Chương 92: Ảnh vệ

"Sao tôi có thể có thể nói không giữ lời chứ!" Đại khái chưa biểu cảm từng có con tin nào nghi ngờ danh dự của chủ Đào Hoa Cốc, cô ta mở to hai mắt nhìn, bất khả tư nghị. Qua một trận cô ta mới căm giận quay đầu bảo người cầm đã tới mấy cái hộp nói: " Tôi cho cô đồ tốt trước, mấy hộp này đều là ảnh vệ mà tôi đào tạo, cô có thể tùy tiện chọn một hộp, mỗi người bọn họ đều có sở trường khác nhau, có rất tốt, có rất kém, đành xem vận may của cô vậy."


Ảnh vệ? Mới vừa nghe chủ Đào Hoa Cốc nói ánh mắt Diệp Hiểu Hạ đã tỏa ánh sáng. Là ảnh vệ đí, chủ Đào Hoa Cốc này đúng là đủ hào phóng!


Ảnh vệ là NPC trí năng cao cấp, giống như một người bình thường, có kỹ năng và tính nết khác nhau, trong tư liệu có nói đây là sinh vật cực phẩm khả ngộ bất khả cầu. Cả đời cô nghĩ cũng không dám nghĩ, không ngờ chỉ đánh mấy bàn mạt chược mà nhặt được một ảnh vệ, đúng là đụng trúng sao may mắn rồi !


Diệp Hiểu Hạ nhìn cô ta chỉ cảm thấy thật lạnh, trên thế giới này sao có thể có người da mặt dày như vậy còn không bị sét đánh nhỉ ?


Tuy chủ Đào Hoa Cốc này đánh bài dở, da mặt dày, nhưng cũng là người giữ lời, để Diệp Hiểu Hạ về thôn đợi mấy ngày, bởi vì ba ngày sau xe vận dược sẽ đến, đến lúc đó cô có thể theo xe rời khỏi.


Khi Diệp Hiểu Hạ hoàn hảo vô khuyết đứng trước thôn bặc nhân, một đám ông lão bà lão trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời. Hừ, cô biết mà, những người này thật sự đưa cô đi chịu ch.ết. Tuy những ông lão bà lão trong thôn bặc nhân ôm quyết tâm Diệp Hiểu Hạ hẳn phải ch.ết đưa cô ra ngoài làm vật hi sinh, nhưng, lúc cô bình an trở về, mọi người vẫn rất vui vẻ. Ít nhất chứng minh một chuyện, có người có thể đi ra ngoài giúp bọn họ tìm thành chủ thành Cửu Ti báo thù .


available on google playdownload on app store


Vào đêm cử hành điển lễ chúc mừng long trọng, mỗi người đều ca hát nhảy múa, khiến Diệp Hiểu Hạ nhịn không được hòa vào trong không khí như vậy, thậm chí uống không ít rượu, buồn ngủ. Khi vừa ngủ dậy dĩ nhiên là lúc sắc trời trắng bệch, lửa trại trong thôn còn hơi ấm áp, khắp nơi vẫn là dấu vết của đêm vui vẻ hôm qua. Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hơi lạnh, cũng không muốn làm các vị thôn dân bừng tỉnh, nhẹ tay nhẹ chân về phòng mình.


Theo thường lệ đi Bách Thảo viên hái thuốc trước, lại phân loại, sau đó mang tất cả thuốc thu thập được dựa theo phối phương quăng vào trong dược đỉnh bắt đầu luyện dược. Thừa dịp khe hở này, Diệp Hiểu Hạ mới có cơ hội lấy cái hộp ảnh vệ ngày hôm qua chủ Đào Hoa Cốc đưa cho cô. Cái hộp đó vô cùng tinh xảo, điêu khắc hoa văn tinh mỹ, bị một cái chốt nho nhỏ giữ chặt.


Mở cái chốt ra, lập tức nghe thấy hệ thống thông báo: “Bạn muốn phóng thích ảnh vệ sao?" Lựa chọn này đây sau, hệ thống nêu lên lại vang lên: "Ảnh vệ không thể vứt bỏ, ngài xác nhận muốn thả ảnh vệ ra sao?" Diệp Hiểu Hạ hơi do dự một chút, sau đó chọn phải.


Sau nữa, cái hộp kia từ trong tay Diệp Hiểu Hạ bay vút lên không trung, hóa thành một cái bóng màu đen rơi trên mặt đất, tức khắc hòa thành một với bóng của Diệp Hiểu Hạ, trở thành một thể. Lúc này cô nghe thấy hệ thống thông báo, "Ảnh vệ đã buộc định linh hồn với bạn."


Lời này thật là làm người nghe không thoải mái, buộc định linh hồn, vậy không phải nói, dù ch.ết cũng phải mang theo tên ảnh vệ không biết là dạng gì này sao?


Bóng dáng kia xoay bên người Diệp Hiểu Hạ một lát, rồi biến thành bóng người đứng bên người cô. Trang phục của anh ta và ảnh vệ ở chỗ chủ Đào Hoa Cốc rất giống nhau, nhưng cũng không có mang mặt nạ, anh ta lên lên xuống xuống nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, sau đó vô cùng khinh thường hừ cái mũi: " Không biết đời trước tôi làm bao nhiêu chuyện xấu, mới lưu lạc tới hoàn cảnh như hôm nay."


Hiển nhiên, vận may của Diệp Hiểu Hạ không tốt lắm, chọn phải một ảnh vệ tính tình không tốt. Cô mở bảng nhân vật ảnh vệ ra, phát hiện của cấp bậc ảnh vệ này giống cô, kỹ năng đều là dấu chấm hỏi, xem ra phải tự mình thăm dò, chỗ tính cách viết hai chữ "Xúc động", mà độ trung thành thì... Lúc mới bắt đầu là như gần như xa. Lật trang tiếp theo, đơn giản là giới thiệu về ảnh vệ này, thích ăn cái gì, có sở thích gì, thuận tiện là trang bị của anh ta.


Tuy rằng các hạng giới thiệu đều là dấu chấm hỏi, những chỗ trang bị của anh ta thì lại biểu hiện rõ ràng. Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thoáng qua thì nhịn không được chảy nước miếng, cư nhiên mặc nguyên bộ tử trang, so với anh ta, dáng vẻ này của mình thật đúng là keo kiệt .


Tự mình kiến thiết trong lòng một phen, Diệp Hiểu Hạ đóng bảng thuộc tính của ảnh vệ lại, liếc mắt nhìn anh ta một cái, phát hiện ảnh vệ này đang không chuyển mắt nhìn cô, cũng không biết đang nghĩ gì. Cô nhẹ nhàng thanh cổ họng: "Anh tên là gì."
" Tôi tên gì là cô có thể biết sao?"


Diệp Hiểu Hạ gật đầu: "Được rồi, vậy sau này anh tên tiểu Ngũ."
"Cư nhiên dám bảo tôi có tên khó nghe như vậy, tin tôi giết cô không!" Ảnh vệ này quả nhiên là kiểu người xúc động, Diệp Hiểu Hạ mới nói một câu như vậy, anh ta đã rút song kiếm ra chuẩn bị đại khai sát giới với cô.


Diệp Hiểu Hạ nhìn lông mày vểnh lên của anh ta, vươn ra ngón tay đẩy song kiếm đặt bên người mình ra, học ảnh vệ này khinh thường nói: "Làm người phải nhìn cho rõ tình hình, giờ anh ảnh vệ của tôi, nếu anh có thể giết tối, cứ thử xem.”


Rõ ràng Diệp Hiểu Hạ đã chọc đến chỗ đau của ảnh vệ, anh ta hung tợn nhìn Diệp Hiểu Hạ một hồi mới ngượng ngùng cất vũ khí trong tay. Diệp Hiểu Hạ không thèm nhìn anh ta, quay đầu nhìn dược đỉnh, mà ảnh vệ cứ im lặng đứng phía sau cô, lửa giận ngập trời.


Một lò dược luyện xong, Diệp Hiểu Hạ thu dược đứng lên, lấy từ trong túi ra một bình rượu gạo ngày hôm qua uống và một con gà nướng đặt ở trên đất, cũng không nhìn ảnh vệ kia, chỉ à lẳng lặng nói: "Đói bụng thì ăn đi."


Hiển nhiên ảnh vệ kia cực khinh thường, hừ lạnh một tiếng căn bản không them để ý tới Diệp Hiểu Hạ.


Diệp Hiểu Hạ lại nhịn không được buồn cười, biểu hiện của ảnh vệ này khiến cô nhớ lại dáng vẻ mhi mình mới đến viện phúc lợi, quật cường, cứng rắn, gai nhọn đầy người, không chịu tin tưởng ai. Lúc đó viện trưởng Vương an ủi cô thật lâu cũng không khiến cô buông lỏng, cuối cùng viện trưởng Vương dung một chiêu, vậy mà khiến cô ngoan ngoãn khuất phục .


Không biết vì sao, vừa nhìn thấy ảnh vệ này, cô trong đầu nghĩ đến tình huống lúc này. Nếu nói ảnh vệ là sinh vật trí năng cao cấp, như vậy phương pháp đã từng hữu hiệu với cô nói không chừng cũng có có hiệu quả với ảnh vệ này.


Ba ngày kế tiếp, Diệp Hiểu Hạ login logout, ăn đồ ăn luyện dược không khác ngày xưa, chỉ là phía sau cô có thêm một ảnh vệ lúc nào cũng khắc khắc Như Ảnh Tùy Hình, cô chỉ xem như không khí không bao giờ để ý đến anh ta nữa. Chẳng qua, mỗi đêm trước khi logout Diệp Hiểu Hạ đều để lại gà nướng và rượu gạo, tuy cho tới bây giờ ảnh vệ chưa từng ăn, nhưng cô vẫn làm như vậy.


"Không biết nếu nhũng người trong giới ảnh vệ biết chuyện anh vì dỗi mà đói ch.ết có thể cười tới ch.ết không?" Diệp Hiểu Hạ dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị logout , cô đặt rượu gạo va gà nướng trong phòng như trước. Nhìn nhìn trạng thái ảnh vệ, độ đói khát đã đạt tới 130%, đoán chừng nếu còn không ăn anh ta sẽ ch.ết đói thật.


Ảnh vệ chỉ quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt ban đầu vốn rất có thần thái lúc này hơi u ám, nhưng vẫn quật cường như trước. Cô bĩu môi, lạnh lùng cười: "Ngu xuẩn." Dứt lời, lập tức logout.


Một đêm ngủ ngon, sáng sớm ngày thứ hai Diệp Hiểu Hạ thức dậy, cô rửa mặt xong ăn chút cháo rồi đi vào máy chơi trò chơi, tuy đã ngây người ở nơi mạc danh kì diệu kia gần hai mươi ngày, vừa nghĩ tới hôm nay có thể rời khỏi nơi đó, Diệp Hiểu Hạ vui vẻ đến không thể dùng ngôn ngữ diễn tả.


Login, lần đầu Diệp Hiểu Hạ thấy mâm rỗng tuếch và bình rượu bên cạnh lò sưởi. Cô hơi sửng sốt, sau đó bất động thanh sắc cười. Cô mở cửa chuẩn bị đi Bách Thảo viên thu hoạch đám dược liệu cuối cùng, nếu hôm nay trước khi đi luyện hai lô dược, cô có thể đạt tới trình độ đại tông sư.


Nhưng, vừa mở cửa, Diệp Hiểu Hạ dễ dàng thấy ảnh vệ tiểu Ngũ đứng ở đó, trong tay cầm một cái sọt, trong sọt đặt tất cả dược liệu đã thu hoạch xong, yên lặng không tiếng động đưa cho cô. Diệp Hiểu Hạ hơi sửng sốt, nhận dược liệu, lại đi nhìn tiểu Ngũ, chỉ thấy anh ta đã quay mặt qua chỗ khác. Cô cười cười: "Cám ơn."


Da mặt Tiểu Ngũ vậy mà hơi hồng lên, anh ta tức giận hừ một tiếng: " Tôi nói cho cô biết, tìm được người rất tốt, tôi sẽ rời khỏi cô."


"Đúng rồi đúng rồi." Diệp Hiểu Hạ một chút cũng không để ý anh ta nói gì, chỉ lôi kéo anh đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Dọn dẹp đồ trong phòng tôi đi, tôi biết anh có một không gian cất giữ rất lớn."


Tuy Tiểu Ngũ vẫn tức giận bất bình như trước, nhưng vẫn làm theo, mang viên thuốc, dược liệu Diệp Hiểu Hạ bày biện trong phòng thu vào không gian trữ vật của mình, Diệp Hiểu Hạ chuyên tâm luyện lò dược cuối cùng.


"Ân công! Chủ Đào Hoa Cốc bảo người đến đưa ngài đi !" Một khắc trước khi thôn trường đến thúc giục Diệp Hiểu Hạ rời khỏi, dược của cô luyện xong, thuận tiện trèo lên dược sư đại tông sư, điều này làm cho cô vui vẻ vô cùng, vừa trả lời vừa thu dọn mọi thứ đi ra ngoài cửa.


Người trong thôn vô cùng bi thương với việc Diệp Hiểu Hạ sắp rời khỏi, nhất nhất đi lại nói lời từ biệt, người cuối cùng là lão thôn trưởng. Ông nói với Diệp Hiểu Hạ: "Ân công, trước khi ngài giết ch.ết thành chủ thành Cửu Ti chúng ta tạm thời không gặp mặt, mà phòng và Bách Thảo viên của ngài thôn bặc nhân chúng tôi sẽ giữ lại vĩnh cửu cho ngài, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, Bách Thảo viên này sẽ là hồi báo tộc nhân chúng tôi cho ân công. Nhưng, ngài cần đồng ý một chuyện với tôi."


Cô biết sẽ không có chuyện tốt như vậy, Bách Thảo viên này cũng chỉ có thể dùng dùng một chút trong thế giới này.


Về phần thôn trường nói giết thành chủ thành Cửu Ti còn có thể đưa cái Bách Thảo viên này cho cô... Cái này nói cô cũng chỉ là nghe thôi, trời biết khi nào thì thành chủ thành Cửu Ti kia thì mới ch.ết dưới tay của cô. Nhưng dù như thế, cô vẫn trả lời lão thôn trưởng, "Chuyện gì?"


"Tất cả mọi chuyện của nơi này ngài phải bảo đảm bí mật, nếu ngài tiết lộ, sẽ mất đi tất cả những thứ đạt được tại nơi này." Trong ánh mắt thôn trường lộ ra một loại thận trọng Diệp Hiểu Hạ không thể cự tuyệt. Sau đó cô nhận được nhiệm vụ "Khảo nghiệm hứa hẹn ". Sau khi cô nhận nhiệm vụ này, thì phát hiện thuộc tính nhân vật của mình xuất hiện một BUFF.


Khảo nghiệm hứa hẹn: nếu hủy hứa hẹn sẽ mất đi tất cả.
Ngoan ngoãn, thoạt nhìn nếu tiết lộ bí mật này trừng phạt vô cùng nghiêm trọng. Nhưng dù nhìn theo phương diện nào, cô cũng sẽ không tiết lộ bí mật này .


Rời khỏi thôn, ra ngoài thôn, cô thấy chủ Đào Hoa Cốc đứng dưới ánh mặt trời, cô ta vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp, khóe môi cong lên tươi cười nhợt nhạt, "Chúc cô may mắn." Giọng nói vừa rơi xuống, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cả người bị ánh sáng vây quanh, tạm thời mất đi tri giác.






Truyện liên quan