Chương 72: Vạch mặt
Editor: Puck
Đã trễ thế này, anh còn gọi điện thoại cho cô, là có chuyện gì sao?
Tiêu Cửu Cửu ôm nghi vấn đi ra khỏi toilet, La Manh vẫn cầm điện thoại của cô, trên khuôn mặt la lỵ tràn đầy nụ cười xấu xa gian ác, cô nắm chặt che kín ống nghe, tiến đến gần nhẹ giọng nói với Cửu Cửu, “Cửu tỷ, hoàng tử An Thần nhà cậu vẫn không cúp điện thoại đâu, anh ấy đối với cậu, thật sự đủ điên cuồng đó!”
Tiêu Cửu Cửu liếc nhìn cô ấy, lấy điện thoại từ trong tay cô ấy, vừa lau tóc, vừa đi đến trên giường của mình ngồi xuống, rồi mới khẽ “Alo” một tiếng vào ống nghe.
An Thần ở đầu bên kia đợi hồi lâu, trong lòng đã gấp đến như lửa đốt, chỉ sợ Cửu Cửu không nhận điện thoại của mình, anh cũng không biết vì sao mình phải lo lắng như vậy? Chính là cảm giác, giống như trong lúc bất chợt Cửu Cửu cách anh càng lúc càng xa.
Mà anh càng thêm chưa từng nghĩ sâu, tại sao anh phải sợ và lo lắng như vậy?
An Thần bây giờ chẳng qua cảm thấy, lúc này anh không thể không có sự tin tưởng của cô, anh tìm cho mình lý do, thù của chị anh còn chưa báo, hận còn chưa rửa sạch, cho nên, anh vẫn không thể không có cô!
Lý do buồn cười ngây thơ như vậy, nếu truy cứu đến cùng, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn cười đi?
Nhưng bây giờ, anh quả thật nghĩ như thế.
Khi giọng nói của Tiêu Cửu Cửu trong thanh thúy lại mang theo chút lười biếng truyền từ đầu ống nghe bên kia đến trong tai anh thì An Thần thậm chí có một vui mừng y hệt như mất mà có lại được, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ kích động và hưng phấn, “Cửu Cửu, anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em, em có thể đi ra ngoài một chút không? Anh có việc tìm em! Là chuyện rất quan trọng!”
Anh quyết định, cho dù tương lai như thế nào, anh muốn nói sự thật mình thích cô cho cô biết.
Chỉ có điều, không biết cô sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ tiếp nhận, hay là trực tiếp từ chối? die nda nle equ ydo nn
Vừa nghĩ tới cô có thể sẽ từ chối, An Thần cảm giác đột nhiên, lòng, trong một tích tắc có hít thở không thông và đau đớn.
Anh không phát hiện, mình đang từ từ rơi vào trong vũng bùn tình cảm, cuối cùng có một ngày, anh sẽ không cách nào tự kiềm chế.
Anh một lòng muốn làm tổn thương người khác, nhưng lại không ngờ, có thể, tổn thương sẽ chính là anh.
Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt trả lời, “Cũng đã trễ thế này, có chuyện gì, hoặc hiện giờ anh nói thẳng, hoặc là, ngày mai lại nói, tôi không muốn ra ngoài.”
“Cửu Cửu, coi như anh van em, được không? Ra một lúc thôi, được không?”
Nghe thỉnh cầu mang theo ai oán của An Thần, trong đầu Cửu Cửu lại hiện lên tròng mắt sâu thẳm thật sâu của Phượng Thần.
Phượng Thần cũng luôn có thể như vậy, nếu như cô không chịu nghe lời anh, anh cũng biết sử dung giọng điệu ai oán tới mềm nhũn cầu xin, mỗi một lần, cô đều bị tròng mắt đen sâu kín như vậy nhìn chăm chú, mà đầu hàng anh.
Bây giờ, An Thần cũng dùng một chiêu này, là xem có ch.ết cô cũng không từ chối sao?
Mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng Cửu Cửu vẫn than một tiếng, lòng của cô... Quả nhiên mềm nhũn!
“Vậy anh đợi lát nữa, tôi thay đồ xong sẽ xuống ngay.”
“Được, anh ở dưới lầu chờ em!” Giọng An Thần tràn đầy mừng rỡ, khiến Tiêu Cửu Cửu thở dài không tiếng động, thật sự là nghiệt duyên *!
(*) nghiệt duyên: duyên phận không nên có, không có duyên cũng không có phận.
Nhìn cô cúp điện thoại, Manh búp bê lại xông tới, “Cửu tỷ, hoàng tử An Thần này nửa đêm canh ba còn hẹn cậu ra ngoài, cậu cũng phải cẩn thận, sẽ có sói háo sắc lui tới đó!”
Tiêu Cửu Cửu đưa tay vỗ đầu cô ấy, “Con nít con nôi, đừng động vào chuyện của người lớn, đi sang bên kia chơi!”
Trên khuôn mặt búp bê ngây thơ của La Manh tràn đầy uất ức, mắt to giống hệt nai con vô tội, viết đầy tố cáo cô, “Cửu tỷ, lời này của chị, quá đau lòng em rồi! Em đợi Cửu Cửu như mối tình đầu, Cửu Cửu cô nương lại ngược em ngàn vạn lần, hu hu hu...”
Tiêu Cửu Cửu bị dáng vẻ đáng yêu của cô ấy đến bật cười khì khì một tiếng, “Được rồi, cậu con nhóc này, chỉ trêu chọc tớ vui vẻ! Tránh ra chút, chị đây phải thay quần áo.”
Tiêu Cửu Cửu nói xong, đẩy La Manh ra ngoài, kéo rèm trên giường, rồi núp bên trong thay quần áo.
Đợi đến khi cái rèm kéo ra lần nữa, Tiêu Cửu Cửu đã đổi một bộ đồ mặc nhà màu trắng thành váy ống liền áo màu đen, phía trên trang trí lá sen, nổi bật lên khuôn mặt trắng muốt như ngọc càng thêm long lanh, xinh đẹp động lòng người.
La Manh nhìn, kêu lên một tiếng, “Tớ nói này Cửu tỷ, cậu mặc bộ đồ đó đi ra ngoài, không sợ tên con trai kia ăn cậu?”
Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy, thản nhiên đi ra ngoài.
Đi xuống dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy dưới gốc cây cách đó không xa, An Thần cứ thản nhiên đứng đó.
Thấy cô đi ra, An Thần lập tức giơ chân cất bước, đi về phía cô, “Cửu Cửu!” d1en d4nl 3q21y d0n
Tiêu Cửu Cửu thản nhiên nhìn anh, An Thần cắt tóc ngắn gọn gàng, trên trán rũ xuống vài sợi, trên khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nụ cười ấm áp như gió xuân, áo sơ mi trắng trên người, tay áo xắn lên, nhiều thêm một chút phong lưu phóng khoáng bất cần đời, phía dưới mặc chiếc quần thường màu đen, lại khiến cho anh nhiều thêm một chút chững chạc.
Nếu như không phải người đàn ông này bụng dạ khó lường với cô, chỉ dựa vào bề ngoài và tài hoa của anh, An Thần này thật sự là một người đàn ông vô cùng xuất sắc.
An Thần bị cô nhìn chằm chằm, đôi mắt sáng sâu thẳm kia giống như muốn phân tích anh, trong lòng cảm giác hơi không tự nhiên, không khỏi đưa tay lau mặt, cười ngượng hỏi, “Cửu Cửu, sao lại nhìn anh như vậy? Là mặt của anh chưa rửa sạch sao?”
Lúc này Tiêu Cửu Cửu mới hồi phục lại tinh thần, cười xấu hổ nói, “Không có không có, là tôi suy nghĩ đến mất hồn rồi, anh tìm tôi, có chuyện gì sao?”
An Thần cầm tay của cô, “Đi, anh dẫn em đi gặp hai người! Là bọn họ có chuyện yêu cầu em!”
Lúc ấy, An Thần đang nghe Lâm Tật Phong nói Tiêu Cửu Cửu chính là truyền nhân của độc thủ thần y thì mặt anh cũng tràn đầy vẻ không tin, nếu không phải Lâm Tật Phong ngàn cầu xin vạn cầu xin yêu cầu anh mang Tiêu Cửu Cửu ra, anh thật sự không tin lời cậu ta nói.
Tiêu Cửu Cửu tránh thoát tay của anh ta, không hiểu ngước mắt, “Ai muốn tìm tôi? Rốt cuộc có chuyện gì?”
Nghe được câu hỏi của cô hơi nghiêm nghị, vẻ mặt cũng rất không bình tĩnh, An Thần hơi sửng sốt, ngay sau đó than một tiếng, “Cửu Cửu, em làm sao vậy? Có phải anh đắc tội em chỗ nào không? Kể từ sau khi đi thú huyết sôi trào, cảm giác em đối với anh đã thay đổi, nếu như anh có lỗi chỗ nào, em nói ra, anh nhất định thay đổi, có được không?”
Trong lòng Tiêu Cửu Cửu khựng lại, cô có thể nói, cô đã biết thân phận của anh, biết âm mưu và quỷ kế anh định làm với cô sao?
Bây giờ cô vẫn gặp anh, cũng chỉ không muốn bỏ qua anh một người có khuôn mặt quá giống Phượng Thần mà thôi, nếu như anh an phận thủ thường thì tốt hơn, vậy không quản anh là An Thần cũng được, Lương Kinh Đào cũng được, chỉ cần anh không xuống tay với cô, chỉ bằng khuôn mặt quá giống mặt Phượng Thần kia, Cửu Cửu sẽ nhiều thêm một phần tha thứ và nhẫn nại với anh hơn bất kỳ kẻ nào.
Nhưng nếu như anh thật sự cho rằng với gương mặt quá giống mặt của Phượng Thần, mà có thể không chút kiêng kỵ tổn thương cô, vậy xin lỗi, Tiêu Cửu Cửu cô cũng không phải ngồi không.
Cô không phải người lương thiện, cô có ranh giới cuối cùng của mình, cô cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, không cho phép bất kỳ kẻ nào chà đạp. dinendian.lơqid]on
Mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng sự thật An Thần là Lương Kinh Đào, ít nhiều gì vẫn đả kích Cửu Cửu, muốn cho cô không hề ngăn cách chung đụng với anh, cô thật sự không làm được.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy vội vàng và bất đắc dĩ của An Thần, cô nhẹ nhàng nói, “An Thần, anh rất tốt! Chỉ có điều, giữa chúng ta còn thiếu điểm duyên phận, về sau... Anh chính là đừng tới tìm tôi nữa.”
“Tại sao?” An Thần dù thế nào cũng không nghĩ ra, mình phiền não và đau khổ một đêm, tìm được cô, lại lấy được đáp án này, nhất thời cảm giác trong lòng vừa nhức lại đau, “Nói cho anh biết, tại sao?”
“Anh còn hỏi tôi vì cái gì?” Tiêu Cửu Cửu cười lạnh một tiếng, “Bây giờ tôi nên gọi anh là An Thần, hay là Lương đại thiếu gia?”
Thân thể Lương Kinh Đào chấn động, mặt tràn đầy sợ hãi nhìn cô, “Em, em đã biết?”
“Đúng, tôi biết rồi! Xin lỗi, Lương đại thiếu gia, tôi đây là diễn viên dở, không biết phối hợp diễn với anh, cũng không thể để cho anh sảng khoái mà cười đến cuối cùng, là lỗi của tôi! Chính tại đây, nói một tiếng thật xin lỗi với Lương đại thiếu gia!”
Nói xong, Tiêu Cửu Cửu nhìn thật sâu vào Lương Kinh Đào còn đang khiếp sợ, dứt khoát xoay người, lên ký túc xá.
Lời đã làm rõ, tất cả mọi người không cần mang mặt nạ tiếp tục sống nữa, cứ thẳng thắn dứt khoát như vậy thì tốt, Lương Kinh Đào, anh muốn báo thù cho chị anh, vậy thì tới đi! Tôi tiếp!
Tiêu Cửu Cửu không dám nhìn thẳng vào nỗi đau trong đáy lòng mình, cô lựa chọn dũng cảm đối mặt với tất cả, cho dù nhiều khổ nhiều đau, sử dụng một câu nói đang thịnh hành, đường mình chọn, cho dù quỳ, cô cũng phải đi hết nó.
“Cửu Cửu...”
Nhìn bóng dáng Cửu Cửu càng chạy càng xa, khi cô sắp bước vào thang lầu, Lương Kinh Đào giống như từ trong mộng mới tỉnh, chạy thật nhanh tới chỗ Cửu Cửu, ôm lấy cô thật chặt từ phía sau, vội vàng nói bên tai cô, “Cửu Cửu, đừng đi! Đừng đi! Anh thừa nhận, ban đầu khi anh đến gần em là vì có mục đích, nhưng mà bây giờ, anh thật sự thích em, Cửu Cửu, cho anh một cơ hội, có được không? Cho anh một cơ hội, để cho anh yêu em!”
Tiêu Cửu Cửu gỡ từng ngón tay của anh ta ra, mặt lành lạnh nhìn anh, “Lương Kinh Đào, anh tỉnh lại đi! Tôi và nhà anh có thù không đội trời chung, hai chúng ta, vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ.”
Trên gương mặt tuấn tú của Lương Kinh Đào thoáng qua vẻ khổ sở, “Cửu Cửu, chuyện nhà anh giao cho anh, anh bảo đảm, anh sẽ không để cho bọn họ làm tổn thương em, anh bảo đảm, anh sẽ đối xử tốt với em, cho anh một cơ hội, có được không?”
Trong cặp mắt to xinh đẹp kia, lúc này tràn đầy là lửa nóng nóng bỏng đến dọa người, giống như muốn đốt cháy toàn bộ cô, khiến cho Tiêu Cửu Cửu không thể không tránh khỏi mũi nhọn của anh, cúi đầu xuống.
“Cửu Cửu, đừng từ chối anh, có được không?”
Nghe giọng nói quá giống Phượng Thần đang cầu khẩn, Tiêu Cửu Cửu lại có một cảm giác hoảng hốt không biết quân là người phương nào, cô cảm giác mình được ôm vào một vùng ngực rộng rãi ấm áp, bên tai có người lẩm bẩm gọi tên cô, “Cửu Cửu, Cửu Cửu, Cửu Cửu...”
“Tôi nói, hai người còn định ôm bao lâu? An Thần, Long thiếu còn đang chờ cô ấy!”
Lúc này, một lời nói sát phong cảnh cắt đứt Cửu Cửu mất hồn, Tiêu Cửu Cửu ngước mắt lên nhìn, người đó đứng trong đêm tối, mặt tràn đầy bí hiểm nhìn về phía cô, thế mà lại là Lâm Tật Phong.
Lương Kinh Đào cũng lấy lại thần trí, nghĩ đến bản thân mình bởi vì vừa rồi Cửu Cửu nói không hề lui tới nữa mà quên hết chuyện hôm nay tới tìm cô, sắc mặt hơi lúng túng, “Tôi còn chưa nói với cô ấy!”
Lâm Tật Phong thiếu chút nữa muốn mắng ch.ết anh ta, chính sự không để ý đến, lại còn ở đây khanh khanh ta ta ấp ấp ôm ôm vô ích, nhưng thấy vẻ mặt Lương Khinh Đào có gì không đúng thì anh nhịn xuống, “Này, nhanh chóng dẫn người ra ngoài, cứu mạng như cứu hỏa, Long thiếu còn đang chờ!”
“Chậm đã!”