Chương 47: Ai là chị hai?
Chắc chắn rằng người phụ nữ lớn tuổi kia ở đây đã lâu nhưng vẫn chưa từng đụng phải ai nói chuyện hung hăng như Cửu Cửu đây. Khuôn mặt trắng nõn kia sững sờ, lập tức ngửa đầu như con gà mẹ đang "cục ta cục tác" sau đó cô ấy cười duyên lên, nói: "Thật biết điều, thật là có ý tứ."
Cô ta vừa cười, vừa quay đầu nhìn về phía đám chị em mình với giọng điệu trêu tức nói: "Các người xem, cô gái nhỏ này thật đúng là thú vị."
Những kẻ nữ phạm nhân kia lập tức lộ ra một nụ cười khinh thường, như đang cười Tiêu Cửu Cửu đang làm chuyện bọ ngựa đấu xe ngu xuẩn nào đó.
Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Cửu Cửu vẫn một mực lạnh lùng, cặp mắt hắc tuyến phảng phất sâu không thấy đáy khiến tâm gan người thiếu phụ cũng dần phát lạnh. Lúc này cô ta nghiêm mặt nói "Được rồi! Trước hết tôi xin tự giới thiệu về mình một chút. Tôi tên là Dung, bọn chị em trong phòng này đều gọi tôi là chị Dung. Cô gái nhỏ, tôi lại giới thiệu cho cô biết một người chị uy vũ mạnh mẽ của chúng ta, ầy, đây chính là phòng của đàn chị chúng tôi, chúng tôi tôn xưng cô ấy là chị hai bá đạo. Còn giờ, cô có thể tự giới thiệu mình được chứ?"
"Tiêu Cửu Cửu!"
Cô trả lời trực tiếp, đơn giản lại lãnh khốc phối hợp với khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ vô song, cùng ánh mắt lạnh lùng vô tình. Lúc này khí thế mười phần của Tiêu Cửu Cửu thực sự áp đảo tất cả bọn họ.
Ngay khi chị hai bá đạo nghe thấy thế, trong lòng cũng "hồi hộp" giật mình một cái, phát hiện cái người tên Tiêu Cửu Cửu này sâu không lường được. Xem ra đúng là không phải loại người dễ trêu, mà lúc này cô đã thay đổi cách nhìn về Tiêu Cửu Cửu.
Nhưng chị hai bá đạo vẫn không nói lời nào, lăn lộn nhiều năm như vậy, mặt mũi của cô không phải tự nhiên mà có, mà là phải cực khổ đánh nhau mới có. Nghĩ vậy, cô mới dong duổi tiếp tục thử Tiêu Cửu Cửu xem cô ấy thật sự là tay đáng gờm hay chỉ là đang giả bộ trâu bò?
Chị Dung nở nụ cười nghề nghiệp hóa, nhìn Tiêu Cửu Cửu nói: "Em gái Tiểu Cửu, nếu em đã vào đây rồi, như vậy hãy theo quy củ của nơi này. Đến đây, quỳ xuống trước mặt chị hai bá đạo, hô một tiếng chị hai. Tôi bảo đảm hôm nay sẽ không ai làm khó dễ em, mà em cũng dễ dàng sống vui vẻ ở đây hơn. Em thấy thế nào?"
Muốn cô quỳ gối trước mặt người phụ nữ kia sao? Tiêu Cửu Cửu rất không khách khí cười lạnh một tiếng.Đời này, Tiêu Cửu Cửu chỉ lạy trời đất, ba mẹ còn chưa quỳ thì có người nào có thể khiến cô quỳ đây. Tiêu Cửu Cửu không chút để ý đến lời nói của thiếu phụ kia, cô ngồi thẳng lưng dựa vào giường, nhắm chặt mắt lại.
Vừa thấy bộ dáng Tiêu Cửu Cửu này có vẻ mềm không được cứng không xong, sắc mặt chị Dung cũng thay đổi. Không ngờ cô gái nhỏ cao gầy xinh xắn cực kỳ đáng yêu này lại là một tiểu nha đầu bướng bỉnh cứng đầu.
Giọng cô ta chìm xuống, nói: "Tiểu Cửu Cửu, rốt cuộc em có quỳ hay không? Không thì đừng trách bọn chị không khách khí."
Tiêu Cửu Cửu đưa tay che miệng ngáp một cái, miễn cưỡng nhìn về phía cô ấy. Tròng mắt trong suốt, cười tươi như hoa, đến nỗi một chị Dung có kinh nghiệm sống lâu năm ở hồng trần này cũng chìm trong nét cười tươi xinh đẹp của cô. Đáy mắt thoáng qua tia ngạc nhiên.
"Tôi nói cho các người biết, tốt nhất không nên chọc tôi, bằng không, các người sẽ hối hận. Tôi không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ không lưu tình, cũng đừng trách sao tôi không nhắc nhở các người."
Giọng Tiêu Cửu Cửu lười biếng vui tươi, miệng nhỏ nói ra những lời hung ác khiến những nữ phạm nhân này khó chịu. Từ khi nhà tù này tồn tại đến nay, không biết các cô đã thuần phục bao nhiêu đứa bướng bỉnh rồi, cũng không tin hôm nay các cô sẽ không thuần phục được con bé này.
Trên thế giới này, xưa nay không thiếu những người không biết trên dưới lớn nhỏ, càng không thiếu những kẻ não tàn tự ngông tự đại cho rằng ta là thiên hạ đệ nhất.
Vào lúc này, vóc người cao lớn của chị bá đạo lại uy mãnh đứng dậy.
Cô như một con báo hùng hổ mạnh mẽ bước từng bước trầm ổn đến trước mặt Tiêu Cửu Cửu. Cô duỗi cánh tay béo múp ra muốn nắm cằm Tiêu Cửu Cửu, lại phách lối mở miệng nói vài câu doạ sợ cốt ý để Tiêu Cửu Cửu chịu thua.
Chỉ tiếc tay cô chưa đụng tới được Cửu Cửu, cũng không có cơ hội nói ra lời nào, liền trực tiếp bị Cửu Cửu vung tay lên, đánh trở lại cho cô ta một chưởng.
"Ôi, mẹ ơi..."
Tay mập mạp của người phụ nữ kia bị đau, lập tức khí giận bốc lên đầu. Cô ta nổi giận gầm lên một tiếng "Tiểu tiện nhân, này thì mặt này. Cô còn không biết xấu hổ, muốn ch.ết sao?"
Cô ta vừa gào thét, vừa duỗi cánh tay mạnh mẽ quạt ra một chưởng về phía Tiêu Cửu Cửu.
Mà khi Tiêu Cửu Cửu vừa nghe đến hai chữ "Tiện nhân" phun ra thì con mắt nhắm lại, tròng mắt cấp tốc nổi lên khí lạnh.
Khi bàn tay béo múp của người phụ nữ lao đến trước mặt mình thì cô cũng lập tức giật tay ra. Vào lúc những người phụ nữ kia chưa kịp nhìn thấy rõ động tác của cô thì ngược lại cô đã trói được cánh tay mập mạp của người phụ nữ nọ và bẻ ngoặt về phía sau. Sau đó, cô lại giơ chân lên, tàn nhẫn dùng sức đá vào bụng của thiếu phụ kia khiến thân thể của cô ta trực tiếp bay ra ngoài.
Bộ dáng mập mạp lại khoẻ mạnh lại va chạm vào chiếc giường đối diện khiến cô ta đau đến xé ruột xé gan, đau đến nỗi cô phải rên lên "Oa oa oa oa" và tiếng gào thét không ngớt.
Những phạm nhân khác nhìn chị mình bị đánh đến tàn nhẫn thì định tiến lên phản công. Việc này cũng coi như đang đánh trên đầu họ rồi, người mới lại muốn bắt nạt bọn họ, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nghĩ vậy, từng người một cũng dần đứng dậy phản công.
Một người đánh không lại nhưng một đám người vây quanh, họ không tin Tiêu Cửu Cửu còn có thể vượt qua.
Ngay lúc đó, chị hai Bá Đạo vừa dùng ánh mắt lạnh lẽo, vừa đứng thẳng lên, đầu hất về phía Tiêu Cửu Cửu.
Lúc này Tiêu Cửu Cửu thấy nhiều người vây quanh mình thì cười lạnh, đôi mắt đẹp nhắm lại, một thân sát khí trong nháy mắt toả ra bao trùm cả phòng giam. Không khí trong phòng toả ra khí thế lạnh lẽo bức người.
"Cùng nhau tiến lên thôi, tiện nhân này quá hung hăng, hãy tấn công dạy dỗ cô ấy cho tôi."
Chị Bá Đạo ra lệnh một tiếng, từng người như hổ như sói nhào về phía Cửu Cửu.
Khoé môi Tiêu Cửu Cửu nổi lên nụ cười của một ác ma, thân hình cô ổn định như núi Thái Sơn. Ngón tay nhỏ bé vung lên, hai đầu ngón tay kẹp vào nhau nhẹ nhàng cử động lên xuống. Sau đó, móng tay nhẹ nhàng bắn ra, một luồng phấn bột màu trắng phủ xuống đầu các nữ phạm nhân kia.
Ngay lúc đó, chỉ trong nháy mắt, mười phạm nhân đang hùng hổ đánh về phía Tiêu Cửu Cửu thì đột nhiên có cảm giác toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
Bàn tay các cô đang chuẩn bị xuất kích thì cũng không tự chủ chuyển hoàn toàn trên chính thân thể mình, một bên cào cấu, một bên rít gào không ngớt "A a a... ngứa quá..." Càng gãi thì càng ngứa, sau đó từng người bắt đầu khóc thét lên "A a a... ngứa ch.ết tôi rồi... ngứa ch.ết tôi rồi..."
Chị Bá Đạo là quản ngục, mắt vẫn chứng kiến hết thảy, mọi chuyện xảy ra.
Hai tay ôm ngực, cô ngước mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu, dáng dấp lạnh lùng, lại nhìn sang bọn chị em mình đang gào khóc thảm thiết như là lập tức sẽ ch.ết ngay tức khắc rồi. Từng người dùng móng tay tự mình cào cấu, cắn xé trên da thịt họ, có người lại còn bị thủng một lỗ, có người chảy máu thì chị Bá Đạo liền nhận ra bọn họ đã đụng vào người không dễ chọc vào.
Bên cạnh đó, chị Bá Đạo không hổ là quản ngục, co được dãn được. Cô cũng biết, ngày hôm nay nếu các cô không chịu thua thì chỉ có ch.ết dưới tay cô gái Tiêu Cửu Cửu này thôi. Chẳng trách vừa nãy cô ấy cứ vậy mà bình tĩnh nói rằng chớ có chọc vào. Thật sự chính là một cao nhân.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, cả người như có ngàn vạn con chỉ trùng đang gặm cắn khắp người. Cô lảo đảo bước đi tới trước mặt Tiêu Cửu Cửu, cũng trực tiếp quỳ xuống nói: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, van cầu cô tha cho chúng tôi đi. Do chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, là chúng tôi ngu xuẩn, là lỗi của chúng tôi, van cầu cô tha cho chúng tôi đi. Tôi dập đầu van cầu cô."
Chị Bá Đạo đập đầu xuống đất rồi lại ngẩng đầu lên trước mặt Tiêu Cửu Cửu. Các nữ phạm nhân khác vừa thấy Bá Đạo như vậy cũng phục xuống đất, họ thực sự không chịu được cái loại khó chịu này, thậm chí thà ch.ết còn hơn ngàn vạn lần gãi ngứa thế này. Họ cũng mau mau nhào tới quỳ xuống trước mặt Tiêu Cửu Cửu, lớn tiếng kêu rên xin tha.
Tiêu Cửu Cửu lạnh lùng nở nụ cười "Phục rồi sao?"
"Phục rồi! Phục rồi!"
"Chị à, chúng em phục rồi!"
"Vậy sau này ai là chị hai nơi đây?"
"Là chị! Là chị!"
"Tôi là ai?"
"Chị hai Tiểu Cửu! Chị hai Tiểu Cửu! Chị hai Tiểu Cửu..."
Tiêu Cửu Cửu hừ lạnh nói: "Vậy các cô hẳn phải biết, lát nữa viên cảnh ngục đến thì nên làm như thế nào rồi chứ?"
Các nữ phạm nhân cùng kêu lên đáp: "Biết rồi! Chị hai, chúng em biết phải làm sao rồi..."