Chương 1: Nam nhi quốc
Dưới bầu trời yên tĩnh, một vòng ánh sáng màu vàng chậm rãi hiện lên, cắt qua màn đêm hôn ám.
ƈúƈ ɦσα nhìn tiểu đảo phía trước ngày càng rõ ràng, tâm tình cũng càng khẩn trương đứng lên.
“Tiểu Hoa, phía trước chính là quốc gia của chúng ta ── Lộng Cúc quốc.” Đại vương huynh Cúc Kình ở bên người hắn giới thiệu quốc gia nơi hắn sinh ra không bao lâu liền chia lìa.
Xa xa nhìn đến phía trên hoàng cung quốc kỳ phấp phới trong gió, ƈúƈ ɦσα trên đầu một mảnh hắc tuyến. Nếu không biết quốc gia này tên là Lộng Cúc quốc, rất khó đoán ra trên quốc kỳ hoạ là một đóa hoa cúc, họa rất biến hình. Có vẻ quốc gia này lưu hành có lẽ là vẻ đẹp trừu tượng.(___ ___|| vẻ đẹp trừu tượng?)
Một tháng trước ƈúƈ ɦσα vẫn là một thư sinh bình thường, nhà ở một cái thôn trên núi nhỏ ở Giang Nam. Ngày đó hắn vừa mới trên đường tảo mộ phụ thân trở về, đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy một nam tử cường tráng xa lạ giống như đánh tới chính mình, ƈúƈ ɦσα nghĩ đến hắn là cường đạo, sợ tới mức muốn cao giọng kêu cứu.
“Tiểu Hoa, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ta là đại vương huynh Cúc Kình của ngươi a!” Cúc Kình dùng sức ôm chặt ƈúƈ ɦσα, một câu muốn tỉnh lại đệ đệ.
Nghe thấy tên có vài phần quen thuộc, ƈúƈ ɦσα dùng sức tìm tòi ở trong đầu một phen. Chính mình hình như là có ba cái ca ca, một cái đệ đệ, trước năm tuổi từng cùng nhau sống ở trên đảo, người này thật sự là cái kia đại vương huynh ……
Trên đảo cùng có hai quốc gia, Lộng Cúc Quốc cùng Kiếm Dương Quốc(Lộng Cúc cùng Kiếm Dương=]]). Mà ƈúƈ ɦσα lại là tân Lộng Cúc quốc thái tử. Phụ thân ƈúƈ ɦσα vốn nhà tại Giang Nam. Hai mươi năm trước, phụ thân ƈúƈ ɦσα đi biển gặp rủi ro, phiêu lưu đến một cái đảo đơn độc trên biển. Ai ngờ trên tiểu đảo lại chỉ có nam tử, không hơn không kém là một cái nam nhi quốc. Phụ thân làm hải ngoại dị nhân(ta nghĩ có lẽ nghĩa là người lạ), bị ngư dân trên đảo dâng cho vương của bọn họ. Lộng Cúc vương đối phụ thân nhất kiến chung tình, không để ý đại thần phản đối, lập phụ thân làm hậu, độc sủng duy nhất phụ thân một người, sau sinh hạ hắn liền lập làm thái tử. Nhưng ƈúƈ ɦσα phụ thân không cách nào chịu được không khí trên đảo, sau khi cùng Lộng Cúc vương sinh hạ ngũ vương tử, liền tức giận rời đảo, mang ƈúƈ ɦσα trở lại Trung Nguyên. Mà nay Lộng Cúc vương bệnh tình nguy kịch, lệnh đại vương tử dẫn người tìm thái tử thất lạc nhiều năm trở về nước kế thừa vương vị.
Chờ ƈúƈ ɦσα tự hỏi xong, mới phát hiện chính mình đang ngồi ở trên đùi của đại vương huynh, một bàn tay của Cúc Kình đang ôm thắt lưng của hắn, một bàn tay thì sờ đùi của hắn, ánh mắt thập phần cổ quái.
“Đại vương huynh, ta đã không còn là tiểu hài tử!” ƈúƈ ɦσα từ trên đùi hắn nhảy xuống.
Đại vương huynh cái gì đều hảo, chỉ là luôn thích ôm ấp người khác. Có lẽ là do không khí quốc gia có vấn đề đi! Phụ thân nhất định là chịu không nổi chuyện này mới rời đi phụ vương.
ƈúƈ ɦσα vốn tưởng rằng vị đại vương huynh này sẽ ở trên biển giết ch.ết hắn, dù sao hoàng gia là không cần huynh đệ, cũng không thể trách hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng dọc theo đường đi đối phương lại đối với hắn thập phần quan tâm, trừ bỏ phương thức biểu đạt làm cho hắn có chút không được tự nhiên, bất quá cũng có thể là phương thức biểu đạt giữa quốc gia này với quốc gia kia không giống nhau đi!
Tóm lại khi hắn bước vào hoàng cung Lộng Cúc quốc trong lòng một trận cảm động cùng áy náy, vương huynh ta không nên hoài nghi ngươi a!( cừu non đã sập bẫy, đáng thương a đáng thương)
Đi vào tẩm cung của vua, trước long sàn xuất hiện ba mĩ nam tử, dùng tầm mắt nóng rực đánh giá hắn.
Lúc Cúc Kình giới thiệu, nhìn qua thấy tao nhã cùng nho nhã nam tử là nhị vương tử Cúc Hoằng, dung mạo tuyệt mỹ là tam vương tử Cúc Anh, oa nhi mặt thiếu niên là ngũ vương tử Cúc Nhị.
ƈúƈ ɦσα tò mò nhìn toàn thể mỹ nam tử, không khỏi có chút cảm thấy xấu hổ. Cúc Kình vỗ vỗ tay hắn, mang hắn đến trước long sàn.
Đang nằm trên long sàn là một mỹ nam tử khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vì bệnh đã lâu mà khuôn mặt trở nên tiều tụy.
“Vương nhi, ngươi đã trở về xem phụ vương, sao cha ngươi lại không cùng ngươi đến đây, hắn còn hận quả nhân sao?” Mĩ trung niên vừa nói vừa than thở khóc lóc.
“Phụ thân đã qua đời vào năm kia. Phụ vương ngài cũng không cần thương tâm, phụ thân ở trên trời nhìn đến sẽ khổ sở ……” Khuyên nhủ khuyên nhủ, sau hai phụ tử cùng ôm đầu khóc rống lên, vốn khẩn trương cùng trách cứ đều bị khóc đến không còn. Bốn vị vương tử nhìn thấy đầu đầy hắc tuyến, khuyên nửa ngày cũng không dừng được.
Chờ phụ tử hai người khóc hoàn, Lộng Cúc vương lau nước mắt, phân phó nhị vương tử vì ƈúƈ ɦσα chuẩn bị nghi thức thật lớn, muốn cho dân chúng cả nước đều biết đến thái tử Lộng Cúc Quốc đã trở lại.
Lộng Cúc vương vì ƈúƈ ɦσα lặn lội đường xa đến đây, liền cho hắn đi đến đông cung sớm nghỉ ngơi. Ban thưởng hai thái giám tên Ôn Hương và Nhuyễn Ngọc đến hầu hạ.
Ôn hương và Nhuyễn Ngọc là một đôi song sinh, hai huynh đệ bộ dạng giống nhau như đúc, phi thường đáng yêu. Ôn Hương nhu thuận, Nhuyễn Ngọc hoạt bát, đều là vạn dặm khắp thiên hạ mới tìm được một người, chỉ vì xuất thân hèn mọn mới vô duyên tiến vào hậu cung ── hậu cung Lộng Cúc quốc tuyển chọn là vô cùng nghiêm khắc. Lúc trước ngũ vương tử từng hướng Lộng Cúc vương xin chọn hai người, lại bị Lộng Cúc vương lấy ngũ vương tử tuổi còn nhỏ làm cái cớ từ chối. Nguyên lai là lưu trữ vì thái tử a!
Trong cung thái giám đều là dùng để người khác chọn, nhìn đến Lộng Cúc vương đối tốt với thái tử, làm cho người khác có ý định gây khó dễ. Lúc này, chi phí ăn mặc của ƈúƈ ɦσα đều là tốt nhất, so với cuộc sống ở sơn thôn trước kia không biết xa hoa hơn bao nhiêu lần.
Về sau khi ngẫm lại, hai ngày này đúng là lúc hắn nhàn nhã, dễ chịu nhất trong cuộc đời……(chỉ với câu này ta chắc chắn cuộc sống của Tiểu Hoa sau này vô cùng thê thảm..)