Chương 37: Không muốn liên lụy

Tiêu Cửu Cửu nghe bên ngoài truyền đến từng tiếng gào khóc, kêu la của  Đông Phương Cảnh Mộ, nghe giống như thê thảm, nhưng kì thực lại rất sung sướng, hốc mắt có chút chua xót, trong nội tâm của cô có chút ấm áp, lại vừa có chút đau đớn, có chút chua xót.


Nếu như nói, sau khi Phượng Thần ra đi, điều mà cô còn cảm thấy để lưu luyến đối với thế giới này, có thể nói chỉ còn có Tiêu Cẩn Chi cùng với mấy người bạn anh trong nhóm của Đông Phương Cảnh Mộ.


Tiêu Cẩn Chi ngoài mặt thì lạnh lùng,  nhưng trong lòng thì tràn đầy nhiệt huyết, bảo vệ cô trước sau đầy đủ. Đông Phương Cảnh Mộ  tiêu sái phong lưu, Chu Tiêu  nóng nảy ngay thẳng, Tần Tấn  ưu nhã dịu dàng, Hứa Hằng Minh lặng im chờ đợi. Mỗi người trong bọn họ đều dùng phương thức đặc biệt của chính mình, biểu lộ cho cô biết, tất cả mấy người bọn họ đều rất quan tâm và che chở đối với cô.


Nếu như nói, cô là người bất hạnh vì bị cha mẹ vứt bỏ, vậy thì, từ nhỏ đến lớn, cô có Phượng Thần bảo vệ, về sau này lại còn được mấy người bọn họ cùng nhau đồng lòng thương yêu, quan tâm chăm sóc, thì phải nói, đây chính là sự may mắn lớn nhất của cô ở trong cuộc đời này.


Bọn họ quan tâm và yêu quý cô  giống như tình cảm của cha mẹ vậy. Cô cảm kích, cảm ơn, muốn một ngày nào đó, cô có thể đáp lại được những ân tình này của bọn họ.


Thật không thể ngờ rằng, Phượng Thần đột nhiên rời đi để cô lại một mình, làm cho cô không biết sống thế nào? Anh đã bị ch.ết oan ức như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới Phượng Thần đã bị ch.ết bi thảm như thế nào, thì trong lòng Cửu Cửu lại vừa trỗi dậy cảm xúc đau thương đến rơi lệ, lại vừa có một cảm giác oán hận đến mức như muốn hủy thiên diệt địa vậy.


available on google playdownload on app store


Hôm nay hung thủ kia vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, hơn nữa, muốn dùng phương pháp bình thường  để trừng trị hung thủ, thì căn bản không thể nào. Mà bản thân cô, cho dù nếu không có khả năng nào, cũng nhất định phải báo thù cho Phượng Thần bằng được!


Cô và Lương Kinh Diễm, không ch.ết không thôi!


Nhưng mà, đây là chuyện của cô, cô không đành lòng phải nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi cùng mấy người Đông Phương Cảnh Mộ bọn họ, lại tiếp tục phải chịu mệt mỏi vì cô. Đặc biệt là Tiêu Cẩn Chi, cô hiểu rất rõ ràng khả năng của những người trong nhà họ Lương kia. Bọn họ cao cao tại thượng, bọn họ nắm quyền cao chức trọng trong tay, trên đời này, duy nhất chỉ có bọn họ ở vị trí tối thượng. Nếu như bọn họ thật sự đã hạ chủ tâm kiên quyết muốn bảo vệ cho một người nào đó, vậy thì dưới gầm trời này, làm gì có ai có thể động được đến bọn họ để mà trêu chọc chứ?


Không có!


Mà ngay cả Tiêu Cẩn Chi, ngày hôm nay cũng đã nắm được chứng cớ của bọn họ trong tay, vậy mà cũng không thể làm gì nổi, ít nhất là cho đến bây giờ anh vẫn còn chưa giải quyết được! Muốn đối phó với một gia tộc cự phách như nhà họ này, chỉ bằng cá nhân một mình Tiêu Cẩn Chi anh, thì vẫn chưa đủ lực lượng! Bằng không, vừa rồi Tiêu Cẩn Chi cũng sẽ không dùng ánh mắt chứa sự đau lòng  thế kia để nhìn cô.  Càng sẽ không dùng giọng điệu nói như hứa hẹn và tuyên thệ như vậy để buộc cô phải cam đoan!


Đã như vậy, trong chuyện này cô chỉ có thể dùng phương pháp của mình, để đòi lại sự công bằng cho Phượng Thần mà thôi!
Đương nhiên, cô tin tưởng vào lời nói của Tiêu Cẩn Chi, tin tưởng anh đã nói ra những lời hứa hẹn đối với cô như vậy rồi, thì nhất định anh sẽ làm được!


Nhưng mà, cô không muốn để cho Tiêu Cẩn Chi phải xuất đầu lộ diện ra lần nữa, lại càng không muốn để cho anh phải chịu khổ sở, bị liên lụy vì cô và Phượng Thần;  cô lại càng không muốn để cho anh bởi vì hai người bọn họ, mà chọc giận tới những người kia, tiến tới bị mất đi tất cả những gì mà anh hiện có.


Phượng Thần đã qua đời, mà cô cũng đã từng nói, cô và Phượng Thần, hai người sẽ cùng sống cùng ch.ết!
Phượng Thần đã đi rồi, cô còn ở lại trên cõi đời này làm gì? Cho nên, chuyện này, hãy để cho cô tự ra tay hành động thôi!
Anh Cẩn Chi, em thật lòng xin lỗi anh!


Lúc này đây, em không thể nào tiếp tục nghe lời của anh được nữa rồi! Anh hãy để cho em được một lần tùy hứng làm theo ý mình nhé!
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Cửu Cửu hiện lên một nụ cười quyết tuyệt, liều lĩnh, thấy ch.ết cũng không sờn!


Cái nụ cười tươi tắn, diễm lệ nhưng lại chất chứa đầy sự thê lương tuyệt vọng này, nếu để cho Tiêu Cẩn Chi và Phượng Thần trông thấy, nhất định mấy người bọn họ sẽ cảm thấy bị tan nát cõi lòng! Đây là người con gái mà bọn họ luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ hết mọi biện pháp, dốc hết tất cả sức lực ra để mà bảo vệ. Hiện tại lại đổi vị trí, thành ra cô không hề sợ hãi chút nào, dứt khoát chịu ch.ết chỉ vì bọn họ như vậy, làm sao có thể không khiến cho bọn họ cảm thấy đau đớn tan nát cõi lòng?


Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Cửu nói, cô đã khỏe lại rồi, cô muốn về nhà, nói với Tiêu Cẩn Chi cho cô làm thủ tục xuất viện, trở về ở trong biệt thự nhỏ ở khu bảo tàng Ngọc Sơn. 


Ngày thứ ba, Tiêu Cửu Cửu nói, đừng để cho Phượng Thần tiếp tục nằm ở trong khu đông lạnh của nhà xác như vậy nữa, Phượng Thần sẽ bị lạnh lẽo, bây giờ nên tranh thủ thời gian tìm một chỗ để làm thủ tục nhập thổ, để cho Phượng Thần an nghỉ yên lành!
Tiêu Cẩn Chi liền đồng ý với Tiêu Cửu Cửu.


Ngày thứ năm, đó là thời gian rất tốt để cho Phượng Thần nhập thổ. Vào đúng giờ lành, Tiêu Cửu Cửu tận mắt nhìn Phượng Thần được đưa vào trong khu hóa thân, cô tận mắt nhìn thấy Phượng Thần, một con người đã từng hoàn mỹ như tiên giáng trần kia, giờ đây đang nằm đó, bên dưới là những ngọn lửa cháy mạnh mẽ rừng rực, từ từ hóa thành một đám khói bay nhẹ nhàng, cuối cùng, chỉ còn lưu lại một đống tro cốt ở đó làm cho lòng người vỡ nát.


Tiêu Cẩn Chi tự tay cất tro cốt của Phượng Thần vào bên trong một cái hộp ngọc cực kỳ quý giá, sau đó, anh trân trọng giao chiếc hộp ngọc đó vào trên tay Cửu Cửu. Tiêu Cửu Cửu thuận theo đưa tay ra nâng đỡ lấy chiếc hộp ngọc đó, tự tay cô đặt hộp ngọc đựng tro cốt của Phượng Thần vào khu đất, đã được bọn họ đã chọn theo đúng phong thuỷ, làm lễ nhập mộ an táng cho Phượng Thần.


Từ đầu đến cuối, Cửu Cửu vẫn không hề để rơi đến một giọt nước mắt.


Nhưng cô càng bình tĩnh như vậy, Tiêu Cẩn Chi cùng mấy người Chu Tiêu bọn họ lại càng cảm thấy lo lắng khó chịu. Bọn họ chỉ sợ cô giấu kín tất cả những nỗi oán hận, giận dữ, yêu thương, thù hận ở trong lòng, rồi đến một ngày nào đó, đúng dịp nó sẽ nổi lên làm cho cô trở thành bệnh nặng.


Nguyên cả một đám mấy người bọn họ cứ vây quanh ở bên cạnh Tiêu Cửu Cửu, người nọ theo đuôi người kia, cứ theo sát ở hai bên cạnh cô, chỉ sợ trong lòng cô nảy sinh suy nghĩ luẩn quẩn, sẽ gây ra chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng.


Cửu Cửu cũng mặc kệ, cứ để cho mấy người bọn họ đi theo, thích đi cùng cô thì hãy đi cùng cô đi. Như vậy bọn họ sẽ có nhiều cơ hội được ở bên nhau hơn, có lẽ, từ nay về sau chỉ sợ sẽ không có cơ hội để mà nhìn thấy nhau nữa.


Nhìn tấm ảnh chụp Phượng Thần được khắc trên tấm bia mộ kia, dung mạo của anh tươi tắn, làn da trắng nõn, đường nét tuấn tú thật giống như một vị tiên lạc bước xuống thế gian này, không mang theo một chút khói lửa nhân gian, nhìn chẳng khác gì hồi anh còn sống.


Cửu Cửu quỳ hai đầu gối ở trước mộ bia, nhẹ nhàng duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại gương mặt anh tuấn trên bia mộ kia. Đầu ngón tay cô chạm đến phiến đá lạnh như băng, không lúc nào không nhắc nhở cô một cách tàn khốc  lấy cô, người đàn ông mà cô yêu nhất, đã đi xa rồi!


Trong lòng Cửu Cửu lặng lẽ thầm nói: Thần Thần, chờ em! Chờ khi em đã làm xong xuôi chuyện này, em sẽ xuống dưới đó rất nhanh thôi, em sẽ đi tìm anh bằng được, nhưng anh cũng không nên đi quá nhanh nhé, tránh để cho em đuổi theo anh không kịp.


Tiêu Cẩn Chi nhìn khóe môi Cửu Cửu đang nhếch lên nở một nụ cười tươi tắn mà điềm tĩnh đầy sự bình yên thế kia, hàng lông mày rậm của anh liền nhíu chặt lại. Lúc này trong nội tâm của anh mơ hồ cảm thấy có một cảm giác bất an nồng đậm, tựa như có một giọng nói nào đó đang nhắc nhở cho anh biết, cần phải chú ý đến Cửu Cửu, không thể để cho cô làm ra những chuyện điên rồ! Ngàn vạn lần phải chú ý đến cô ấy!


Mà giọng nói này, tựa như là tiếng của Phượng Thần!
Nghe nói, trong vòng bảy ngày linh hồn người ch.ết vẫn sẽ quanh quẩn ở bên người của bạn, vẫn luôn lưu luyến lo lắng cho bạn như khi người ấy còn sống.


Tiêu Cẩn Chi nhìn về phía không trung, lặng yên thầm hỏi: “Phượng Thần, cậu vẫn còn đang ở quanh đây sao? Cậu vẫn lo lắng cho cô ấy đúng hay không? Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, chỉ cần tôi vẫn còn có một hơi thở, tôi vẫn sẽ bảo vệ cho cô ấy thật chu toàn, tuyệt đối không cho phép cô ấy bị ch.ết ở trước mặt tôi!


Một làn gió nhẹ thoáng xẹt qua, Tiêu Cẩn Chi giống như lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Phượng Thần ngày, lại nhìn về phía thân thể nhỏ bé kia vẫn còn đang quỳ gối ở trước mộ bia không chịu đứng dậy. Trong nội tâm của anh lại càng chua xót, đau nhức không sao chịu nổi.


Đến khi Tiêu Cửu Cửu đứng dậy thì đã sắp tới mười một giờ.


Trong nội tâm của Tiêu Cẩn Chi hơi có chút rung động, Tiêu Cửu Cửu vẫn còn nhớ rõ phải về nhà trước khi đúng giữa trưa thì mới may mắn, như vậy là cô vẫn còn nhận biết được, cô vẫn còn có lý trí. Trong nội tâm của Tiêu Cẩn Chi  cũng được thả lỏng ra chút ít.


Mọi người trở lại hội sở trong khu bảo tàng Ngọc Sơn, sau khi bước qua   chậu than ở cửa, mọi người cùng vào trong thang máy lên thẳng nơi lầu bốn. Chỗ đó, đã có người bày biện xong xuôi một bàn tiệc toàn đồ chay.


Tiêu Cửu Cửu vẻ mặt trầm tĩnh, trước tiên cô đến thắp hương cho Phượng Thần, kính rượu anh trước, rồi sau đó cô mới hờ hững đi vào chỗ ngồi.






Truyện liên quan