Chương 42: Không có râu đều là tiểu bạch kiểm

Giương mắt nhìn, chỉ thấy trước cửa hàng bánh bao là một cô gái mặc trường bào, bộ dáng vô cùng thẹn thùng. Cô ấy cúi đầu, nhìn mũi chân, mà mũi chân dưới áo choàng đang vẽ vòng tròn trên đất. Ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, vừa vặn chiếu vào cô gái kia, làm gò má cô ấy phủ một tầng ánh sáng vàng, môi cô ấy hơi hơi vểnh lên, thanh âm thật nhỏ: "Tôi, tôi có thể đi không? Tôi, đã cấp 14."


"Chỗ chúng tôi muốn đi tương đối nguy hiểm, nếu cô không sợ... Chúng tôi rất hoan nghênh." Trúc Nhận Ngàn Trần thấy cô gái này so với người bình thường còn e lệ hơn, không khỏi trầm ngâm một chút, nói rõ ràng mọi việc trước thì tốt hơn.


Dù sao chuyến đi này tất cả mọi người đều phải mạo hiểm, không phải đi dã ngoại, nếu sợ phiền toái, thì ngay từ đầu không đi còn hơn.


"Không, tôi không sợ." Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô thật to, nhìn thập phần đáng yêu. Chính là bộ dáng có chút nhát gan, chỉ nói mấy câu mà mặt đỏ bừng.


"Chúng tôi là Đội Thái Đao, cô cũng biết Đội Thái Đao là có nghĩa gì đấy, nếu cô đi theo chúng tôi sẽ rất mệt, cô cần phải nghĩ rõ ràng, không thể đi được nửa đường lại rời đội." Điền Gia Nhị Thiếu Gia thấy cô gái này thẹn thùng như vậy, cảm thấy nên nói rõ quan hệ lợi - hại cho thỏa đáng, bằng không về sau xuất hiện tình huống không nói rõ thì phiền toái.


"Không có việc gì, tôi không sợ mệt." Cô gái ngượng ngùng cười, tay cô ấy không ngừng chà váy, nhìn mọi người, cắn môi, chóp mũi toát ra mồ hôi."Mấy người thoạt nhìn rất là lợi hại, còn có đại thúc trông cũng rất lợi hại... Đi theo mọi người, tôi sẽ không sợ."
Đại, đại thúc?


available on google playdownload on app store


Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn theo ánh mắt cô gái kia...
Người cô nói, là Túy Trong Khêu Đèn?


Túy Trong Khêu Đèn khóe miệng co rúm lại, hắn trừng mắt nhìn mấy người: "Mấy người nhìn tôi làm gì? Tôi giống đại thúc sao? Tôi mới hai mươi tám tuổi. Tôi giống đại thúc sao?" Câu nói cuối cùng là nói với cô gái kia.


Giọng nói của hắn vốn to, khi nói lại không quan tâm giọng điệu, khiến cô gái kia sợ tới mức vội vàng trốn sau cửa: "Đại, đại thúc... Không, không, không, tôi không có ý đó, chỉ là tôi thấy anh có râu, nhìn qua thật thành thục..."


"Có râu thì thế nào? Có râu mới là đàn ông, không có râu đều là tiểu bạch kiểm." Lông mày của Túy Trong Khêu Đèn muốn dựng thẳng, hắn đáng sợ như vậy sao? Cô gái ch.ết tiệt kia luôn có bộ dạng như gặp quỷ làm hắn rất bực bội.


Diệp Hiểu Hạ nghe thấy câu nói này, cô cúi đầu, hắc hắc cười vài tiếng, mới nói: "Khêu Đèn, anh đả kích quá lớn..."


Không sai, tiệm bánh bao có không ít "Tiểu bạch kiểm" nghe thấy lời này, lập tức trợn mắt nhìn, nếu không phải họ nhận ra hắn là biến thái giây sát mọi người trong tuyên truyền của CG, thì bọn họ đầu muốn mang ghế ra đánh người. Ngay cả Trúc Nhận Ngàn Trần và Máng Xối Hoa Lưu cũng thanh thanh yết hầu, Trúc Nhận Ngàn Trần vẻ mặt nghiêm cẩn, vô cùng chân thành nói với hắn: "Khêu Đèn, tôi không phải không có râu, râu của tôi là do buổi sáng rời giường cạo rồi."


Đây vốn là một câu biện bạch cực kì nghiêm cẩn, nhưng không biết vì sao, dưới tình huống này, biện bạch như vậy tràn ngập một loại biểu cảm buồn cười không thể nói rõ.


Điền Gia Nhị Thiếu Gia nhịn không được, ghé vào trên bàn, không ngừng đập bàn, cười to. Diệp Hiểu Hạ vốn đang cố kị mặt mũi Túy Trong Khêu Đèn, nghẹn cười, thấy thế này cũng mặc kệ, cười theo, sau đó, Máng Xối Hoa Lưu cũng cười.


Ba người không hề cố kỵ mà cười to, khiến mọi người ở tiệm bánh bao nhìn nhìn, mà cười như vậy, làm Túy Trong Khêu Đèn vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, cuối cùng hắn nhìn khóe miệng Trúc Nhận Ngàn Trần đã nhếch lên cũng nở nụ cười. Bàn tay hắn mò trong túi, lấy bầu rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm rượu, bất đắc dĩ cười: "Tôi cảm thấy tôi còn là thiếu niên thanh xuân, khi nào thì biến thành đại thúc?"


Nói chưa dứt lời, lại làm mấy người cười đến mức ngã trái ngã phải.


Bên này năm người cười vui vẻ, nhưng lại làm khó cô gái ở cửa, cô ấy đi cũng không được ở lại cũng không xong, xấu hổ đứng ở nơi đó, thấy bọn họ hơi hơi ngừng một chút, mới lại lấy dũng khí hỏi: "Tôi, tôi có thể đi cùng mọi người khônng?"


Trúc Nhận Ngàn Trần không nói hai lời đem cô gái này vào đội, nói: "Có thể, cô nếu đã chuẩn bị tốt, chúng ta đi."


"Tôi đã chuẩn bị tốt, mang theo rất nhiều lam, có thể thêm rất nhiều máu..." Cô gái giương mắt nhìn nhìn mọi người, khi ánh mắt của cô tiếp xúc với Túy Trong Khêu Đèn, lại vội vàng cúi đầu: "Không, sẽ không để mọi người thêm phiền toái."


Túy Trong Khêu Đèn nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, tôi nhìn rất đáng sợ?"
Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn cô gái kia, lại nhìn nhìn Túy Trong Khêu Đèn, không chịu trách nhiệm cười: "Đều nói đại thúc yêu la lỵ, sao đến lượt anh, một điểm tôi cũng không nhìn ra?"


"Này!" Túy Trong Khêu Đèn lập tức kháng nghị: "Tôi không phải đại thúc!" Sau đó hắn nhìn cô gái kia, trong ánh mắt hiện lên một loại yếm khí làm người ta không hiểu: "Con gái, dù là cái dạng gì, đều thật phiền toái."


"Nguyên lai, tôi ở trong mắt anh, chính là phiền toái a!" Thấy bộ dáng này của hắn, Diệp Hiểu Hạ trong lòng vừa động. Cô hiểu rõ, trong lòng mỗi người đều có một ít chuyện cũ không thể nói. Vì thế, cô nghiêng đầu, mặt mang ý cười, nhìn về phía Túy Trong Khêu Đèn, nửa thật nửa giả nói.


"Cô không giống với." Túy Trong Khêu Đèn hơi ngừng lại, rồi mới dùng giọng điệu rất nhẹ rất nhẹ nói.


Diệp Hiểu Hạ nhìn hắn, nhưng hắn đã xoay mặt nhìn về phía xa xa, đứng dậy đi theo mấy người rời khỏi tiệm bánh bao. Đi vài bước, hắn lại xoay người, hướng về phía Diệp Hiểu Hạ vẫn sững sờ nói: "Này, có đi không? Còn chờ cái gì?"


"Đến đây!" Diệp Hiểu Hạ lên tiếng, đứng dậy đi theo đội tiến tới lục sắc rừng rậm.


Cô gái này tên là Tay Nhỏ Lạnh Lẽo, tuy hay thẹn thùng, nhưng thao tác thật sự không tệ, ít nhất làm Diệp Hiểu Hạ mặc cảm. Chơi trò chơi một ngày (hiện thực thời gian), cô đối với chức nghiệp trò chơi có chút hiểu biết.


Ở trong trò chơi, thao tác không phức tạp đều là chức nghiệp ngoại hình, giống như cô vậy, mà thao tác tương đối phức tạp chính là Thái Đao và Nhũ Mẫu. Cho nên, đối với Tay Nhỏ Lạnh Lẽo có thể một mình thêm máu cho bốn thanh thái đao, cô vô cùng bội phục.


Mấy chức nghiệp đều đủ, lúc đánh quái đều thoải mái hơn, quái trong rừng không mất bao lâu đều bị thanh lý sạch sẽ.


Thanh lý xong chỗ quái đó, đoàn người ngồi ở cửa động, khôi phục giá trị chịu đựng. Lúc này, Diệp Hiểu Hạ và Túy Trong Khêu Đèn lên tới cấp 14, mà Tay Nhỏ Lạnh Lẽo cũng lên đến cấp 16, về phần ba người khác đều không biết xấu hổ lên đến cấp 18.


Thiên giống nhau kêu gọi phấn hồng phiếu cùng PK phiếu còn có đề cử phiếu, ~O(∩_∩)O~~~






Truyện liên quan