Chương 51

CHƯƠNG 53 PN1
Diệp Liên Hồng Chi Thư.


Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Liên, người đàn ông này chật vật tựa như con chó hoang ven đường. Không, nói đàn ông có vẻ không đúng lắm, lúc ấy phải nói rằng Diệp Liên đang ở vào khoảng thời gian giao giữa thiếu niên và thanh niên, khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu, nhìn không ra tuổi.


Ngày đó trời mưa tầm tã, đập vào mắt chỉ có thể là thế giới ngập đầy hơi nước mông mông lung lung. Lôi Nặc có chút nhàm chán ngồi trên sô pha rộng lớn trong quán bar, xung quanh là mấy vị tiểu thư trang điểm dày đậm, diễm mạt liên tục cười duyên, mùi nước hoa quấn quanh người làm huyệt thái dương của hắn giật giật, thật giống như bị cho uống thuốc gây nôn vậy.


“Lôi Nặc lão đại, chúng tôi là thật lòng muốn hơp tác, đương nhiên chúng tôi cũng không phải là một tổ chức tùy tiện, ô hợp. Tổ chức của chúng tôi có quan hệ rất tốt với chính phủ, nếu chúng tôi bắt tay với ngài thật đúng như hổ được thêm cánh…….như vậy…….về chuyện chia lợi nhuận……”


Tầm mắt Lôi Nặc cố làm ra vẻ trang trọng lại nhịn không được lộ ra chút tươi cười nịnh nọt làm ông trùm xã hội đen  không khỏi vòng vo, mỉm cười nhấp lấy ngụm rượu mĩ nhân đưa tới bên miệng.


“Lí Tư à, ông nói nghe thực vô cùng hấp dẫn nhưng hình như ông có chút nhầm lẫn thì phải. Tôi đến thị trấn nhỏ đất Nam Mĩ này không phải để tìm đồng bọn hợp tác.”
Mọi người chung quanh sửng sốt, Lôi Nặc buông chén rượu, không chút để ý nói: “Tôi là đến lấy người.”


available on google playdownload on app store


Tầm mắt Lí Tư thật vất vả mới rời khỏi bộ ngực đầy đặn của vũ công bên cạnh hắn, “Nhưng Lôi Nặc, ngài………”


“Giấc mơ của tôi không giống như của các ông, không chỉ có thống trị một thành phố hay thị trấn nhỏ bé cằn cỗi, cũng không phải ở đầu đường xó chợ đe dọa một đám tiểu thương thu phí bảo kê hay kinh doanh mấy quán bar đêm dơ bẩn với một đám đàn bà.” Bàn tay Lôi Nặc nâng lên, xoa xoa khuôn mặt vũ công trát đầy son phấn bên cạnh sau đó lập tức nhẹ nhàng quăng đi: “Nếu chỉ có như vậy mà đã thỏa mãn ông sẽ bị rượu và nhục dục làm cho mờ mắt, không thấy được mục tiêu to lớn, cảnh đẹp đồ sộ trước mắt. Không, không phải chỉ ở nơi núi non nghèo nàn, thành phố bẩn thỉu, thị trấn xác xơ này, ông cần phải mở rộng đất đai, miểu xa đại hải, bắt bọn họ hoàn toàn thần phục, hoàn toàn ngang hàng với một quốc gia.”   (hóa ra cái người gieo vào đầu em Tuyển mấy ý nghĩ quái gở là bác Lôi a…….hai bác thật là…..)


Có lẽ vì thanh âm Italia trầm thấp, tuyệt đẹp lại trong không gian ám muội hôn ám của quán bar đêm nên đặc biệt phá lệ mê hoặc lòng người, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ông trùm xã hội đen đang chè chén rượu ngon, tay ôm người đẹp cũng không khỏi cảm thấy giật mình, đám tay chân phấn khởi hò hét cũng dần dần bình ổn xuống.


“Thế nào? Các ông tự chọn đi, vẫn tiếp tục ở thị trấn nhỏ này sống cuộc sống chó hoang ăn xác thối hay trở thảnh thủ hạ của tôi, cùng nhau bước ra thế giới bên ngoài?”


Lôi Nặc nhìn một vòng xung quanh, những người bị ánh mắt hắn đảo qua đều không khỏi run rẩy cúi đầu. Lôi Nặc vẫn không chút để ý, cười cười, đứng dậy, “Thật có lỗi, tôi uống hơi nhiều, trở về ngủ một giấc vậy.”


Chỉ là một quán bar không gian nhỏ hẹp, không khí thiếu sạch sẽ mà thôi, bước vài bước đã ra tới cửa, nước mưa cùng khí lạnh đã tới tấp ập đến. Thủ hạ chờ ngoài cửa vừa thấy Lôi Nặc đi ra đã chuẩn bị sẵn ô chạy tới đón, đột nhiên bên cạnh “rầm” một tiếng, một người ngã xuống đem mấy chiếc ghế cùng cái bàn phía trước hất đổ.


“Ngày mai mày không cần đến đây nữa! Thật sự là ngay cả phục vụ cũng làm không ra gì, nơi này nhiều thằng lao công như vậy, việc gì phải thuê đến mày? Cái đồ chó hoang làm người ta nhìn thấy đã ghê tởm…….” Ông chủ mập mạp hùng hùng hổ hổ tiêu sái đi ra, đại khái còn chưa hả giận, đi đến còn hung hăng đem người vừa ngã xuống đạp mấy cái: “Mau cút đi! Không biết ốm đau bệnh tật lúc nào lại tự nhiên tắt thở thì sao, con mẹ nó thật xui xẻo!”


Tầm mắt Lôi Nặc chuyển dời về phía người nằm trên sàn, người nọ bị đá cũng  không rên một tiếng, đau nhức như thế vẫn còn cố chịu đựng không phát ra thanh âm, hoàn toàn chỉ cắn răng chịu đựng.


Thủ hạ bên cạnh nhìn không được tránh đi một chút, thấp giọng thì thầm, “Thật sự so với chó hoang còn bẩn hơn.”


Lời này quả thật chẳng có gì sai, vì vết bẩn trên mặt nên cũng chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt người nọ nhưng nhìn cốt cách thân thể có thể đoán bất quá cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi. Quần áo trên người rách tươm như nhặt trong đống rác. Có thể là vì chịu đói lâu ngày mà hắn có vẻ cực độ gầy yếu, làn ra lộ ra bên ngoài cũng tái nhợt gần như bị bụi bặm che phủ.


“Còn không mau cút đi! Nửa sống nửa ch.ết vật vở ở đây cản trở tao buôn bán, cẩn thận da của mày!”


Lão chủ dư dứ nắm đấm, hùng hùng hổ hổ quay vào trong quán. Nhưng ngay phía sau, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy áo của hắn, khí lực lớn làm hắn không thể di chuyển dù chỉ nửa phân: “Tiền……tiền công hôm nay…….ông còn chưa trả cho tôi……”


Lão chủ vừa sợ lại không thể giãy dụa: “Còn không mau buông tay, cái thằng ch.ết tiệt này! Buông ra! Buông ra! Tiền công gì, mày làm vỡ cái ly thủy tinh tao thích nhất còn chưa tính đâu! Một bộ mà mày làm vỡ một cái thì lần sau dùng làm sao được nữa, tao còn định đòi mày bồi thường nữa đấy!”


Bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cái gáy đầy mỡ của gã chủ  quán, giống như bàn tay ác ma từ trong địa ngục, không có nửa điểm tức giận nhưng thanh âm lại cứng rắn làm ngưới ta tim đập nhanh, “Đưa tiền công của tôi đây……..nhất định phải trả…..cho tôi tiền công……..”


“Không cần nắm! Buông tay! Buông tay” lão chủ quán sợ tới mức hồn phi phách tán, từ trong túi tùy tiện lấy ra một đống tiền xu ném xuống, tiền rơi tung tóe, dính đầy bùn đất: “Cho mày, tất cả đều cho mày, cút đi!”


Người nọ mặc không lên tiếng, quỳ trên mặt đất, cũng không ghét bỏ bùn đất dơ bẩn, đem từng đồng tiền nhặt lên, kiểm tra, đếm lại cẩn thận sau đó vịn tường, chuệnh choạng đứng lên.


“Thật sự là tên quái nhân, vừa nhìn đã khiến người ta buồn nôn, ***! Khí lực thật đúng là lớn……..” lão chủ hùng hổ chạy vào trong quán, vừa chạy vừa nhanh đóng cửa, còn sợ hãi hướng bên này nhìn lại, mãi cho đến khi bóng dáng người nọ dần dần đi xa mới “Phịch” một tiếng đóng sập cửa lại.


“Lôi Nặc đại nhân? Lôi Nặc đại nhân?” thủ hạ cúi đầu gọi vài tiếng: “Chúng ta phải đi thôi.”


Lôi Nặc không hề động, dù có hứng thù nhìn người kia dần dần đến gần cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, cứ như vậy trong làn mưa xối xả dần đi xa. Hắn nhìn dáng người kia đi đã rất xa rồi, đột nhiên quay đầu hướng thủ hạ cười nói: “các cậu ngửi được không? Trên người người kia có mùi.”


“A…… Không…… Giống như thực thối……”
“Không, không phải mùi thối,” Lôi Nặc cười nói, ánh mắt trong bóng tối phiếm ra quang mang thần kì, “Là mùi máu, còn là mùi máu chưa khô, vừa mới ăn con mồi, là mùi dã thù cực kì đói khát.”


Thủ hạ sửng sốt, Lôi Nặc vươn tay tự mình cầm lấy ô, cười nói: “Tôi đi tản bộ một chút, các cậu không cần theo.”


Nếu không phải bước chân người kia có chút nghiêng ngả lảo đảo thì bóng dáng hắn dưới cơn mưa to chạng vạng trên đường còn không giống như cái cương thi đang đi. Màu xám, cương lãnh mà cứng rắn, tản ra mùi vị của xác thối.


Lôi Nặc vốn nghĩ người kia nhất định đòi lấy tiền công để tìm một nơi nào đó trú mưa, ăn cơm, có khi còn đi uống rượu hoặc tìm đàn bà cũng nên. Ai ngờ hắn thế nhưng cứ như vậy thất tha thất thểu đi qua ngã ba đường cái, nhìn quán rượu bên đường làm như không thấy, chậm rãi đi đến một cửa hàng hoa không chút thu hút nào nơi góc đường.


Cửa hàng hoa? Loại người hạng chót, bị giẫm đạp lên cuộc sống như vậy cũng có loại thoải mái nhàn hạ đến mức đi mua hoa hay sao? Là sinh nhật người yêu hay là đi mua vui cho ai khác?
“Một bó hoa cúc trắng, lấy cậu mười lăm đồng chín mươi chín xu, cảm ơn!”


Bọc bó cúc cẩn thận vào trong ngực, người kia bước ra khỏi cừa hàng hoa, cước bộ thong thả theo đường cái tiếp tục đi. Mưa to thấm ướt cả người hắn, ngay cả ô tô chạy ven đường bắn tung tóe nước bẩn lên người hắn hắn cũng không buồn tránh, nhưng vẫn cẩn thận đem bó hoa ôm vào trong ngực, tận lực không cho bó hoa dính một chút nước mưa.


Lôi Nặc bắt đầu cảm thấy thật tò mò. Hắn giương ô đi theo người nọ, không xa không gần, duy trì khoảng cách chừng mười bước, nhìn y mấy lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống lại lảo đảo đứng lên, chậm chạp đi hết đường cái. Không biết qua bao lâu, ngay cả Lôi Nặc cũng cảm thấy có điểm chán nản, người kia rốt cục cũng dừng bước.


Lôi Nặc ngẩng đầu, là một khu nghĩa trang.
Người nhà? Vợ? Người yêu hay bạn?……


Người gác nghĩa trang hình như rất quen thuộc với y, nhìn như không thấy cứ mặc y đi vào. Người nọ đi qua một đường hai bên cỏ xanh, xuyên qua những dãy bia mộ bằng đá cẩm thạch, cuối cùng dừng lại một khu rải rác những bia mộ tạo thành một vòng.


Những ngôi mộ như vậy bình thường đều là chôn cất những thành viên trong một gia tộc, tạo cảm giác vô cùng gần gũi thân thiết. người kia quỳ xuống bậc thang, đem bó hoa cẩn thận đặt trước bia mộ. có lẽ vì đá cẩm thạch rất trơn nên lúc người nọ cúi người xuống đặt hoa thì đột nhiên trượt chân. Y ngã lăn trên nền đất sau đó không hề nhúc nhích nữa, cứ thế ngửa mặt lên trời.


“Không phải đã ch.ết rồi đi?” Lôi Nặc nghĩ nghĩ rồi tiến lên vài bước.


Hắn đếm đếm, chỉ thấy trước mặt người nọ có tổng cộng mười bảy ngôi mộ, đến gần mới thấy phía trước vài ngôi mộ có khắc chữ cùng ảnh chụp, đại khái những ngôi mộ này đều có mối quan hệ với nhau, ảnh chụp đều rất rõ ràng, cũng không phải như Lôi Nặc suy nghĩ là người nhà hay phụ nữ gì đó, mà chỉ thuần một sắc……..là lính.


Không, không phải là những người lính bình thường. Con ngươi Lôi Nặc co rút nhanh chóng, là bộ đội đặc chủng thời gian trước được phái đi chấp hành nhiệm vụ chống khủng bố đặc thù, được gọi là trung đội bộ đội đặc chủng, toàn bộ đều là những tinh anh trong giới quân đội. Nghe nói cả mười tám người bọn họ đều hy sinh vì nhiệm vụ tại nơi này!


“Nước…….”
Lôi Nặc quay đầu lại, người nằm trên mặt đất hơi hơi mở mắt ra, môi rung động vài cái, thanh âm nhẹ như không thấy: “Nước……cho ta chút nước…….”
Lôi Nặc dùng mũi chân đá đá y: “”Này, ngươi còn sống?” (bác hỏi ngu, ko nghe người ta đòi nước sao =”=)


“…… Nước……”
“Ta cho ngươi nước, nhưng hãy trao đổi một chút nhé, ngươi phải trả lời ta mấy câu hỏi.” Lôi Nặc ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt ngang ngạnh hỗn độn của người nọ, chỉ vào đám bia mộ hỏi: “Bọn họ là gì của ngươi, mưa lớn như vậy còn muốn đi thăm?”


Người nọ nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “……bọn họ là chiến hữu của ta.”


Lôi Nặc ngẩn người, “Chiến hữu của ngươi, vậy ngươi cũng là bộ đội đặc chủng sao? Vì sao không về nước đi? Vì sao lại để mình ch.ết đói ch.ết khát, bộ dạng thất vọng khốn cùng này mà còn mua hoa đến thăm bọn họ?”


Lần này quãng thời gian trầm mặc thật lâu, người nọ hơi hơi trợn tròn mắt, ánh mắt ch.ết lặng, thê lương không hề chớp cứ thế nhìn lên khoảng thiên không.


Qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Lôi Nặc thậm chí nghĩ người này đã ch.ết rồi mới nghe được một thanh âm khàn khàn như xé rách cổ họng, tựa như thanh âm từ nơi sâu nhất của địa ngục vọng lên.
“…….bởi vì….chính ta đã giết bọn họ.”
Lôi Nặc khiếp sợ cương cứng tại chỗ.


Người nọ cũng không hề liếc hắn một cái, tự mình gian nan lết qua thân người, đến gần vũng nước mưa dơ bẩn gần đó.


“…….này, uống thứ nước này ngươi sẽ bệnh ch.ết mất.” Lôi Nặc phản ứng lại, bắt lấy người nọ, từ sau lưng rút ra một con dao nhọn cắt qua cổ tay, cầm lấy tóc người nọ, kéo qua, đem cổ tay nhét vào miệng y.


“Nếu đã ăn thịt dã thú thì uống chút máu hẳn cũng không sao đi. Nhưng nếu thế ngươi có thứ gì quan trọng có thể báo đáp hay không?”


Người nọ chỉ do dự một chút, ngay sau đó dòng màu đỏ ngọt lành đầy dinh dưỡng khiến y không còn tự chủ được nữa mà tự động ʍút̼ vào. Y giống như vài ngày chưa ăn gì, mùi máu làm người y trở nên ấm áp, giống như dã thú từ trong địa ngục được thức tỉnh. Khi hắn ngẩng đầu lên, khóe môi còn vương lại mọt chút tơ máu nhưng ánh mắt thì như sống lại, không phải bộ dạng nặng nề lúc trước nữa, cảm giác hoàn toàn khác biệt.


Ngay phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm địa phương của ông trùm quán bar đêm: “Lôi Nặc tiên sinh! Lôi Nặc tiên sinh! Sao lại thế này? Sao lại đổ máu? Có chuyện gì sao?”


Vài người phía sau liên tiếp chạy tới, lúc nhìn thấy Lôi Nặc không khỏi ngẩn người. lôi Nặc không để ý đến đám dong dài bọn họ, mỉm cười đè lại vết máu trên cổ tay, đứng dậy: “Sao vậy? tôi đi nói chút chuyện mà lo lắng vậy sao?”


“Này……” Lí Tư cầm đầu, dừng một chút, “Chúng tôi không thể chấp nhận điều kiện như vậy, thủ hạ cái gì……..từ trước đến nay chúng tôi vốn đã thống trị cái thị trấn này rồi.”


Lôi Nặc ngồi xổm xuống, đỡ người nọ từ dưới mưa đứng lên, sau đó đem dao nhọn nhét vào tay y, bắt y cầm lấy. vì uống máu mà thân thể y đã khôi phục được chút ít, người nọ từng ngụm từng ngụm thở hào hển, trên người không có một chút độ ấm như người bình thường.


“Này, còn có thể giết người đi? Ngươi còn sống không?” Lôi Nặc vỗ vỗ mặt y, “Nếu trả nợ máu ta đây sẽ hướng ngươi đòi báo đáp đó, đi, nhìn thấy mấy người kia không? Bọn họ là trở ngại của ta, giết bọn họ đi.”


Người nọ nửa ch.ết nửa sống tựa vào nơi đó, thoạt nhìn thật giống như đã tắt thở, nhưng khi Lôi Nặc mạnh mẽ nhét dao vào tay hắn, trong phút chốc, ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi. thật giống như một con dã thú được tung tẩy một miếng thịt tươi sống đầy máu trước mắt, mùi thịt kích thích thần kinh tới cực đại, dã thú bừng tỉnh.


Y ngẩng đầu, ánh mắt trong không trung chậm rái quét một vòng, cuối cùng dừng trên mặt Lí Tư.
Lôi Nặc nhếch khóe miệng: “Đi, bắt đầu từ hắn.”


Trước kia, Lôi Nặc từng xem qua rất nhiều lấn giết người, chính hắn trên tay cũng nhuốm máu tươi vô số. nhưng hắn chưa từng nhìn thấy có người lưu loát mà chính xác như vậy thu gặt sinh mạng, tựa như tinh thần chiến đấu cường hãn vượt trội khỏi đám người, giơ tay chém xuống, một bước tất sát, đao quang kiếm ảnh y không cần, kêu gào thảm thiết cũng không cách nào ngăn cảm bước chân ch.ết choc của hắn, máu tươi trong phút chốc lướt qua lưỡi dao, tử thần lãnh khốc tàn nhẫn mỉm cười.


“Bùm” một tiếng thi thể ngã sấp xuống, cuối cùng từng người, từng người cũng lần lượt ngã xuống. người nọ thở hào hển, hồi lâu, liền ném đi lưỡi dao tràn đầy máu tươi.


Lôi Nặc đi qua cầm con dao lên, lưỡi dao chỉ xuất hiện một vết trầy rất nhỏ. Là vì phương pháp chiến đấu trực tiếp rất thô bạo, thường thì dao phải tiếp xúc với xương cốt thân thể mới có thể xuất hiện dấu vết.


Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào sườn mặt người nọ. vì mưa và máu loãng dần dần rửa trôi vết bẩn trên mặt người nọ mà Lôi Nặc phát hiện ra khuôn mặt y vô cùng dễ nhìn. Đuôi mắt cao ngạo, mắt dài tinh vi, không đường cong nào không lãnh tuấn tú lệ, thật giống như tử thần cao cao tại thượng không hề có chút tình cảm nhân thường nào.


“Ngươi tên là gì?”
Khóe mắt người nọ thản nhiên liếc Lôi Nặc một cái: “….Diệp Liên.”
Lôi Nặc vươn tay: “Ta muốn thành lập một quốc gia lý tưởng, ngươi có nguyện cùng ta làm chuyện này không?”


Người nọ không để ý đến bàn tay Lôi Nặc, y xoay người, chậm rãi bước về phía trước, trong tiếng mưa rơi sàn sạt vọng đến thanh âm nhẹ hẫng của y, không lắng nghe sẽ biến mất trong gió: “…….ta là kẻ tàn sát chiến hữu, thường xuyên thí chủ nhân, rất nhiều người muốn mạng của ta, ta là kẻ phản quốc tội ác tày trời. nếu ngươi không sợ có một ngày bị ta cắt đầu thì thử làm ta thần phục ngươi đi.”


Lôi Nặc đứng tại chỗ rất lâu, nhìn Diệp Liên ngày càng đi xa, sau đó đột nhiên chạy tới đuổi theo y.


“Aixx, thì ra khi ngươi thức tỉnh, đầu tiên sẽ giết ch.ết chủ nhân trước a.” Lôi Nặc miễn cưỡng khen, quay đầu cười với Diệp Liên, “Người sống trên đời đều phải ch.ết, bị ngươi phản bội mà ch.ết cũng coi như một loại vinh hạnh, cho nên chỉ cần ngươi chịu đi theo ta, chuyện phản bội gì đó ta cũng không ngại.”


Mùa mưa năm đó ngoài ý muốn kéo thật dài. Năm sau đó, thế lực của Lôi Nặc kéo dài xuống phía nam, mang theo tài lực hùng hậu, binh lực, “Tử thần” Diệp Liên bắt đầu tiến vào sa mạc.
Tổ chức này bắt đầu được mọi người gọi là — [Hồng]
*HẾT*






Truyện liên quan