Chương 98: Cuối cùng tìm thấy anh
"Đúng vậy, giờ anh Minh đã về, nếu không phải hôm nay em vừa vặn về lấy đồ thì không gặp được đâu!" Thư Tiểu Mãn thoạt nhìn vô cùng vui vẻ: "Anh ấy mua rất nhiều đồ đến thăm viện trưởng! Viện trưởng vô cùng vui vẻ, trưa nay làm thêm đồ ăn giữ anh Minh lại ăn cơm. Viện trưởng còn hỏi sao chị không về cùng, anh Minh nói chị bị bệnh, không thoải mái, em lo cho chị nên mới gọi điện thoại. Chị Hiểu Hạ, chị nói thân thể chị bình thường không phải tốt lắm sao? Sao có thể đột nhiên bị bệnh? Bị bệnh đó, bị bệnh là phải tốn tiền..."
Thư Tiểu Mãn là người hay nói, chỉ cần mở miệng nói chuyện thì sẽ dừng không được, tính cách rất sáng sủa. Bình thường Diệp Hiểu Hạ rất thích nghe cô chít chít oa oa nói chuyện, bởi vì nghe thấy cũng rất vui vẻ, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng và thời gian này, cô lập tức liền rời giường, vừa cầm điện thoại, vừa bắt đầu thay quần áo: "Còn bao lâu nữa thì ăn cơm?"
"Còn có một hồi đâu, đoán chừng khoảng một giờ nữa, chị Hiểu Hạ, chị muốn đến không?"
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi trầm ngâm một chút, cảm thấy không thể nói thật với cô bé lanh mồm lanh miệng này, nếu giờ cô nói ra, đoán chừng xoay người lại Bạch Thiên Minh sẽ biết. Vì thế cô tiếp tục giả bộ thật yếu ớt: "Không đến, trong người chị không thoải mái, đoán chừng đêm qua cảm lạnh, mọi người ăn đi."
"Nga, thật là đáng tiếc, hôm nay viện trưởng đặc biệt xuống bếp làm sườn xào chua ngọt đ." Thư Tiểu Mãn nuốt nước miếng, xem ra là them hỏng rồi.
"Ừ, chị không có khẩu vị gì." Diệp Hiểu Hạ giường cũng không dọn, trực tiếp vọt tới toilet bắt đầu rửa mặt, còn không quên nói với cô: "Tiểu mãn à, đừng nói cho người khác biết em gọi điện thoại cho chị, nếu viện trưởng biết chị bệnh hơi nặng, sẽ lo lắng, em phải biết bà lớn tuổi rồi."
Liên quan đến vấn đề thân thể của viện trưởng Vương, Thư Tiểu Mãn lập tức đồng ý. Sau đó cúp điện thoại, Diệp Hiểu Hạ hiểu Thư Tiểu Mãn rõ như lòng bàn tay, tuy cô bé này nói nhiều, nhưng một khi nói đến viện trưởng Vương tòa đại Phật này, trên miệng cô lập tức sẽ treo quỹ bảo hiểm, cam đoan ai cũng hỏi không ra cái.
Diệp Hiểu Hạ lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, trên lưng mang chút tiền lẻ lập tức ra cửa chạy tới nhà ga. Trong ngực cô phảng phất cháy một ngọn lửa, cháy tới mức cô cơ hồ muốn kêu ra tiếng.
Bạch Thiên Minh! Anh cư nhiên dám không nói một tiếng trở lại thành phố này!
Bạch Thiên Minh! Anh cư nhiên dám cột mọi chuyện vào người tôi, sau đó không coi ai ra gì trở lại thành phố này!
Bạch Thiên Minh! Bạch Thiên Minh! Bạch Thiên Minh!
Diệp Hiểu Hạ thề cả đời này của chưa từng phẫn nộ như vậy, ánh mắt cô lúc này giống như có thể phun ra lửa, lúc nào cũng chỉ nghĩ có một việc, nhanh chút tìm được Bạch Thiên Minh! Nhanh chút tìm được Bạch Thiên Minh!
Xe một đường đi tới, ngoài cửa sổ thổi tới một trận gió mát mẻ, khiến gương mặt Diệp Hiểu Hạ bởi vì phẫn nộ mà trở nên khô nóng hơi hơi hạ nhiệt. Cô quay đầu nhìn bên ngoài, hai tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm thành nắm tay, ngay cả khớp xương cũng vì cô dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch. Cô hít thật sâu, một ngụm lại một ngụm, phảng phất không làm vậy, trái tim cô sẽ vì phẫn nộ mà nhảy ra khỏi lồng ngực, tức khắc ch.ết đi.
Bình thường xe mở rất mau, không biết vì sao Diệp Hiểu Hạ luôn cảm thấy hôm nay nó mở quá chậm, phải dung hơn nửa giờ mới đến. Xuống xe, Diệp Hiểu Hạ ngựa không dừng vó chạy tới viện phúc lợi, cô vừa chạy vừa nhìn nhìn giờ trên di động.
Mười một giờ năm mươi bảy phút.
Khi Diệp Hiểu Hạ vọt vào căn tin, mọi người mới vừa chuẩn bị ăn cơm. Đại khái là vì cô tới quá mức đột nhiên, vậy mà khiến tất cả mọi người trong căn tin sững sờ ở nơi đó, ba giây sau, bọn họ mới hoàn hồn, vội vàng vây lên, bảy miệng tám lời ân cần thăm hỏi .
"Hiểu Hạ, không phải hôm nay không thoải mái sao? Không về cùng Thiên Minh, sao mới vừa ngồi xuống, con lập tức đi qua ? Đứa nhỏ này thật là, tách ra làm chi, cùng nhau đến không tốt sao?" Viện trưởng Vương một phen kéo tay Diệp Hiểu Hạ, cười đến mi không thấy mắt, xem ra viện trưởng Vương là thật lâu không có gặp nhiều đứa nhỏ như vậy trở về, vui vẻ mọi người đều thấy.
"Hiểu Hạ tỷ! Em biết chị là vô địch Thiết Kim Cương, cái gì cũng không thể chinh phục , một chút không thoải mái nho nhỏ tính cái gì!" Thư Tiểu Mãn chạy tới bên người Diệp Hiểu Hạ: "Người ta thật lâu không gặp chị, nhớ chị muốn ch.ết!"
"Chị Hiểu Hạ, chị Hiểu Hạ, có sườn chị thích ăn, mau tới mau tới!"
"Chị Hiểu Hạ..."
"..."
Dưới nhiệt tình hoan nghênh của nhiều người như vậy, Diệp Hiểu Hạ vừa cười đáp lại, vừa dung ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thiên Minh đứng cạnh bàn.
Cô vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn hắn, mà hắn cũng vậy.
Bạch Thiên Minh đứng lên, thấy Diệp Hiểu Hạ bị bọn nhỏ của viện phúc lợi vây quanh, trong lúc nhất thời có một loại xúc động muốn khóc.
Cô gầy, gầy nhiều lắm. Cái cằm vốn rất tròn, giờ phảng phất đã bị dao nhỏ cắt gọt, đôi mắt càng vì khuôn mặt gầy yếu mà càng thêm lớn. Cô cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt hờ hững, giống như đao nhỏ, một đao một đao đâm vào người hắn, khiến hắn đau đớn vô cùng.
Cuối cùng, Diệp Hiểu Hạ bị viện trưởng Vương lôi kéo đến bàn hắn ngồ. Cô buông khóe mắt xuống, nói nói cười cười với mọi người, giống như cái gì cũng không xảy ra. Càng như vậy, Bạch Thiên Minh lại càng chột dạ, cuối cùng cảm thấy đầu gối đều run lên.
"Hiểu Hạ, ngồi..." Vương viện trưởng còn chưa an bày vị trí cho Diệp Hiểu Hạ, thì thấy cô lôi một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh Bạch Thiên Minh.
Cô cầm cánh tay Bạch Thiên Minh, lộ ra một cái tươi cười xán lạn với viện trưởng Vương: "Viện trưởng, bà còn tìm chỗ cho con làm cái gì? Mau ăn cơm, con ngồi Thiên Minh là tốt rồi."
Ánh mắt viện trưởng Vương hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó bà nhìn hai người kéo cánh tay, lộ ra tươi cười hiểu rõ. Vì thế vội vàng gật đầu, bảo tất cả mọi người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm .
Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Bạch Thiên Minh, khuôn mặt trắng nõn của hắn trở nên tái nhợt, ngay cả thái dương cũng chảy ra mồ hôi mỏng manh, ánh mắt của hắn trốn tránh, căn bản là không dám đối diện cô.
Thông qua kéo cánh tay, Diệp Hiểu Hạ sâu sắc cảm giác được thân thể hắn không thể ức chế run run, thấy tình huống hắn như vậy, trong lòng cô vậy mà có vài tia sảng khoái. Diệp Hiểu Hạ xảo tiếu thiến hề, nhưng, cô cố ý đè thấp giọng nói, đưa lời nói nghiến răng nghiến lợi của cô đưa đến trong lỗ tai Bạch Thiên Minh: "Thiên Minh, anh nói rõ là tới thăm viện trưởng mà, sao cái gì cũng không nói rõ ràng thì bỏ chạy chứ? Thế này cũng không tốt nga."
"Chị Hiểu Hạ, chị chú ý chút đi, nơi này đều là trẻ con! Chị sẽ dạy hư bọn họ." Thư Tiểu Mãn ngồi bên kia ha ha cười, trêu đùa hai người: "Chị xem mặt anh Thiên Minh đều đỏ!"
Đỏ sao? Diệp Hiểu Hạ nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Bạch Thiên Minh, đây rõ ràng là trắng bệch được không? Thư Tiểu Mãn này đúng là có thể trợn mắt nói nói dối. Cô hắc hắc nở nụ cười, tiếp tục nắm chặt Bạch Thiên Minh, một lời hai ý: "Chị sợ hắn lại chạy."
Bạch Thiên Minh đang cầm chiếc đũa trong tay, nghe thấy lời này, càng run rẩy đánh rơi chiếc đũa trên đất. Hắn vội vã xoay người lại nhặt chiếc đũa, không nghĩ động tác của Diệp Hiểu Hạ nhanh hơn hắn, đã cong hạ thắt lưng nhặt chiếc đũa, đầu hai người chôn ở dưới bàn đụng phải nhau.
Trên mặt Diệp Hiểu Hạ không còn tươi cười, cô nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên Minh, nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Thiên Minh, nếu anh dám để cho viện trưởng biết chuyện này, tôi sẽ bóp ch.ết anh."
Bạch Thiên Minh cơ hồ khóc ra : "Hiểu Hạ, em đừng như vậy..."
"Đừng như vậy?" Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy anh muốn thế nào?"
Bạch Thiên Minh còn chưa kịp nói chuyện, thì thấy đầu Thư Tiểu Mãn cũng vùi vào dưới bàn, vẻ mặt cổ linh tinh quái tươi cười: "Uy uy uy, đều nói hai người phải chú ý ảnh hưởng! Lại đang làm cái gì đó!" Cô nói còn chưa xong, đã bị viện trưởng Vương vỗ đầu, cười quát lớn: "Tiểu Mãn, con còn không mau ăn cơm, nhiều đồ ăn ngon như vậy cũng không chặn được miệng con!"
Diệp Hiểu Hạ có thế này mới ngồi dậy, bắt đầu ăn cơm, Bạch Thiên Minh cũng bắt đầu chậm rãi ngồi dậy, vung tay bắt đầu ăn cơm.
Bữa cơm ăn trong không khí đủ quỷ dị. Viện trưởng Vương vừa gắp thức ăn cho hai người, vừa nói mấy lời thâm ý.
Thư Tiểu Mãn và mấy đứa nhỏ tuổi không sai biệt lắm nhìn hai tề mi lộng nhãn người, cười đến là lạ .
Bạch Thiên Minh vì Diệp Hiểu Hạ bên người, ăn không có cơm khẩu vị, vừa mang theo tươi cười suy yếu ứng phó viện trưởng Vương và Thư Tiểu Mãn ân cần thăm hỏi, vừa khẩn trương quan sát nhất cử nhất động của Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ chỉ lo cúi đầu ăn cơm, giống như mấy trăm năm chưa có ăn cơm vậy, một chén tiếp một chén. Khi cô quăng sườn vào miệng, hung hăng ăn sườn phát ra tiếng cọt kẹtzz cọt kẹtzz, cơ hồ khiến Bạch Thiên Minh cảm thấy cô căn bản không phải là ăn sườn, mà là ở ăn xương cốt của mình.
Khó khăn ăn xong bữa cơm này, Bạch Thiên Minh lập tức nhảy lên, nói với viện trưởng Vương: "Viện trưởng, con đi giúp bà rửa chén!"
"Ai nha, tôi ăn tới trướng bụng, Thiên Minh anh đi dạo với em!" Diệp Hiểu Hạ căn bản không cho Bạch Thiên Minh cơ hội chuồn mất, nói.
"Tôi, tôi còn phải giúp đỡ rửa chén..." Trên mũi Bạch Thiên Minh toát ra mồ hôi, muốn rời xa Diệp Hiểu Hạ một chút.
"Đi thôi đi thôi, Thiên Minh con đi cùng Hiểu Hạ đi, mới vài cái bát, không cần các con hỗ trợ!" Viện trưởng Vương lại chạy tới đẩy hắn tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, lại duỗi thân giữ chặt Thư Tiểu Mãn muốn đi theo giúp vui cười: "Tiểu Mãn hỗ trợ là được rồi."
"Viện trưởng! Người ta, người ta..." Thư Tiểu Mãn nhìn xem Bạch Thiên Minh và Diệp Hiểu Hạ vô cùng không cam lòng đi theo rửa chén .
"Đi thôi, Thiên Minh!" Diệp Hiểu Hạ có thế này mới không vội vã đứng lên, kéo cánh tay Bạch Thiên Minh, ngoài cười nhưng trong không cười. Giờ khắc này, cô giống như một Tu La báo thù, cả người đều là lửa cháy, ngay cả ánh mắt kia cũng bị cháy đỏ bừng .
Bạch Thiên Minh cảm thấy mình ngay cả đứng đó cũng khó khăn, hắn đầu cháng váng não trướng, cứ như vậy bị Diệp Hiểu Hạ kéo đến một góc yên lặng của viện phúc lợi.
20) { content.eq(midLength).after(""); } ]]>