Chương 34
CHƯƠNG 34 GIAM CẦM
Trở lại La gia ở Hongkong, nơi này tất cả đều không có gì thay đổi. Ô tô từ cổng chính đi vào, dọc theo đường đi, người hầu tất cung tất kính xoay người cúi đầu, bảo vệ từ cổng lớn vẫn súng vác trên vai, lên đạn sẵn sàng, ngay cả bác sĩ gia đình cũng được chuẩn bị chu đáo. Năm y tá, ba bác sĩ thay phiên nhau lại thêm một đám bảo vệ đông đúc, ẩn nấp ở những nơi bí mật gần đó, lúc nào cũng theo dõi nhất cử nhất động của mọi người.
La Ký ngồi cuối xe ôm Lâm Phong bước xuống, bên cạnh một bác sĩ lập tức chạy đến giơ cao bình truyền dịch, mấy y tá trông chừng theo đuôi bọn họ lên cầu thang. Lâm Phong lười biếng cuộn mình trong lòng La Ký, mái tóc đã dài ra thêm một chút, xòa xuống che kín cả mắt cậu, chỉ mơ hồ thấy ánh mắt lạnh lùng cũng không nhìn rõ rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì.
“Vì phòng em làm ra chuyện gì ngoài ý muốn nên trong phòng tôi cũng đã cải tạo qua rồi.” La Ký đi vào phòng mình, tựa như nắm lấy gáy con mèo nhỏ mà nhẹ nhàng đem Lâm Phong bỏ lại trên chiếc giường rộng lớn. “Tôi đổi ý rồi, em sẽ ở lại đây luôn, không được phép của tôi, đừng có tự tiện đi ra ngoài.”
Sắc mặt Lâm Phong không chút thay đổi, giây tiếp theo đã bị La Ký nắm lấy cằm bắt ngẩng lên nhìn hắn.
“Cả đường đi em giống như người ch.ết vậy, đừng có về nhà rồi mà vẫn bày ra sắc mặt đó. Chúng ta còn nhiều thời gian ở bên nhau đừng để cho mình và người khác đều nhìn mặt là ghét, em nói xem đúng không?”
Lâm Phong nhăn lại đôi mi tinh tế, vì thân thể đã cạn kiệt đến cực hạn nên một chút đau đớn cũng không chịu đựng nổi. Khuôn mặt cố kìm nén đó làm La Ký nảy sinh một loại cảm giác mình đang bị chán ghét, hắn buông tay ra, lui lại nửa bước.
“Tùy em thế nào cũng được, nhưng cùng người mình cừu hận sinh sống cả đời cũng có thể coi là một loại thể nghiệm nhân sinh quý giá đi.” Hắn xoay người ra cửa, lúc rời khỏi phòng chỉ thản nhiên bỏ lại một câu với bác sĩ: “Cho cậu ấy uống thuốc, sau đó tiêm một mũi dinh dưỡng.”
Lâm Phong cuộn mình đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm kim tiêm bác sĩ đang giơ lên.
Không, không cần tiêm cái gì dinh dưỡng. Cái loại này không biết rót vào mạch máu thứ gì làm cho người ta có cảm giác như có rắn bò qua, lạnh như băng, làm toàn thân đều nổi da gà.
Bác sĩ thấp giọng khuyên nhủ: “Cậu Lâm, tiêm một mũi là tốt rồi. La tiên sinh nói, dọc đường cậu không hề ăn gì cả chỉ dựa vào mấy bình truyền dịch bổ sung dinh dưỡng mà thôi.”
“Tôi không tiêm.” Lâm Phong rụt lại về phía góc giường.
“Cậu Lâm, nhẫn nại một chút, ống tiêm này là tôi dựa vào tình trạng thân thể đặc biệt của cậu mà phối hợp tỉ lệ dinh dưỡng phù hợp, rất có tác dụng cải thiện chức năng tràng vị……..”
“Tôi không tiêm! Cút đi!”
Bác sĩ nhìn hai bên bảo vệ trái phải thở dài: “Vậy không còn cách nào khác.”
Lâm Phong trong phút chốc như ý thức được điều già đó, còn chưa kịp chống cự lại đã bị hai tên bảo vệ huấn luyện đàng hoàng cứ thế giữ lại, đè lại tay chân buộc cậu nằm ngửa trên giường. thân thể Lâm Phong tuy rằng vô cùng suy yếu nhưng dù sao xương cốt vẫn rất bưu hãn cho dù bị gắt gao đè lại cũng liều mạng giãy dụa, thanh âm tuy mỏng manh nhưng cũng sắc nhọn thét lớn: “Buông! Buông ra, hỗn đản! La Ký anh là tên hỗn đản, tôi nhất định phải giết anh! Hỗn đản!…….”
Mặc kệ cậu có giãy dụa thế nào, động tác bác sĩ cũng rất nhanh chóng đâm kim tiêm vào tĩnh mạch cậu. một trận đau đớn truyền đến, Lâm Phong trong phút chốc cương cứng lại, đám bảo vệ liền nhân cơ hội đem cậu ấn hẳn xuống.
Giống như có thứ gì đó không sạch sẽ chảy vào mạch máu khiến cho toàn bộ thân thể cậu trở nên lạnh băng. Tay chân cũng không năng động, thật giống như gặp ác mộng, trơ mắt nhìn chính mình rơi vào vực sâu, lại giãy dụa không được, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không thể phát ra.
Trong phút chốc đồng tử Lâm Phong co rút nhanh, con mắt mở lớn cực lực chống đỡ như muốn tê liệt. Bảo vệ có chút không tập trung, cậu liền rụt mạnh tay lại, bác sĩ trở tay không kịp mà làm kim tiêm gãy đôi, chui vào trong thân thể cậu.
“A –!”
Tất cả mọi người tay chân hoảng loạn, bác sĩ vừa định đi lên xem xét liền bị Lâm Phong đang đau đớn mà đá một cú, té lăn trên mặt đất.
“Cậu Lâm! Cậu Lâm! Thả lỏng, thả lỏng ra!” Y tá gấp đến độ liên tục xoay quanh, đáng tiếc bọn họ có nói cái gì Lâm Phong cũng đều không nhe vào tai, bàn tay cứ gắt gao ôm lấy cánh tay lăn lộn trên giường. bác sĩ bị đá lăn lông lốc gắng gượng đứng lên, lớn tiếng quát bảo vệ: “Mau đè cậu ấy lại để tôi rút kim ra! Vạn nhất kim tiêm theo mạch máu di chuyển thì không xong đâu, mau!” (tmd…….ta hận a…….em bị hành hạ, bị hành hạ, bị ngược đãi a……ta muốn chém cái đồ vô dụng này a……)
Bốn bảo vệ đồng thời xông đến, hai người giữ tay hai người đem cậu đè lại thật chặt. lâm Phong đau đến không chịu được, thân thể hơi hơi run rẩy, tuy rằng liều mạng nhẫn nại nhưng vẫn không kiềm được dòng chất lỏng ướt át từ khóe mắt chảy ra.
Bị người khác nhìn thấy mình khóc…….
Còn không bằng ch.ết đi……..
Bác sĩ gấp đến độ đầu quay mòng mòng nhưng cơ thể Lâm Phong vẫn không ngừng run rẩy, cơ bắp thắt chặt không thể nào rút ra kim tiêm. Mặc kệ dù có khuyên nhủ thế nào tiểu tổ tông này cũng không bình ổn lại được. Nhóm bảo vệ cũng thật không còn biện pháp nào khác, nhìn nhau gật gật đầu mấy cái: “Nếu để cậu ấy tự do hoạt động nhất định xảy ra nhiễu loạn, vạn nhất chúng ta không kịp để mắt đến, cậu ta nhảy lầu thì làm sao bây giờ? Trước nhất vẫn nên khóa lại thì hơn.”
Ba bảo vệ khác hơi chút chần chờ nhưng cũng không lên tiếng phản đổi. bên trên đã cảnh bảo họ tiểu tổ tong này vô cùng khó chơi, ai mà biết lại khó hầu hạ tới mức này. Cậu ta cuồng bạo lên thì mấy người bọn họ cũng không khắc chế được, thằng nhỏ này quả thật rất nguy hiểm.
Tổ truổng tổ bảo vệ lấy ra một cái còng tay, không dám còng cả hai tay nên liền đem cánh tay đang bị thương của Lâm Phong khóa lại trên đầu giường. cậu liều mạng giãy dụa nhưng lúc này đã rất mệt mỏi rồi, ngay cả tiếng cũng kêu không ra, khàn khàn khó có thể nghe thành câu: “Các người…….vương bát đản…….bảo La Ký hắn chờ đó…….”
Ép buộc cả ngày như vậy bác sĩ mới đem được kim tiêm trên cánh tay Lâm Phong nhổ ra. Những người chung quanh đều một thân mồ hôi lạnh mà Lâm Phong lại giống như người vừa được vớt từ dưới nước lên, sắc mặt tái nhợt tựa như lúc nào cũng có thể tắt thở. Bác sĩ nhìn trạng thái hư yếu của cậu, không nhịn được thấp giọng nói: “Cậu Lâm, có muốn tắm rửa một chút không? Có muốn ăn điểm tâm không? Chỉ dựa vào truyền dịch, e là……”
Lâm Phong không trả lời cũng không động đậy, nhắm mắt lại cự tuyệt tất cả những trao đổi bên ngoài.
“Vậy……cậu có muốn uống nước không?”
Lâm Phong vẫn không trả lời.
Bác sĩ thật sự không còn cách nào khác đành đứng dậy thở dài nói với y tá: “Phải luôn để mắt trông chừng cậu ấy, có chuyện gì thì lập tức gọi người đến, nếu không còn cách nào khác……thì đành cho uống thuốc an thần.”
Sắc mặt y tá trắng bệch, nghiêm mặt gật đầu.
Lâm Phong nằm trên giường, nghe có tiếng người đi ra rồi lại nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại, sau đó căn phòng liền rơi vào im lặng. cánh tay đau đớn nhảy dựng lên, cậu muốn sờ thử miệng vết thương nhưng tay kia đã bị khóa lại rồi, không ai nhớ đến thảo bỏ còng tay cho cậu cả.
Lâm Phong mở to mắt, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Theo góc độ từ trên giường nhìn lại, cửa sổ bị một tán cây đại thụ che mất. qua nhịp rung rinh của cành lá có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời bị chia thành những mảnh nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy chân trời rộng lớn phía trước.
Cậu vươn tay muốn chạm đến bầu trời nhưng mặc kệ có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi chiếc còng tay. Cổ tay cậu đã gầy đến mức chỉ còn xương cốt, cậu cắn răng dùng hết sức giãy dụa muốn thoát ra, ngay cả những thống khổ cũng không khiến cậu muốn dừng lại.
Làn da bị xé rách, máu chảy xuống rất nhanh bị ráp giường hút khô. Mãi cho đến khi đau rất đau cậu vẫn không muốn thu tay lại, còng tay cứa vào những đốt ngón tay cũng không thể gập lại, xương cốt đều như muốn nứt ra, đau đớn vô cùng.
Lâm Phong vùi đầu trong chăn, nước mắt theo khóe mắt cứ thế ào ạt tuôn rơi.
Ai cũng không nhìn thấy, thật may mắn ai cũng không nhìn thấy…….cậu cứ một lần rồi một lần quật cường nghĩ như vậy, thật giống như lời cuối cùng có thể tự an ủi bản thân một chút.
Kỳ thật trải qua mấy ngày bôn ba cậu đã mệt muốn ch.ết đi rồi chính là chỉ dựa vào tinh thần mà cậu còn có thể kéo dài đến tận bây giờ. La Ký đã cho chuẩn bị cho cậu một chiếc giường vô cùng mềm xốp thoải mái, chiếc chăn cũng tản mát ra mùi vị của ánh nắng mặt trời, cậu cứ thế hít thở hương vị này, dần dần ngủ say.
La Ký xử lý xong công việc thì trời đã khuya. Lúc hắn đến phòng ngủ liền dừng lại trước cửa, quay đầu hỏi quản gia: “Tiểu quỷ thế nào?”
Quản gia hạ thấp người: “Cậu Lâm đang ngủ, vẫn không hề động đậy,thực im lặng.”
La Ký khinh thủ khing cước mở cửa ra, trong phòng một mảnh tĩnh lặng. chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng ấm áp, dưới ánh đèn Lâm Phong cuộn mình nằm trên giường.
La Ký ngồi trên giường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Trong khoảng thời gian người ngưỡng mã phiên này hắn căn bản không có phát tiết qua. Buổi tối vì muốn chấn chỉnh lại tinh thần mà hắn lại uống thêm hai ly rượu, vốn trong người đã có lửa thiêu nay trong lòng lửa lại càng cháy càng vượng, cơ hồ làm hắn khó có thể không chế cảm giác.
Hắn cúi người xuống ôn nhu hôn lên gáy Lâm Phong, bàn tay đột nhiên chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo, hắn mạnh ngẩng đầu đã nhìn thấy cánh tay bị khóa trên đầu giường của cậu.
Trong phút chốc La Ký ngây người tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc còng tay kia, một lúc lâu sau cũng không rên một tiếng.
Đại khái cảm nhận được hơi thở bất an, trong lúc ngủ Lâm Phong mơ màng hừ một tiếng, quay đầu vùi càng thêm sâu vào lớp chăn. Vì Lâm Phong bị đánh thức mà La Ký cũng dường như bừng tỉnh lại, hắn lấy ra từ trong ngăn kéo một chiếc chìa khóa, cởi bỏ còng tay cho cậu.
Tuy rằng tiếng động rất nhỏ nhưng Lâm Phong vẫn rụt mạnh lại, ngay sau đó cảnh giác mở to mắt: “Ai?”
La Ký giữ lấy cậu, cúi xuống hôn môi tựa như muốn đem da thịt cậu cắn đến chảy máu, ép cậu phải mở ra khớp hàm. Lâm Phong mở to hai mắt nhìn hắn, phản xạ có điều kiện muốn đẩy hắn ra nhưng còn chưa kịp làm đã bị La Ký nhanh chóng bắt lấy cổ tay kéo ra sau.
“Đừng…… Không cần……”
Thanh âm bị La Ký ngăn chặn nuốt lại trong cổ họng. động tác của hắn không tính là thô bạo, so với trước kia mà nói thậm chí còn ôn nhu hơn. Tiên diễm mềm nhẹ lại kiên nhẫn. Nếu là người khác nói không chừng đã vì dục vọng bị khơi mào mà dễ dàng khuất tùng. Lâm Phong hỗn loạn, vì thân thể quá mức suy yếu mà không thể thừa nhận được nụ hôn dài như vậy, thiếu dưỡng khí cùng dục vọng bị khơi mào làm đầu óc cậu trống rỗng, vài lần đã muốn ở dưới thân La Ký mà ngất đi.
Có lẽ mất đi ý thức như vậy cũng không cần tỉnh lại nữa…..trong đầu Lâm Phong vừa hỗn loạn vừa thương tâm nghĩ.
La Ký nghĩ cậu không hề giãy dụa là vì đã bị nụ hôn dài làm cho mê muội, hắn cũng đã khó có thể nhẫn nại bản thân đã phát cuồng, khí quan nơi hạ thân trướng đau đến mức làm người ta nổi điên, mỗi tế bào thần kinh đều như kêu gào muốn chôn thật sâu vào trong khối thân thể xinh đẹp này mà tận tình phát tiết ra.
Dù là tinh thần hay thân thể đều đang khát cầu, đang rít gào tìm kiếm nơi phát tiết.
“Tôi yêu em” La Ký thấp giọng nói, câu nói đứt quãng hỗn loạn trong hơi thở trầm trọng, “Từ ngày nhìn em chạy khỏi cửa tôi vẫn cứ thích em, ngay cả thời điểm kia cũng đặc biệt thích.”
Ở thời điểm sáp nhập, Lâm Phong khó có thể ức chế phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Bất luận kẻ nào cũng đều tưởng lầm đó là cảm giác thỏa mãn, sung sướng nhưng trên thực tế đó là âm thanh cầu xin cuối cùng khó có thể thừa nhận của cậu.
Chịu không nổi, mau dừng lại đi……
Thế nào cũng tốt, nhanh chút dừng lại đi……
Thân thể cùng tinh thần đều khó có thể thừa nhận loại áp lực cực lớn này. Thân thể giống như từng tấc gãy vụn, linh hồn từ trong thân thể bay ra, trôi trong hư không, đần độn nhìn xuống thân thể mình.
“Nếu gặp em sớm vài năm thì tốt rồi…….” Sau khi phát tiết La Ký cũng không lập tức đem chính mình rút ra ngoài, hẵn vẫn chôn sâu trong cơ thể Lâm Phong, vùi đầu vào cần cổ cậu thở dài, “……Nếu gặp em sớm vài năm, em nhất định sẽ chỉ giống một chú gà trông nhỏ mỗi ngày vênh váo, tự đắc, ngang bướng thôi đi……”
Ý thức Lâm Phong nửa tỉnh nửa mê, cậu mơ hồ cảm giác được La Ký đang nói chuyện nhưng cậu không biết hắn rốt cuộc nói cái gì.
Cậu nhắm mắt lại, đôi mắt thật dài, tinh xảo, dưới ánh đèn hôn ám lại có vẻ phá lệ yếu ớt không chịu nổi.
La Ký vươn người qua, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của cậu. Kích động khó có thể khống chế mà lưu lại hôn ngân cùng dấu răng rướm máu trên người cậu, đau đớn ôn nhu vuốt ve làm cho người ta có một cảm giác đau thương vi diệu.
Không qua bao lâu Lâm Phong hít thở nhỏ dần lại đều đều, vô cùng khinh thiển, cậu ngủ cũng không sâu. Phía sau hơi động một chút cậu sẽ lập tức tỉnh dậy, La Ký còn đang trong trạng thái phấn khích, dục vọng còn chưa hoàn toàn bình ổn nhưng chỉ có thể bắt buộc bản thân không được nhúc nhích, nằm yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Không biết qua bao lâu Lâm Phong cũng dần dần ngủ sâu. La Ký mặc vào áo ngủ, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lão quản gia đang muốn đi ngủ vô cùng kinh ngạch khi nhận được thông báo yêu cầu hắn đến nhà chính một chuyến, nói rẳng La tiên sinh lập tức muốn gặp hắn. lão quản gia cũng đoán có chuyện gì đó xảy ra nên vội vàng chạy đến. vừa đến đã thấy La Ký đang hút thuốc, vì bất mãn nên làm cho tâm tình phiền chán của hắn càng thêm táo bạo, vừa thấy lão liền chỉ vào mặt lão mà hỏi: “TRước kia chủ nhân sai ông làm việc ông cũng chỉ làm qua loa, tùy tiện, có lệ như vậy thôi sao?”
Lão quản gia lập tức mơ hồ: “Này……lời này là có ý gì a?”
“Có ý gì? Tôi gọi ông đến làm gì? Tôi chỉ bảo ông đừng để tiểu quỷ kia xảy ra chuyện gì, ông nhìn cậu ấy nằm trên giường nên nghĩ chuyện gì cũng không xảy ra sao? Cũng không thèm đi xác nhận xem là còn sống hay ch.ết? Tôi hỏi ông nếu hôm nay cậu ấy nằm trên giường rồi tắt thở thì sao? Ngay cả kêu cứu cũng không kịp kêu một tiếng, tim đột nhiên ngừng đập thì làm sao bây giờ? Ông cũng lớn tuổi như vậy rồi mà ngay cả một đứa trẻ cũng không trong coi nổi sao?!”
Lão quản gia cứng họng, người bình thường nhìn thấy có người nằm trên giường thì đều nghĩ là đang ngủ thôi, ai lại đi xác nhận là đang ngủ hay hô hấp đã ngừng hay chưa chứ?
La Ký tức giận không chỉ vì có vậy, hắn lớn tiếng hỏi: “Bác sĩ và bảo vệ chịu trách nhiệm chiều nay là ai?”
“Này….hình như là…..để tôi về trước tr.a danh sách một chút đã……”
“Nói với bác sĩ kia, nếu ngay cả tiêm cũng tiêm không nỏi thì tốt nhất đừng đến làm nữa! ông hỏi hắn không phải mỗi lần hắn tiêm cho con hắn cũng đều làm mũi kim gãy rồi đâm vào trong người nó đấy chứ? Còn có đám bảo vệ kia bảo bọn họ cút đi! Hiện tại lập tức đi! Chậm nhất là ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.”
Lão quản gia hách nhất đại khiêu, vội vàng đáp lời: “Vâng! Vâng!”
La Ký hung hăng đem tàn thuốc nhấn tắt, sắc mặt có chút vặn vẹo, một lúc lâu sao từ trong kẽ răng mới nghiến ra một câu: “Nói cho những người còn lại, nếu lần sau còn để tôi biết có người khóa lâm Phong lại……..đưng trách tôi xuống tay không nể mặt lưu tình!”
Quản gia hít một ngụm khí lạnh, vội vàng cúi đầu trả lời. La Ký bỗng nhiên đứng dậy, cũng không thèm liếc lão lại lấy một cái, một cước đá văng cửa bước ra ngoài.