Chương 46: Gặp nạn (Hạ)
Trong một khắc này mọi cơ quan cảm giác giống như đều ngừng hoạt động, Diệp Hiểu Hạ mất đi mọi cảm giác. Cô không nhìn thấy, không nghe thấy, cả người dường như trở thành một khối thi thể cứng ngắc. Cho đến khi một tiếng bén nhọn đủ để phá hỏng màng nhĩ cô lọt vào trong đầu cô, cô mới khôi phục một chút tri giác.
Kia, âm thanh kia không phải âm thanh gì khó nhận ra.
Chỉ là,âm,thanh đồ của cô bị xé rách mà thôi.
Mà thôi.
Diệp Hiểu Hạ ngửa đầu, cổ họng giống như bị cát chặn lại, chỉ có thể thở hổn hển, mà nửa âm thanh cũng không kêu ra được. Trên mặt có thứ gì lạnh như băng, ẩm ướt lướt qua, theo da cô chảy xuống đi xuống, sau đó có một cái tay dơ bẩn nghiền nát nó.
Trong ngõ nhỏ hẻo lánh mà âm u kia, tay ba tên đàn ông không ngừng tuần tr.a trên làn da trắng nõn, trong không khí đầu thu hơi lạnh, dơ bẩn khiến người ta buồn nôn.
Thân thể Diệp Hiểu Hạ bắt đầu run, run run, cuối cùng trở thành run rẩy. Cô cảm thấy bản thân đang bị lôi vào một cái đầm lầy tràn đầy hơi thở hư thối to lớn, sự tuyệt vọng khôn cùng kia rốt cục làm cô hét ầm lên.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Không cần! Các người buông tôi ra!"
"Phải như vậy! Động đậy, động đậy mới tốt thôi..." Tên đàn em kia ɖâʍ đãng nói bên tai cô."Em không biết tư vị động đậy đâu, mấy cô tiểu thư chỉ biết hừ hừ, phải động như vậy mới đủ hưng phấn..."
Hắn còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói lạnh bạc mà hờ hững, không mang chút cảm xúc vang lên phía sau: "Nhường một chút, chắn đường rồi."
Giữa ban ngày ban mặt làm chuyện như vậy vốn đã kinh hồn táng đảm, lại nghe thấy có người nói, ba tên kia đều bị dọa phát hoảng, quay đầu chỉ thấy là một thanh niên rất cao. Bọn họ không khỏi yên lòng, vừa định lý luận cùng hắn một chút, lại thấy người kia tránh ra một chút, ý bảo bọn họ nhìn ra ngoài ngõ nhỏ.
Người đều là như vậy, vô luận dưới tình huống gì, đều không thể ức chế được lòng hiếu kỳ, ba tên đó ngẩng đầu nhìn bên ngoài, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát chậm rãi lướt qua đầu ngõ, rồi dừng lại. Ba tên kinh hãi, sợ tới mức nói không nên lời, biết là đã bị báo cảnh sát, luống cuống tay chân, liên tục kêu vài tiếng xúi quẩy liền bỏ Diệp Hiểu Hạ lại, chạy mất dạng.
Nghe tiếng bước chân hỗn độn dần biến mất, Diệp Hiểu Hạ lúc này mới dám ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn thấy người cứu cô, không khỏi ngây ngẩn, đây không là người thanh niên trẻ tuổi trong ngân hàng sao? Trong tay hắn cầm hai cái túi to, trên túi to viết tên của siêu thị phụ cận, nhìn không chuyển mắt đi đến phía trước, khi đi qua bên người Diệp Hiểu Hạ, ngay cả lông mi cũng không rung một chút nào, giống như cô căn bản từ đầu tới cuối chưa từng tồn tại.
Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ theo sự chuyển động của hắn mà chuyển động theo, cho đến khi hắn đi lướt qua, cô mới hồi phục tinh thần, vội vàng gọi hắn: "Tiên sinh, vừa rồi cám ơn anh."
Nam tử trẻ tuổi ngay cả bước chân cũng không dừng lại, lại càng không trả lời, chỉ tiếp tục đi vào sâu trong ngõ nhỏ.
"Tiên sinh, vừa rồi thật sự cám ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết làm sao bây giờ." Diệp Hiểu Hạ vội vàng đuổi theo, chân thành hướng người thanh niên kia nói lời cảm tạ: "Còn có, còn có lúc ở trong ngân hàng nữa, nếu không có anh nói cho tôi biết có thể dùng cảm ứng khí, tôi ngay cả tài khoản cũng không mở được, tôi vừa rồi còn nghĩ, ở trong ngân hàng không gặp lại anh thật là đáng tiếc, vừa rồi còn chưa nói cảm ơn anh, anh xem anh xem, bây giờ lại gặp anh, tôi hẳn là nên cảm ơn anh đi, đúng vậy, anh nói đi, cho nên, tôi phải hảo hảo cám ơn anh..."
Diệp Hiểu Hạ giãy dụa đứng lên, đi theo người kia, luôn nói chuyện không ngừng, trong lòng cô bị một loại sợ hãi trước nay chưa từng có vây quanh, giống như nếu hiện tại không làm việc gì thì cả người cô sẽ hỏng mất. Cô lải nhải, lời mở đầu và những câu sau đều loạn lên, không biết bản thân đang nói cái gì. Tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm cô quên chuyện vừa phát sinh đó. Giống như chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy bản thân vẫn còn sống.
Cô liều mạng muốn cười, muốn nói với bản thân là mình đã an toàn, nhưng, nước mắt của cô lại không thể kiềm chế, làm cả mặt đều ướt át, chật vật không chịu nổi. Cô bên này luôn nói không ngừng, bên kia người thanh niên trẻ tuổi vẫn giống như không nghe thấy gì.
Cô nói rất nhiều, khiến người thanh niên kia cảm thấy phiền toái, hắn bỗng dừng bước, cũng không quay lại, vẫn nhìn sâu vào ngõ nhỏ, đạm mạc nói: "Câm miệng, thật ầm ĩ."
Thật giống như nước sông luôn luôn rít gào, trong giây lát lại bị cản lại, những thứ Diệp Hiểu Hạ muốn nói, trong một khắc này đều bị cắt đứt. Cô lăng lăng đứng ở đó, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy hôn thiên địa ám, trong trời đất ngay cả một tia sáng cuối cùng cũng bị cắn nuốt.
Một loại độc tên là tuyệt vọng mang theo sự lạnh lẽo thấu xương thổi đến, lập tức làm cô ngã xuống, trong một khắc này, cô giống như không nhìn thấy ngọn lửa sinh mệnh nữa.
Nam tử trẻ tuổi vẫn chậm rãi đi tiếp, phía sau im lặng làm tâm hắn vốn đang bình tĩnh bỗng nhiên xuất hiện sự không an tâm, sao cô lại yên tĩnh như vậy? Hắn vốn không muốn quan tâm việc này, nhưng, lúc này lại không khỏi có chút hoài nghi, vì thế dừng chân, quay người lại.
Chỉ thấy cô gái kia cô độc đứng đó, tóc hỗn độn trên mặt, một đôi mắt không chút thần thái, trống trơn lộ ra một cỗ tĩnh mịch làm cho người ta hoảng hốt. Khóe miệng của cô bị rách, chảy ra một ít máu đỏ tươi. Quần áo bị xé rách một lỗ lớn, lộ ra một làn da trắng, trên da thịt trắng nõn đầy vết xanh tím, xem ra là do lúc giãy dụa lưu lại.
Cả người cô thoạt nhìn trầm lặng, không chút sức sống, giống như một cái xác không hồn bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Ánh mắt hắn nhìn đến làn da Diệp Hiểu Hạ lộ ra bên ngoài, không khỏi nhíu mày, hắn thả hai túi to trong tay xuống, nghĩ cũng không nghĩ, liền cỏi áo T-shirt trên người xuống, quăng cho Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ đang ngốc ở đó, chỉ thấy có một khối vải mềm mại vẫn còn theo nhiệt độ cơ thể người trùm lên người cô, cô theo bản năng lấy tay cầm lấy, nhìn kỹ, là cái áo của người kia. Cô giật mình, vội ngẩng đầu, chỉ thấy trong ngõ nhỏ hẹp hòi mà trống trải, nam tử kia cỏi trần, xoay người cầm hai cái túi to, không quay đầu lại đi về phía trước.
Hắn tuy có chút gầy, nhưng là cũng không khô quắt, lưng trần phác hoạ đường cong hữu lực mà khỏe mạnh của hắn.
Diệp Hiểu Hạ muốn nói gì đó, lại sợ nam tử này lạnh nhạt, cuối cùng, chỉ cúi đầu, đem gương mặt chôn trong cái áo còn mang theo nhiệt độ cơ thể mềm mại kia, mặc cho nước mắt mãnh liệt trào ra.