Chương 44
Sở Tịch nằm trên giường lạnh lùng nói: “Tôi đang rất muốn xem ai dám động vào ngôi mộ đó.”
Đổng Sa mặc kệ có thầy mạc cốt đứng bên cạnh, vội vàng hết nước hết cái khuyên nhủ y: “Cậu Sở ngài nghĩ xem, ngài đã thành ra thế này, chẳng nhẽ còn muốn bệnh đến không sống nổi mới dỡ đi ngôi mộ di vật đó hay sao? Ngài không nghĩ cho bản thân mình, ngài cũng nên lo nghĩ cho toàn bộ Sở gia đi mà!”
Sở Tịch vốn đang sốt cao vài ngày toàn thân hư thoát, nghe vậy lập tức vịn vào tay người hầu ngồi dậy, nghiêm giọng nói: “Người có bệnh là do sức đề kháng giảm sút nên nhiễm bệnh, mê tín cái nỗi gì? Đổng Sa em từ lúc nào lại tin vào mấy trò bát nháo thất thiệt như vậy!”
Đổng Sa bị mắng không dám mở miệng, nhưng ông lão lại cười tủm tỉm tiến lên sờ xem độ ấm trên trán Sở Tịch, lời ngon tiếng ngọt nói: “Anh bạn trẻ không nên cáu giận thế này, sốt cao đến mụ người. Nào có chuyện người sống làm mộ di vật cho mình? Cậu không ngại nói ra vì sao, lão già này tuy rằng chẳng cao sang như đám trẻ các cậu, nhưng coi như đã nhìn hết sự đời, biết đâu có thể giúp cậu phân giải đạo lý, tháo gỡ vấn đề.”
Sở Tịch cảm thấy lòng bàn tay ông khô ráo ấm áp, trên trán y nóng hầm hầm, để cho ông lão chạm vào lại thấy mát lạnh. Những năm gần đây quý tộc quân hỏa thế gia mọc lên như nấm, ông lão này cũng đã mạc cốt cho vài nhân vật tiếng tăm, phần lớn là nói đâu trúng đó. Ông trước đây từng mạc cốt cho một đại nhân vật trẻ tuổi của một tập đoàn súng ống nằm giữa hai châu lục, lúc đó phán rằng hắn ta tuổi trẻ đắc chí, giàu không thể tả, sống lại không quá ba mươi. Sau đó người nọ quả nhiên một bước lên trời, năm hai bảy tuổi gặp tai nạn máy bay rơi xuống biển, ngay cả địa điểm cũng được ông lão nói không quá sai biệt.
Sở Tịch lúc này lâm vào tình cảnh có bệnh vái tứ phương, trầm mặc một lúc rồi thở dài: “Kì thực tôi cũng không muốn gặp lại anh ta.”
Đổng Sa mặt biến sắc, ông lão thì sắc mặt bình tĩnh, giống như nghe chuyện bình thường, chẳng có gì kì quái.
Sở Tịch nói: “Nhưng cảm giác đó thật… Tôi thường mơ thấy anh ta, có lúc cảm thấy anh ta quay trở về bên mình, nhưng nếu anh ta thực sự trở lại, tôi không biết nữa…..”
Ông lão ân cần hỏi: “Nếu hắn quay về cậu sẽ làm sao đây?”
Sở Tịch ngập ngừng, nói: “Sẽ giết hắn.”
Lão mạc cốt cũng sững sờ, sau đó vỗ vỗ lên vai Sở Tịch, than thở một tiếng: “Nghiệp chướng a.”
“Nếu như tôi không phải là Sở Tịch,…”
Sở Tịch dừng một chút, như thể chính mình cũng biết nói ra thật buồn cười, nhưng y vẫn không thể không nói tiếp: “….Nếu tôi không phải là Sở Tịch, tôi sẽ…biết đâu sẽ….”
Biết đâu sẽ làm sao?
Trước khi sự tình phát sinh, luôn có hai khả năng đúng hoặc không đúng. Bất kì ai cũng có thể thề sống thề ch.ết rằng mình đã đoán ra kết cục, thế nhưng kết cục luôn luôn vượt ra sở liệu của mọi người.
Sở Tịch cũng lão mạc cốt hàn huyên một buổi trưa, cảm thấy nhẹ nhõm không ít, buổi tối bác sĩ đến đo nhiệt độ, vô cùng kinh ngạc nói với Đổng Sa: “Đổng tiểu thư, thân nhiệt cậu Sở hạ xuống đáng kể rồi!”
Đổng Sa cuống tới mức niệm Phật, nói: “Ông lão nói cấm có sai, mau cho người tới mời ông lão dùng cơm. Cậu Sở thích ăn thanh đạm, tôi đi chuẩn bị chu đáo.”
Bác sĩ nghe vậy đành đáp ứng, qua một lúc lâu bên trong vọng ra tiếng người, nói: “Cậu Sở nói tối nay tự mình tiếp ông lão dùng cơm, Đổng tiểu thư cứ tự nhiên.”
Đổng Sa ngờ ngợ, Sở Tịch như vậy ngồi được đã là mừng, y còn định xuống giường tiếp ông lão ăn cơm sao? Lỡ đâu nhiễm lạnh phát sốt nữa thì sao? Nhưng mà Sở Tịch trước giờ nói một không hai, không có chỗ cho người khác can thiệp, ngay sau đó phòng bếp bưng cơm vào gian trong, người khác chưa kịp đặt chân, Sở Tịch cùng lão mạc cốt đã ở trong vừa ăn vừa tâm sự.
Bữa cơm cũng thật phong phú, Sở Tịch gọi người mang cua biển tôm hùm cùng ti tỉ sơn hào hải vị khác đun nhỏ lửa thành canh, đun lâu vài tiếng đồng hồ mới ra nước ngọt, cái bên trong đều bỏ ra hết, dùng rau xanh đậu phụ cùng vài món thanh đạm bình dân khác cho vào thêm gia vị. Lúc sau trong một bát canh đậu phụ rau xanh còn có vị tôm cá thơm ngon, nồng mà không ngấy thanh mà không nhạt, cả món canh đều xanh biếc, như màu những mảnh ngọc bích. Lại còn có một bát thịt ngỗng yên chi, một bát đậu phụ tôm nõn, đầu bếp nhà bọn họ ninh cả cháo bách hợp, vài món ăn hòa quyện với nhau, vừa thơm ngon vừa đẹp mắt( ).
Sở Tịch dựa vào đầu giường cầm chiếc thìa sứ khuấy nhẹ cháo trong bát, điềm nhiên nói: “Người như tôi rất yêu thích ẩm thực, càng tinh túy càng tốt, hiện giờ nghĩ lại những năm trước đây đều đã hưởng hết phúc lộc rồi, sau này chẳng biết còn sống được mấy năm?”
“Cậu Sở đừng quá thương cảm,” ông lão nói, “Ngài hiện tại ngồi trên vị trí này, về sau chỉ cần an tâm hưởng phúc, lại có Đổng tiểu thư một lòng một dạ bên ngài, ngài nhất định phải nghĩ thoáng ra mới được.”
Sở Tịch lắc lắc đầu nói: “Tôi nghĩ không thông.”
“Sao mà nghĩ không thông?”
Sở Tịch ngập ngừng, cười đáp: “Có lúc tôi hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, có lúc lại thấy tội nghiệp thay cho hắn. Một người như vậy, nói hắn ngốc nhưng đối nhân xử thế rất có nguyên tắc, còn nói hắn không ngốc….”
Sở Tịch lưỡng lự, nói: “….Hắn lại ngốc không thể tả, bất kể tôi có lạnh lùng thế nào, làm lơ hắn ra sao, hắn đều cứ như vậy…. Thật chẳng hiểu hắn nghĩ ra làm sao nữa.”
Ông lão khẽ thở dài một tiếng, đáp: “Hắn yêu cậu mà.”
Sở Tịch nói: “Tôi biết, trên đời này không ai yêu tôi bằng hắn ta.”
Câu này y nói rất nhanh, rất tự nhiên, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì đã nói ra miệng. Ông lão sửng sốt, hỏi: “Đổng tiểu thư thì sao?”
“Đổng Sa thì khác.”
“Khác như thế nào?”
Sở Tịch bật cười: “Cô ấy làm sao so được với Trịnh Bình.”
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay y nhắc đến tên Trịnh Bình trước mặt lão mạc cốt, dùng một thái độ như vậy, dùng một khẩu khí như vậy, nhẹ nhàng, lại như có sức nặng ngàn cân.
__
Cơm nước xong lão mạc cốt muốn về, Sở Tịch cũng không giữ khách, chỉ phân phó cho thủ hạ: “Sau này thường xuyên mời ông cụ đến cùng tôi hàn huyên, bảo người ta bớt quấy rầy ông cụ thanh tu.”
Y thần thái uy nghiêm, ngữ khí cao ngạo. Thầy mạc cốt biết rằng y đang cảnh cáo mình chớ nói lung tung với người lạ, Sở Tịch có thể tin tưởng người ta trong một khắc, nhưng về sau ắt sẽ có ít nhiều cảnh giác bên trong, khiến người ta mỗi khắc đều cảm thấy y luôn có đường lui, làm việc luôn có tính toán.
Ông lão cúi người với y, chậm rãi lui ra ngoài. Sở Tịch kêu người đưa ông lão về trạm xá, lúc này trời đã nhá nhem, lão mạc cốt dừng chân trước cửa, nhìn xung quanh không có ai mới đẩy cửa vào căn nhà của mình.
Ánh tà dương rực đỏ, cửa kính bao quanh căn phòng, tấm thảm trải dài trên mặt đất. Một người đàn ông ngồi trên ghế tựa, chỉ với góc nghiêng cũng gợi cho người ta cảm giác trầm tĩnh, cao lớn, đĩnh đạc. Trên tay hắn kẹp điếu thuốc, khói thuốc vương vấn mơ hồ trên sườn mặt, thần tình nơi đáy mắt dưới ráng chiều mông lung. Hắn dường như đã chờ tại nơi đó thật lâu thật lâu, lâu đến mức ánh sáng dừng chân trên người hắn; không gì có thể hấp dẫn ánh mắt hắn lưu lại, hắn không cảm xúc nhìn vào vô định, chỉ đến khi nghe tiếng lão mạc cốt tiến vào mới khàn khàn lên tiếng, thấp giọng hỏi: “…..Y sao rồi?”
Ông lão cúi người đáp: “Cậu Sở mệnh rất bạc.”
“…..À.”
Lão nghĩ ngợi rồi nói: “Trịnh tiên sinh, cậu Sở thực sự rất lưu luyến ngài……”
Trịnh Bình quay mặt đi, cười cười với lão. Hắn quay đầu có thể thấy rõ trên sườn mặt nhàn nhạt một vết thương, ngang qua gò má kéo dài đến bên tai, tuy đã qua bác sĩ trị liệu chỉnh hình, nhưng vẫn nhìn ra vết sẹo mờ nhạt. Vết thương này là do va vào mỏm đá, suýt nữa đâm vào mắt. Khi vừa được cứu lên vô cùng thê thảm, nhưng may có kỹ thuật y học vô cùng hiện đại, chỉ qua vài đợt giải phẫu cùng thuốc thang đã xóa mờ vết thương Sở Tịch để lại cho hắn.
Trịnh Bình ban đầu không muốn chữa, hắn muốn lưu lại, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến những gì Sở Tịch gây ra. Nhưng sau đó hắn chịu nghe lời khuyên bảo của người khác. Hắn nghĩ trông mình thế này Sở Tịch nhất định không thích, Sở Tịch căn bản đã không có cảm tình với hắn, bộ dạng khó coi một chút, khác nào làm cho người ta thêm ghét?
Vết thương cùng thống khổ đã khắc sâu vào xương tủy, một dao kia đâm vào nơi mềm yếu nhất ít phòng ngự nhất trong trái tim, lạnh lẽo thấu xương.
Trịnh Bình hít một hơi thuốc, lại chậm rãi nhả ra, giọng nói nhàn nhạt cất lên trong làn khói mông lung: “Cậu ta vẫn luôn như vậy, tự ép mình làm những việc mình không thích, đẩy mình vào chỗ không lối thoát.”
“Ngài không về thăm cậu ấy sao?”
Trịnh Bình trong phút chốc do dự. Hắn đã thấy Sở Tịch, nhưng đi một mình, lén lút, trốn ở nơi xa xa nhìn trộm, thấy y đính hôn, thấy y suy sụp, thấy y bệnh mãi không dứt. Hắn không nói với bất kì ai, ngay cả bản thân hắn cũng muốn phủ nhận tất cả những gì mình đã làm.
Trịnh Bình mấp máy môi, phát ra âm thanh đến mình cũng cảm thấy yếu ớt: “….Được rồi… Y nhất định không muốn nhìn thấy tôi.”
Trịnh Bình cúi thấp đầu, gương mặt vùi sâu trong lòng bàn tay. Tư thế này khiến hắn như đang bị thương, đến thanh âm cũng vụn vỡ quá chừng: “….Tôi sợ rằng khi gặp y, y sẽ lại giận dữ…Y trước giờ chưa từng xem tôi thuận mắt,…”
___
Hiện giờ Sở Tịch không phải mó tay vào việc gì, mọi chuyện đều do Đổng Sa chuẩn bị chu tất. Một tổ chức khi đã vào quy củ thì mọi việc đều đâu ra đó, cho dù người đứng đầu vài ngày không xuất hiện thì kẻ dưới cũng tự biết làm thế nào, vậy nên trong suốt thời gian Sở Tịch ốm lâu Sở gia cũng không loạn, hàng cần xuất cứ theo như cũ, lợi nhuận cần chia không thiếu một đồng, không thể không nhắc đến nguyên tắc lâu năm của Sở Tịch.
Y hiện tại mỗi ngày mời thầy mạc cốt đến cùng dùng bữa tối, tâm trạng cũng thay đổi rất nhiều. Ban đầu Kim Thạch còn lo lắng đứng vào một góc, sau thấy ông lão cũng hiền từ nhân hậu, liền bớt đi nhiều phần cảnh giác. Sở Tịch có một đêm xuống được giường, ở trong phòng sách cùng ông lão bàn về đạo Khổng Mạnh (Nho giáo) rồi mấy chuyện huyền bí, thế nào mà nói đến quên cả thời gian, chờ Đổng Sa cho người gọi về đi ngủ mới phát hiện ra đã muộn lắm rồi. Sở Tịch xem thời gian, khách khí hỏi ông lão: “Hay là đêm nay ngủ lại hàn xá( ) đi, tôi bảo người chuẩn bị một phòng nhỏ bên ngoài, ngài thấy được không?”
Ông lão biết Sở Tịch không có thói quen mời khách lưu lại, vội vội vàng vàng đồng ý: “Vậy làm phiền, làm phiền rồi.”
Sở Tịch gật gật đầu, tự mình quay về phòng trong đi ngủ. Y hiện tại cũng không cho người khóa cửa lớn, canh gác về đêm cũng ít hẳn, phòng trong và phòng ngoài cách nhau một bức tường. Vốn là Đổng Sa hay Kim Thạch ở phòng ngoài canh cho y ngủ, bây giờ ông lão ngủ lại một đêm, vả lại Kim Thạch khoái chạy lung tung trêu ghẹo mấy em hầu gái mới đến, thành ra phòng gác bên ngoài trống không.
Sở Tịch về đêm thường ngủ không ngon giấc, hôm nay lại hưng phấn chạy xuống giường, kết quả nửa đêm lại sốt cao, khát nước liền tỉnh dậy. Y lúc đó thần trí vẫn mơ hồ, láng máng hình như có người ôn nhu vuốt ve mặt y, y nhíu mi thấp giọng hỏi: “…..Ai?
Người kia không đáp, cúi đầu nhẹ nhàng hôn y. Sở Tịch mở choàng mắt, mông lung nhìn thoáng qua, hỏi: “….Trịnh Bình?”
Trịnh Bình ôm chặt y một chút, quay người định chạy. Nhưng đi chưa được hai bước đã bị Sở Tịch kéo lại. Sở Tịch tóm lấy tay hắn, tuy rằng sức lực yếu ớt, nhưng không hiểu vì sao, khiến người kia không thể giãy ra.
Sở Tịch mơ màng nói: “Đừng đi…”
Trịnh Bình quay phắt người lại nửa quỳ trên mặt đất, một tay ôm siết lấy thắt lưng Sở Tịch, vùi mặt bên người y, thấp giọng mà đay nghiến hỏi: “Vì sao muốn giết anh? Vì sao em lại muốn giết anh!”
Sở Tịch không lời đáp, thật lâu thật lâu sau mới nghe thấy y nhàn nhạt, than thở nói: “Vậy tôi đền cho anh một mạng được không?”
Trịnh Bình đứng dậy một phen ôm lấy y mà hung hăng hôn xuống, như thể đang trút giận điều gì, câu nói của gã đàn ông hòa vào vị nước mắt: “….Anh cần mạng của em làm gì? Anh chỉ cần có em là tốt rồi…”
Canh đậu phụ cải xanh
Thịt ngỗng yên chi (yên chi tức là son đỏ)
Canh đậu phụ tôm nõn
Cháo bách hợp
Anh trung khuyển về rồi ヘ( ̄ー ̄ヘ)
Anh thành Chí Phèo rồi (´Д`)
Và ảnh vẫn yêu vợ lắm (´∀`)♡