Chương 53: Cửu Cửu, đừng đi. . .
Mặt mũi Lương Khải Minh đầy dữ tợn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hoa, cực kỳ tức giận nói: "Lâm Hoa, lập tức thông báo cho Cục Giám Sát Internet, nhanh chóng xóa bỏ toàn bộ video và những bình luận này cho tôi, một chút dấu vết đều không được lưu lại! Không cho phép lưu lại chút tin tức bóng gió nào nữa! Nghe chưa?".
Lâm Hoa nuốt một ngụm nước bọt, đẩy đẩy gọng kính trên mũi, cố che giấu sự sợ hãi đối với người trước mắt, uyển chuyển nói cho Lương Khải Minh một tin tức xấu nữa: "Cục Giám Sát Internet bên kia nói, đây là video do hacker phát tán, bọn họ nhất thời không trở tay kịp, hiện tại đang tìm chuyên gia tới giải quyết!"
Lương đại bộ trưởng vừa nghe đến đây chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, gương mặt sung huyết đỏ bừng, một giây sau, liền vươn tay gạt hết những thứ ở trên bàn xuống ngay tức khắc, tài liệu làm việc, ly trà,… tất cả đều "Rầm rầm" bay xuống đất, giấy tờ văng tung tóe còn bị dính đầy nước, hiện trường vô cùng thảm hại.
Lương đại bộ trưởng lúc này vẫn chưa thông huyết thì điện thoại di động cá nhân lại đột ngột vang lên.
Vừa nhìn, quả nhiên là Ông cụ gọi điện thoại tới.
Lương đại bộ trưởng nào dám chậm trễ, vội điều hòa hơi thở, vội vàng bấm nút nghe, rồi lại tận lực cách xa phần tai nghe ra: "Cha, sao cha lại gọi điện thoại tới? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Ngay lập tức tiếng của Ông cụ Lương chẳng khác nào sấm nổ bên tai vang lên: "Lương Khải Minh, có phải mày muốn ch.ết rồi không? Làm sao lại để cái video kia phát tán rộng rãi trên mạng vậy hả? Bây giờ lập tức, mày phải lập tức giải quyết tốt chuyện này cho tao, nếu không, hậu quả không chỉ dừng lại ở đó thôi đâu!".
Lương Khải Minh dĩ nhiên biết điểm này, hiện tại da đầu càng ngày càng tê dại, vừa đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, vừa trả lời: "Cha, chuyện này con đã nói với bên phía Cục Giám Sát Internet rồi, nhưng hacker này quá lợi hại, bọn họ cũng đang tìm chuyên gia đến giải quyết!"
Ông cụ Lương lại hỏi: "Có phải mày vẫn nhốt con bé được Tiêu Cẩn Chi bao nuôi kia không? Hiện tại đã thả ra chưa?".
Lương Khải Minh vội vàng trả lời: "Trưởng trại giam vừa gọi tới cho con báo rằng sáng sớm nay Tiêu Cẩn Chi đã đưa người đi rồi. Cha, chuyện này, rõ ràng là do thằng nhóc thối Tiêu Cẩn Chi làm, nó muốn bao che cho con tiện nhân kia đây mà. Lần này, chúng ta phải đáp lễ lại đám người kia một chút, nếu không, nhà họ Tiêu bọn họ thật đúng là chẳng để nhà họ Lương chugns ta vào mắt mà!".
Ông cụ Lương lập tức gầm lên: "Được rồi! Tao thấy đầu óc mày bị nhúng nước rồi nên mới hồ đồ như vậy, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ. Chuyện của Tiêu Cẩn Chi và cô gái kia ắt đã tao đến tính sổ với lão già họ Tiêu, mày gấp gáp cái gì chứ? Hiện tại càng làm cho mọi chuyện rối tinh rối mù, trước hết hãy lau chùi sạch sẽ cái mông của mày đi rồi hẵng nói, nếu làm liên lụy tới người trong nhà, đừng trách tao không khách khí!"
Nói xong, ông cụ Lương trực tiếp cúp điện thoại.
Theo đó, tâm tình Lương Khải Minh càng ngày càng hỏng bét, cố tình ngay lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này, là bà vợ già đang trông chừng ở bệnh viện gọi tới!
Lương Khải Minh lập tức nhận, giọng nói vô cùng không tốt: "Chuyện gì? Tôi đang bận!"
Vương Diệu Nguyệt vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó liền biết tâm tình của chồng mình không tốt, vội vàng ôn nhu hỏi: "Ai lại chọc đến ông rồi? Tôi đã nói với ông nhé, con gái của mình đã tỉnh rồi! Bao giờ thì ông mới thăm con bé?".
Lương Khải Minh vừa nghe con gái bảo bối đã tỉnh, chẳng những không vui mừng, mà tâm tình càng thêm hỏng bét vì chuyện phiền phức sắp tới từ hậu quả của vụ video kia, rất không bình tĩnh trách mắng: "Tỉnh thì tỉnh, tỉnh rồi thì bảo nó cố gắng nghỉ ngơi, nó đùn bậy một đống ra đấy để ông đây bây giờ còn bận giúp nó chùi đít đây! Tốt nhất là bà phải trông chừng nó cho cẩn thận, cứ thế đi, cúp trước!"
Mà ở đầu bên kia Vương Diệu Nguyệt ngơ ngác nhìn điện thoại đột nhiên bị cắt, sau đó lại nhìn sang con gái đang nằm trên giường, miễn cưỡng mỉm cười: "Diễm Diễm, ba con hiện tại đang rất bận bịu giải quyết chuyện của con nên trễ một chút ông ấy mới tới đây được!".
Đáy mắt Lương Kinh Diễm xẹt qua tia thất vọng, lại bắt đầu rơi nước mắt: "Có thật không? Mẹ, mẹ không lừa con đấy chứ? Có phải bởi vì con thành ra thế này nên ông ấy mới không đến thăm con đúng không? Mẹ, mẹ cứ để cho con ch.ết đi! Dáng vẻ này nếu tiếp tục sống thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Không bằng ch.ết cho xong!"
Lương Kinh Diễm giùng giằng muốn kim truyền trên tay ra, nhưng vừa khẽ động đậy thì toàn thân liền đau đớn không thôi, cảm giác đau buốt đến tận xương tủy, đau đến lục phủ ngũ tạng, đau đến mức bản thân cảm thấy tuyệt vọng, đau đến mức không còn muốn sống nữa.
Vương Diệu Nguyệt thấy dáng vẻ đau lòng đến gần như tuyệt vọng của con gái, liền bước tới giữ tay cô ta lại, đỏ mắt nói: "Diễm Diễm, con không thể cứ buông xuôi thế được, chẳng lẽ con cam tâm để cho con tiện nhân làm tổn thương mình nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Chẳng lẽ con lại cam tâm cứ thế bỏ qua cho bọn họ, để cho bọn họ vui vẻ bên nhau, mà mình lại không có một kết quả tốt? Con cam tâm sao? Con cam tâm sao? Cam tâm thật sao?"
Ba câu "Cam tâm sao?" này, Vương Diệu Nguyệt cơ hồ khàn cả giọng hét lên.
Lương Kinh Diễm cũng cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, lệ rơi đầy mặt mà rống lên: "Con không cam lòng! Con sao có thể cam tâm chứ? Nhưng một người tàn phế như con có thể làm được gì đây? Con phải làm thế nào? Mẹ, mẹ nói đi, con phải làm gì bây giờ? Hu hu......"
Vương Diệu Nguyệt ôm cổ con gái của mình, trấn an: "Không sao! Có ba mẹ ở đây, còn có ông nội của con nữa, chúng ta sẽ giúp con báo thù! Đúng rồi, còn em trai mà con thương yêu nhất nữa, nó đã biết con xảy ra chuyện, nên bảo lập tức sẽ trở về nước. Cho nên, bây giờ chỉ cần con cố gắng nghỉ ngơi, điêu dưỡng thân thể cho tốt, những thứ khác đều không cần quan tâm nữa, chúng ta nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá thật lớn, đến lúc đó, nhất định sẽ nói tin tức tốt cho con biết nhé, được không?"
Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Cửu hại con gái mình trở thành người tàn phế thì mắt Vương Diệu Nguyệt liền lóe lên một tia oán độc.
Con tiện nhân đó, lần trước không thể giết ch.ết nó nhưng lần này, bà ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để cho con bé đó có cơ hội sống sót!
Hiển nhiên Tiêu Cửu Cửu cũng đánh giá thấp thực lực của nhà họ Lương, cùng bản lĩnh đổi trắng thay đen của bọn họ.
Lôi Đình rất nhanh đã bị cảnh sát mạng lấy cớ tung tin thất thiệt bắt giữ!
Khi Tiêu Cửu Cửu nghe được tin tức này, đầu óc cũng nổ tung!
Cô lập tức đi tìm Tiêu Cẩn Chi, lại thấy trên cửa của Bảo tàng Ngọc Sơn dán một tờ thông báo: "Do tình nghi kinh doanh mại ɖâʍ, cờ bạc, ma tuý nên Bảo tàng tạm thời ngừng buôn bán để chỉnh đốn", sau đó vừa gấp dáp chạy tới Công ty của anh, lại nghe được người bên trên đang nói..., Tập đoàn bị người ta gán cho tội danh "Trốn Thuế" mà phải ngừng hoạt động để kiểm tra, lòng của cô càng ngày càng rét lạnh.
Nhưng điều khiến cho Tiêu Cửu Cửu thắc mắc đó chính là ông cụ Tiêu biết rõ sự nghiệp của cháu nội mình bị nhà họ Lương gia náo thành như vậy, lại không chịu ra mặt giúp đỡ một hai, lại càng không hỏi tới một tiếng, tựa như để mặc cho Tiêu Cẩn Chi tự sinh tự diệt vậy.
Tiêu Cửu Cửu không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Cẩn Chi: "Anh Cẩn, anh đang ở công ty sao? Bây giờ em đang ở dưới lầu công ty của anh này!".
Dường như Tiêu Cẩn Chi đang ở bên ngoài, âm thanh bên kia có chút huyên náo, anh hạ thấp giọng nói với cô: "Ngoan, Cửu Cửu, em cứ về nhà trước đi, lát nữa anh sẽ về!"
Tiêu Cửu Cửu cũng nghe theo lời anh, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, cứ thế, từng giờ, từng giờ trôi qua......
Đợi đến tận mười hai giờ đêm, Tiêu Cẩn Chi mới trở lại, anh uống say đến bất tỉnh nhân sự, được Âu Ssáng đưa về.
Tiêu Cửu Cửu bảo Âu Sáng đặt anh lên ghế sofa, sau đó lại cám ơn, tiến người ra về, mới quay trở lại trước mặt Tiêu Cẩn Chi, nhìn ngắm ngũ quan anh tuấn của ai đó, khe khẽ thở dài một tiếng.
Nhưng đến lúc cô đứng dậy rời đi, đột nhiên lại cảm giác có một nguồn sức mạnh kéo lấy cổ tay của mình, cả người mất đi thăng bằng, trực tiếp ngã lên trên người của tên ma men.
Cảm thấy thân thể phía dưới cứng rắn nóng bỏng, mặt Tiêu Cửu Cửu trong nháy mắt hồng thấu, vội vàng chống người muốn đứng lên, lại bị hai cánh tay của anh khóa chặt vòng eo, bá đạo giam cầm, không cho phép cô rời đi.
Tiêu Cửu Cửu hoảng sợ nhìn Tiêu Cẩn Chi, mới phát hiện người nào đó đã tỉnh từ bao giờ, tròng mắt đen nóng rực, khóa chặt gương mặt mỹ lệ của cô không rời.
Anh kéo đầu cô xuống, môi khẽ dán bên tai, thấp giọng nỉ non: "Cửu Cửu, đừng đi......"