Chương 28: Lời nói còn văng vẳng bên tai
Kể từ khi Tiêu Cẩn Chi nhận được điện thoại của Chu Tiêu, tim của anh vẫn đau đớn không thôi.
Phượng Thần và Cửu Cửu, hai người này từ nhỏ đã giống như trẻ sinh đôi kết hợp với nhau, những người mang lại tình thân ấm áp cho anh, cũng là hai người anh rất muốn quý trọng cuộc đời này.
Anh mới chỉ đi hai ba ngày, lúc đi, Phượng Thần vẫn còn rất tốt, nhưng bây giờ, người này lại biến mất một cách không minh bạch như thế.
Lúc Chu Tiêu ấp a ấp úng nói cho anh biết tin tức này thì cả người như vừa bị người ta khoét đi một miếng thịt, đau thấu tim gan, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Đau lòng cùng khổ sở....vô tận .. không nói ra được... ....
Khi Chu Tiêu dẫn Tiêu Cẩn Chi tới phòng bệnh thì Cửu Cửu vẫn đang nằm ở trên giường, chẳng khác nào một mỹ nhân đang ngủ say.
Tần Tấn mặt đầy lo lắng ngồi ở trước giường nhìn cô.
Nghe được tiếng động ở cửa, thấy người đến là Tiêu Cẩn Chi thì liền lập tức đứng lên, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Anh Cẩn, đã về rồi?"
Tiêu Cẩn Chi đến gần trước giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có huyết sắc của Cửu Cửu, hỏi khẽ: "Cô ấy đã ngủ bao lâu?".
Tần Tấn nhẹ giọng trả lời: "Từ lúc Phượng Thần mất, tâm tình của cô ấy vẫn rất bất ổn, sau đó chú hai Tiêu sợ cô ấyg gặp chuyện không may, liền trực tiếp đánh cho ấy hôn mê, đáng lý ra thì cũng sớm tỉnh rồi, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì. Em sợ, cô ấy bị kích thích quá lớn mà tự thôi miên mình không muốn tỉnh dậy nữa, nếu như không sớm đánh thức chỉ e sẽ càng ngày càng lún sâu. Em với A Tiêu mới vừa rồi cũng đã nói chuyện với cô ấy không ít lời, nhưng vẫn không tiến triển gì, anh Cẩn, anh xem......"
Tiêu Cẩn Chi khẽ gật đầu, nói: "Các cậu cũng mệt mỏi cả đêm, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Để tôi ở lại đây với cô ấy!".
Tần Tấn biết, lúc này, nhất định Tiêu Cẩn Chi có rất nhiều lời muốn nói với Cửu Cửu, nhưng mới vừa bọn họ đã nói đến sùi cả bọt mép mà Cửu Cửu cũng không muốn tỉnh lại, có lẽ Cẩn Chi...... thật sự có thể khiến cô ấy khá hơn?
Nghĩ đến đây, lòng Tần Tấn lại âm ỉ đau.
Mấy người bọn họ, ai mà không biết người nọ có tâm tư với Cửu Cửu nhưng, ai cũng đều hiểu, dù là Phượng Thần đã mất, nhưng còn có Cẩn Chi ở đây, bọn họ cuối cùng vẫn không có cơ hội.
Trừ phi...... Kỳ tích xuất hiện!
Nhưng kỳ tích là gì chứ?
Nó...... hư vô trôi nổi chẳng khác nào phù vân, ai có thể nắm bắt được?
Có một số việc, dù có cưỡng cầu cũng không được, chẳng bằng, cứ thuận theo tự nhiên.
Tần Tấn tự chỉnh đốn lại tâm tình của bản thân, sau đó cười cười với Tiêu Cẩn Chi, nói: "Vậy cũng tốt! Em và A Tiêu về phòng làm việc của em trước, anh có chuyện gì cần cứ gọi em một tiếng, hoặc là gọi điện thoại!"
Tiêu Cẩn Chi gật gật xem như đã biết, nhưng cũng không quay đầu lại.
Lúc này, trong con ngươi âm u hiện tại, chỉ có một người, chỉ có một mình Tiêu Cửu Cửu.
Nhìn thấy cô cứ nằm im trên giường, không tức giận không la hét hay khóc lóc, trái tim lại truyền tới từng cơn đau đớn bén nhọn, trong mắt hết thảy đều là đau lòng cùng với thương tiếc.
Tần Tấn và Chu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ đi ra ngoài, lại thuận tay giúp bọn họ đóng cửa lại.
Tần Tấn sau khi chào hỏi Âu Lượng và Tăng lỗi đang trông giữ ngoài cửa một tiếng, sau đó hai người bọn họ liền trở về phòng làm việc của Tần Tấn chuẩn bị nghỉ ngơi.
Một đêm này, bọn họ thật sự quá mệt mỏi, thần kinh cứ kéo căng như dây đang, cuối cùng cũng buông lỏng đôi chút, lúc này mới cảm giác cả người như hụt hơi, ngồi phịch ở trên ghế, động cũng chẳng buồn động.
Nhưng trong đầu vẫn không ngừng hoạt động, nghĩ tới dáng vẻ thê thảm lúc Phượng Thần ch.ết, nghĩ tới Cửu Cửu đau lòng ngất ở bên cạnh, một màn rồi lại một màn, đều giống như dấu ấn khắc sâu vào trong óc, chỉ cần nghĩ tới, đã thấy nặng nề muốn hít thở không thông.
Lúc này, trong lòng của bọn họ rất lo lắng cho Cửu Cửu, không biết cô có thể vượt qua được nỗi đau này hay không?
Thật sự rất đau lòng, haiz......
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vươn bàn tay đầy những khớp xương, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, rồi từ từ cúi người, lại gần bên tai, nhẹ nhàng nói thầm: "Cửu cửu, tôi về rồi! Nghe thấy chưa? Tôi đã trở về!"
Đầu ngón tay Tiêu Cửu Cửu khẽ giật giật, nhưng vẫn không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với thực tế tàn nhẫn kia.
Phượng thần đã mất rồi, cô còn có lý do gì cùng động lực gì để tiếp tục sống nữa?
Đồ khốn đó, rõ ràng đã nói với cô rằng hai người họ muốn sinh phải cùng sinh, muốn ch.ết phải cùng ch.ết, tại sao lại có thể cứ thế mà đi? Cứ như vậy bỏ cô lại một mình, biết sống thế nào đây? Làm thế nào để tiếp tục sống đây?
Cửu Cửu không mở mắt, hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới Phượng Thần, thì nước mắt liền không ngừng được, cứ thế tuôn ra như suối.
Từ khi hiểu chuyện, người đầu tiên mà cô nhận biết được, người đầu tiên mà cô cất tiếng gọi, không phải là mẹ Viên nhặt cô về viện mồ côi, mà là Phượng Thần, là anh Thần Thần.
Mẹ Viên quá bận rộn, vừa muốn kiếm tiền, vừa muốn chăm sóc đứa bé, cho nên, luôn phải nhờ đứa trẻ lớn hơn trông giúp đứa bé hơn.
Phượng Thần lớn hơn cô ba tuổi, trong trí nhớ của cô, anh là người từ nhỏ bón cơm cho cô, giúp cô mặc quần áo, là người tắm cho cô, dỗ cô ngủ, là anh, là anh, tất cả đều là anh!
Phượng Thần tuy nhỏ, nhưng chăm sóc cô rất thỏa đáng, ngay cả mẹ Viên cũng thường nói, Phượng Thần còn biết chăm sóc người khác hơn cô.
Từ nhỏ Cửu Cửu đã biết, dung mạo của mình rất đẹp, mà Phượng Thần cũng che chở cho cô sít sao, không để cho những bé trai ở cô nhi viện hoặc ở gần đó có cơ hội mơ ước vẻ đẹp của mình. Nếu ai dám có ý đồ xấu một chút, Phượng Thần đều sẽ giống như nghé con xông lên, hung hăng đánh cho đối phương một trận te tua tơi tả.
Cái lần Tiêu Cẩn Chi cứu bọn họ, chính là lúc mấy tên côn đồ lân cận, thấy cô mười hai tuổi mà đã dáng dấp đã như hoa như ngọc liền nổi ý đồ xấu, rủ nhau bắt cóc cô để giờ trò đồi bại.
Mà lúc đó, một mình Phượng Thần địch lại mấy người, bị đánh cho bể đầu chảy máu.
Nhưng ngay cả như thế, chỉ cần không ch.ết, anh vẫn đứng thẳng ở trước mặt cô, chặt chẽ che chở cho cô.
Vào lúc cô sợ hãi nhất, Tiêu Cẩn Chi như thiên thần từ trên trời giáng xuống, đánh hạ mấy tên côn đồ, dọa bọn họ chạy mất dép.
Sau khi Phượng Thần thấy cô không gặp nguy hiểm, lúc này mới ngã vào ngực của cô, ngày hôm đó, máu của anh, cũng nhuộm ướt cả người Cửu Cửu.
Sau đó, Tiêu Cẩn Chi cùng với cô đưa Phượng Thần đến bệnh viện.
Khi anh biết được tình huống của bọn họ, Tiêu Cẩn Chi liền hỏi cô rằng có nguyện ý đi theo anh hay không? Chỉ cần đi theo anh, bọn họ sẽ không phải trải qua những ngày khổ sở như thế, anh có thể cho bọn họ một cuộc sống no đủ hơn, có thể được đi học, có thể học rất nhiều rất nhiều bản lãnh, để về sau không tiếp tục bị người ta khi dễ nữa.
Lúc ấy, cô nhìn Phượng Thần đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, không chút do dự gật đầu.
Mặc dù cô không biết Tiêu Cẩn Chi là ai, nhưng theo bản năng cô thật sự tin tưởng người đàn ông có vẻ mặt thành thật này, trên người anh mang lại cho người ta mộtcảm giác yên tâm.
Cô tin anh có thể thay đổi mình và Phượng Thần.
Vì vậy, sau khi Phượng Thần xuất viện, cô và anh ấy đã đi theo Tiêu Cẩn Chi, sống cùng với anh.
Tiêu Cẩn Chi cũng thực hiện đúng như những gì mình đã cam kết, cho bọn họ một cuộc sống ấm no, cho bọn họ rất nhiều cơ hội học tập, mặc kệ bọn họ muốn học cái gì, chỉ cần nguyện ý, anh cũng đều đáp ứng.
Cô và Phượng Thần thật sự vô cùng cảm kích anh, cũng vô cùng biết ơn người đàn ông này, xem anh như mình người thân nhất của họ.
Cứ thế lớn dần lên theo năm tháng, từ sau khi có kinh nguyệt lần đầu tiên, Phượng Thần liền thành thật nói với cô rằng: "Cửu Cửu, em là tiểu thiên sứ mà anh thương yêu nhất, chờ đến lúc em lớn lên, đợi đến khi em tốt nghiệp đại học, anh sẽ cưới em làm vợ, về sau chúng ta sẽ sinh thật nhiều đứa bé, sau đó, chúng ta cùng nhau già đi, cùng nhau nhìn con cái cháu chắt của chúng ta cưới vợ, nhìn con cháu đầy cả sảnh đường, thật tốt biết bao!".
Lời của anh còn văng vẳng bên tai, nhưng hôm nay, người và vật đã không còn......