiêu lại trở thành bạn tốt của Tiêu Cửu Cửu. Cô cũng bắt đầu ý vị khuyến khích cho Đông Phương Cảnh Mộ, để cho anh trai mình tranh thủ thời gian theo đuổi Tiêu Cửu Cửu, thu người con gái này vào trong tay, để cho Tiêu Cửu Cửu trở thành chị dâu của mình.
Sau đó, Đông Phương Cảnh Nhiêu lựa cơ hội liền đưa Tiêu Cửu Cửu đến chơi nhà họ Đông Phương của mình, để cho mọi người trong nhà Đông Phương được làm quen với Tiêu Cửu Cửu.
Sau khi Tiêu Cửu Cửu dùng phương pháp xoa bóp Trung y kết hợp với thuật châm cứu đã chữa khỏi cho chứng bệnh phong thấp cho lão phu nhân Đông Phương, tiếp đó lại trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc với Tiêu Cửu Cửu, tất cả mọi người trên dưới trong nhà họ Đông Phương đều yêu thích Cửu Cửu, một cô gái vừa thông minh, lanh lợi vừa có y thuật xuất chúng. Trong lòng của mọi người cũng đều ngóng trông, mong cho Tiêu Cửu Cửu và Đông Phương Cảnh Mộ có thể hoàn thành được chuyện tốt.
Lại nói tiếp, nhà họ Đông Phương ở nơi này cũng được coi là một trong những gia đình thuộc dòng dõi hào môn thế gia, vô cùng đặc biệt.
Cũng theo lời kể của lão phu nhân Đông Phương, nhà họ Đông Phương của bọn họ cũng không có dã tâm muốn phát triển ngày càng lớn hơn nữa để làm gì. Bởi vì trước mắt sự phát triển và địa vị của gia tộc nhà họ Đông Phương cũng đã cực kỳ vững chắc rồi, bọn họ cũng không cần thiết phải nhờ chuyện cưới xin để đạt được những mục đích gì đó nữa.
Cho nên, đối với nhà họ Đông Phương của bọn họ, khi chọn con dâu tương lai, không nhìn vào gia thế, chỉ coi trọng phẩm chất và tính cách của người con gái đó mà thôi!
Mà Tiêu Cửu Cửu, cứ như vậy đã hoàn toàn lọt vào trong mắt của toàn bộ mọi người từ trên xuống dưới trong gia đình họ Đông Phương này, trở thành người được cả đại gia đình bọn họ dự định lựa chọn làm nàng dâu tương lai!
Đương nhiên, do Tiêu Cửu Cửu tuổi còn nhỏ, cho nên nhà họ Đông Phương cũng không có ai chính thức tỏ thái độ hay nói năng chuyện gì đó đối với cô, nhưng đối với những hành động của Đông Phương Cảnh Mộ, đại gia đình bọn họ lại bày tỏ sự ủng hộ tuyệt đối.
Đáng tiếc, lại có Tiêu Cẩn Chi và Phượng Thần ở đó, cho nên dù nhà Đông Phương bọn họ có cưng chiều Cửu Cửu như thế nào, dù có yêu mến Cửu Cửu như thế nào, thì trong lãnh địa tình yêu của Cửu Cửu, cũng không đến phiên bọn họ được chiếm lĩnh. Gia đình họ Đông Phương cũng như vài bà vị thiếu gia khác, cũng chỉ có thể an vị ở một góc, chỉ có thể cưng chiều Cửu Cửu, còn những chuyện khác, cùng không nên nghĩ thêm đến những điều gì nữa.
Đông Phương Cảnh Mộ còn đang trong dòng suy nghĩ miên man như vậy, đột nhiên, phía trước chiếc xe Hummer đang chạy nhanh như vậy chợt phanh gấp lại, kêu “Két két” lên một tiếng rồi ngừng lại.
Chiếc xe Hummer đột nhiên phanh gấp lại đã làm cho Đông Phương Cảnh Mộ bị dọa sợ tới mức thần kinh bị hoảng sợ, anh tranh thủ thời gian cũng vội vã dẫm phanh dừng lại.
Đông Phương Cảnh Mộ chuyển động ánh mắt xem xét, lúc này mới phát hiện ra, xe của bọn anh đã lái đến giao lộ Cảnh Viên rồi.
Mà ở phía trước, lúc này đang có rất nhiều người vây quanh đó. Bởi vì quá nhiều người dồn ứ lại ở chung một chỗ này, cho nên đã tạo thành tình huống giao thông ách tắc nghiêm trọng, xe của bọn anh cũng bị gây khó dễ rồi.
Ngay khi Đông Phương Cảnh Mộ đang định xuống xe để hỏi một chút xem tình hình ra sao, thì đột nhiên nhìn thấy cửa xe Hummer mở ra, Tiêu Cửu Cửu vẻ mặt cuồng loạn đang đẩy Tần Tấn đứng ngăn cản ở trước mặt cô ra, hai chân mạnh mẽ, điên cuồng đẩy đám người ở phía trước ra, vội vã chạy về phía trước.
Lúc này, trực giác kinh người của Cửu Cửu đã nhắc nhở, mách bảo với cô rằng, Phượng Thần của cô – đang ở ngay tại phía trước, anh đang chờ cô ở chỗ đó!