Chương 75-2: Đại công cáo thành (tiếp theo)
Editor: Mẹ Bầu
Long Khi Phong và cô y tá nhỏ nhìn thấy bàn tay của Tiêu Cửu Cửu thuần thục cầm từng cây kim châm cứu lên, cắm xuống, chỉ trong chốc lát, đã thấy những chiếc kim châm cứu màu vàng sáng chói được găm vào đầy trên người Long Cửu
Đến lúc này, rốt cuộc bọn họ đã cảm thấy tin tưởng hơn rất nhiều, đối với vị tiểu thần y mặt mũi còn non nớt này.
Chất độc trong người Long Cửu xem ra còn lợi hại hơn của Bá tước phu nhân lúc trước. Lúc này Cửu Cửu đang hết sức chăm chú, dồn toàn lực ứng phó, không hề dám phân tâm dù chỉ một chút.
Sau khi phân bố kim châm cứu xong, Tiêu Cửu Cửu liền tiến hành vận nội khí bắt đầu từ cây kim châm cứu cắm gần tâm mạch nhất. Cô dồn nội khí trút vào trong cây kim châm cứu. Thông qua việc vê kim châm cứu, Tiêu Cửu Cửu đưa nội khí vào trong cơ thể Long Cửu từng chút từng chút một, dùng nội khí bắt đầu bài trừ chất độc trong người Long Cửu.
Vận khí hành châm quả thực là một công việc làm vô cùng hao tổn nguyên khí tinh thần của con người. Đặc biệt là trường hợp trúng độc giống như Long Cửu, hiện tại chất kịch độc đã nhiễm sâu vào tận trong xương tủy của cơ thể của ông ta! Đã khó khăn lại càng thêm khó khăn.
Tiêu Cửu Cửu mới chỉ vận khí được một nửa số kim châm, lập tức đã cảm thấy trong người mình không còn có chút sức lực nào nữa. Sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi trên trán rịn ra, chảy ròng ròng như một dòng suối nhỏ, chảy không ngừng từ trên gương mặt trắng muốt như ngọc của cô xuống dưới.
Long Khi Phong và cô y tá nhỏ kia lúc này cũng cảm thấy trong lòng cực kỳ căng thẳng, chỉ sợ Tiêu Cửu Cửu sẽ không thể tiếp tục chống đỡ nổi nữa.
Bọn họ muốn hỏi Tiêu Cửu Cửu một chút, xem cô có cần bọn họ giúp một tay hay không. Nhưng rồi lại sợ sẽ làm quấy rầy đến Tiêu Cửu Cửu, cho nên chỉ có thể vừa căng thằng chú ý đến nhất cử nhất động của cô,vừa chuẩn bị tùy thời sẽ trợ giúp cho cô.
Tiêu Cửu Cửu lại tiếp tục vận khí một lần nữa. Cô cảm thấy năng lượng trong cơ thể của mình đã sắp khô kiệt. Nếu không kịp thời bổ sung năng lượng thì chắc chắn cô sẽ không thể chống đỡ nổi nữa. Tiêu Cửu Cửu nghiêng đầu nói với Long Khi Phong một câu, "Long Khi Phong, anh hãy cắt nhân sâm kia thành mảnh nhỏ, bổ sung thêm sức lực cho tôi một chút!"
"Được!"
Long Khi Phong vội vàng lấy dao ra, dùng sức cắt củ sâm già trăm năm kia thành từng mảnh từng mảnh, đưa đến khóe miệng Tiêu Cửu Cửu.
Tiêu Cửu Cửu cũng không khách khí với anh ta, hé miệng ra liền nuốt vào.
Sau khi Tiêu Cửu Cửu được Long Khi Phong đút cho ăn bốn năm miếng sâm, rốt cục cô liền cảm thấy thân thể đã khôi phục lại được một chút khí lực, liền nói với Long Khi Phong: "Tốt rồi! Đợi lát nữa ăn tiếp!"
Tiêu Cửu Cửu thầm nhẹ nhàng thở dài trong lòng, quả thực tu vi của cô vẫn chưa đủ cao thâm.
Nếu như cho cô nhiều thêm mấy năm nữa, thì chắc chắn cô sẽ có thể gia tăng thêm được mấy năm tu vi (*), khi đó nếu như cô thực hiện việc châm cứu dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com thì sẽ không cần phải phiền toái như vậy. Cũng sẽ càng không cần phải nhờ tác dụng của củ sâm lâu năm để phục hồi lại nội lực của mình, giống như bây giờ. Ngộ nhỡ gặp phải chủ nhà không có sâm già, cũng không thể trì hoãn thời gian chữa bệnh thì biết làm sao đây?
(*) Tu vi: là từ thường dùng chỉ mức độ nội công của những người học võ hoặc có liên quan đến những công việc phải sử dụng đến nội lực, bao gồm nội lực (sức lực bên trong) và công lực (tầng của nội lực). Tu vi càng cao thì nội lực của người đó càng đạt ở tầng cao.
Ở trong đoạn văn trên, tác giả muốn nói Tiêu Cửu Cửu tiếc bản thân mình còn trẻ tuổi, do đó cơ thể chưa tích lũy được nhiều nội lực, cần phải có sự hỗ trợ của củ nhân sâm lâu năm để phục hồi sức lực.
Thật ra thì, trong chuyện này Tiêu Cửu Cửu cũng đã quá nghiêm khắc với chính mình.
Ở cái xã hội phù hoa hiện tại, bằng với độ tuổi này của cô, có thể nói, người có được kỹ thuật tay nghề trong y học thần kỳ như cô, thực sự xưa nay chưa từng thấy, mà sau này tuyệt đối chắc chắn cũng chẳng có được mấy người.
Nếu không phải nhờ Tiêu Cửu Cửu có tư chất thông minh trời cho, cộng thêm năng khiếu bẩm sinh trời phú vượt trội, sau đó gặp được một vị danh sư cùng mấy vị thuộc tầng lớp nhân vật quan trọng, đã cam tâm tình nguyện trợ giúp cô trưởng thành được như vậy! Còn nếu như chỉ là một người bình thường, cho dù có gặp được duyên kỳ ngộ như vậy, làm sao cô có thể đạt được thành tựu như vậy chứ?
Vậy mà cô nhóc Tiêu Cửu Cửu này lại còn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ! Cô thật sự nghĩ muốn chỉ cần ăn một miếng, là lập tức trở thành một người mập mạp được hay sao? Nếu như bị mấy người trong nhóm Tiêu Cẩn Chi kia biết được cô có ý nghĩ như vậy, chẳng phải bọn họ sẽ thưởng cho cô cái lườm trắng mắt ra ấy chứ!
Trải qua một phen khổ cực, sau khi Tiêu Cửu Cửu được ăn ba lần nhân sâm lâu năm để bổ sung nguyên khí, rốt cục cô đã dồn ép được chất độc trong người Long Cửu trục xuất ra ngoài.
Long Khi Phong và cô y tá nhỏ nhìn dịch chất độc chảy vào trong chiếc chậu đỡ bên dưới, vừa đen vừa thối kia, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Tiêu Cửu Cửu dặn dò tỉ mỉ cẩn thận: " Long Khi Phong, anh hãy dặn dò người làm mang chỗ dịch độc này, tìm một nơi nào đó vắng vẻ để chôn. Phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được phép mang chất độc này đổ xuống nước, chất độc này chảy hòa vào trong dòng chảy của nước, sẽ làm ô nhiễm môi trường đó!"
Long Khi Phong gật đầu một cái, nhận lấy chiếc chậu kia, trực tiếp sai Tiểu Hắc đi làm chuyện này, lặp lại lời của Cửu Cửu khi nãy, nghiêm túc dặn dò lại Tiểu Hắc một lần nữa.
Tiêu Cửu Cửu đợi Long Khi Phong trở lại, nói với anh ta: "Được rồi! Bây giờ anh hãy sai người mang thuốc đã được hầm nhừ thành súp kia đổ vào trong thùng tắm, chuẩn bị để cho bác trai ngâm cả thân thể vào trong đó, tiếp tục giải độc."
Không cần Tiêu Cửu Cửu phải nói nhiều, mức độ phối hợp của Long Khi Phong vô cùng cao độ. Mà Long Khi Phong cũng giỏi vô cùng, chỉ thoáng một cái, toàn bộ những công việc mà Tiêu Cửu Cửu đã dặn dò, đã được anh ta đã làm hoàn thành.
Nhìn thấy thân thể của Long Cửu ngâm ở trong thùng với thuốc được hầm nhừ thành súp, cuối cùng Tiêu Cửu Cửu nói dặn dò Long Khi Phong mấy câu: "Tôi ra trước để nghỉ một lát, có chuyện gì thì hãy gọi tôi!"
Long Khi Phong thấy mặt Tiêu Cửu Cửu tái nhợt, bộ dáng uể oải, cũng biết rằng cô đã mệt mỏi lắm rồi, trong mắt của anh ta có chút cảm kích lẫn vẻ đau lòng không nỡ, vội vàng nói với cô, "Cô cứ đi nghỉ ngơi đi! Nơi này đã có tôi trông nom, sẽ không có việc gì đâu."
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, liền đi ra ngoài.
Cô thoáng nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng rồi, lúc này Cửu Cửu mới cảm thấy tinh thần được lơi lỏng, mới phát hiện ra mình thật sự đã cực kỳ mệt mỏi. Cô vội vàng trở lại phòng khách, tắm rửa sạch sẽ thân thể lúc này đã đầy mồ hôi dính nhơm nhớp, thay đổi một chiếc áo ngủ thoải mái, ngã xuống giường, lập tức chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Tiêu Cửu Cửu đã ngủ một giấc rất sâu! Chờ đến lúc Cửu Cửu tỉnh giấc lại, phát hiện ra lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, bầu trời đã sang cảnh hoàng hôn.
Cô nâng mình ngồi dậy, nhanh chóng vẫy vẫy cánh tay, sau khi cảm giác sức lực trong đã phục hồi trở lại, vội vàng vào đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay đổi một bộ quần áo thể thao cho thoải mái, lại buộc tóc lên kiểu đuôi ngựa, sửa soạn xong xuôi, lúc này cô mới mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, Cửu Cửu liền nhìn thấy có một người đàn ông đang cúi mặt xuống, người khẽ tựa vào trên vách tường.
Nghe thấy tiếng động mở cửa, anh ta chợt ngước mắt lên nhìn. Sau một khắc, liền sải bước đi đến trước mặt Cửu Cửu, thở dài một hơi, mặt mày vui mừng, "Cửu Cửu, rốt cục em đã tỉnh rồi!"
Tiêu Cửu Cửu liếc nhìn anh ta một cái, nhìn thấy có một quầng thâm đen ở xung quanh hốc mắt của anh ta, liền bĩu môi, "Sao vậy? Anh mất ngủ à? Có cần tôi kê cho anh một đơn thuốc chữa trị hay không?"
Lương Kinh Đào cho là Cửu Cửu đang quan tâm đến mình, gương mặt tuấn tú mang theo sự vui mừng, mắt mũi nhăn tít lại, nở một nụ cười lấy lòng cười, "Hay quá! Anh cũng biết, Cửu Cửu là tốt nhất!"
Tiêu Cửu Cửu thấy anh ta thuận thế theo sào bò lên như vậy, liền hừ nhẹ một tiếng, "Thật xin lỗi! Tôi chỉ nghĩ là đùa giỡn với anh một chút!"
Nói xong, cũng không để ý đến Lương Kinh Đào nữa, vòng tránh qua người anh ta, đi xuống dưới nhà.