Chương 29: Đưa thư
Danh tiếng Phùng Ma thật sự là rất vang dội, cho nên Tả Xuyên Trạch lần này đặt làm thứ gì đó sáng sớm ngày thứ hai liền làm xong rồi, Lang Trì từ câu lạc bộ lấy đem về, cầm đến trước mặt hắn nói, “Chủ nhân, đây là thứ ngài muốn.”
Tả Xuyên Trạch mở hộp ra nhìn một chút, thấy phía trong dây xích chuông cái gì cần có đều có, bên trong còn tặng kèm một roi da màu đỏ, hắn đối với lần này có chút thoả mãn.
Lang Trì bên cạnh do do dự dự, mở miệng nói, “Khụ, chủ nhân, người câu lạc bộ nói ngài đặt cái số đo này người mặc đúng thật chính là có được dáng người M quý báu, bọn họ nói muốn dùng số đo này làm tiếp vài món, sau này cứ dựa theo tiêu chuẩn này tìm cho MB* [money boy:v], để tôi hỏi một chút ý của ngài.”
“Hử?” Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị nhất thời hoàn toàn tràn đầy ý cười, cười nói, “Nói cho bọn họ biết làm tiếp bao nhiêu món không thành vấn đề.”
“Vâng.”
Tả Xuyên Trạch liền muốn phất tay để anh thu hồi, mà đúng lúc này Vệ Tụng đi đến, nói, “Chủ nhân, thủ hạ Tống Triết tới, nói là đưa thư.”
“A? Đưa thư?” Khoé miệng của Tả Xuyên Trạch trong nháy mắt câu lên một ý cười nghiền ngẫm, nói, “Để cho anh ta đi vào.”
“Vâng.” Vệ Tụng xoay người đi ra ngoài, không lâu liền lại trở về, đi theo phía sau một người mặc tây trang đậm màu, Tả Xuyên Trạch nhìn một chút, biết người này là thường đi theo bên cạnh người Tống Triết, liền cười nói, “Thiếu gia nhà anh cho anh lại đưa thư?”
“Đúng vậy.” Người đó gật đầu, cung kính từ trong ngực lấy ra đưa tới một phong thư tay, bì thư của phong thư này cùng với trang phục của Tả Xuyên Trạch rất giống, màu đỏ diễm lễ trên dùng hoa văn màu vàng trang trí vẽ lên vô cùng xinh đẹp, nhìn qua rất tinh tế.
Tả Xuyên Trạch nhận lấy nhìn nghiền ngẫm một chút, ý bảo Lang Trì đem roi da bên trong lấy ra sau đó cầm hộp trong tay đưa cho anh ta, nói, “Đưa cái này mang về cho thiếu gia anh, nói là của tôi đáp lễ, còn có, nói cho anh ta biết tôi chưa nói chỉ để cho anh ta viết một lá thư là xong, để cho anh ta thường xuyên chuẩn bị giấy viết thư.”
Người nọ vẻ mặt nhăn nhó một chút, anh ta tự nhiên biết thiếu gia nhà anh viết là thư tình, có thể nghe ý tứ người này viết một lá thư còn chưa đủ, vậy nếu như bị người trong giới biết còn không chừng sẽ trở thành bộ dạng gì đây! Hơn nữa vừa nãy trong nháy mắt hộp mở đồ vật bên trong anh ta cũng nhìn thấy, thầm nghĩ người này quả thực đúng là đem thiếu gia nhà anh ta coi như một M để điều giáo a, thế nhưng không có biện pháp, ai bảo thiếu gia nhà anh ta thích người này chứ, anh ta nhìn cây hoa ăn thịt xinh đẹp trước mặt, việc này nếu như không chuyện gì ngoài ý muốn chính là về sau người này là ông chủ của anh ta, run run rẩy rẩy thút tha thút thít, thấp giọng đáp, “Vâng.”
“Ừm, đúng rồi,” Tả Xuyên Trạch cười nói, “Nói cho thiếu gia của anh biết, người câu lạc bộ nói vóc người của anh ta rất thích hợp làm MB.”
Người nọ liền thút thít một tiếng, tội nghiệp nói, “Vâng.”
Tả Xuyên Trạch lúc này mới phất tay để cho anh ta rời khỏi, nghiền ngẫm nhìn thư trong tay, sau đó mở ra nhìn một chút, Lang Trì và Địch Hàn lúc này liền đứng ở bên cạnh hắn, thấy thế cũng là hữu ý vô ý* [vô tình hay cố ý] liếc mắt nhìn, Tả Xuyên Trạch căn bản sẽ không nghĩ tới phải để họ tránh đi, hơn nữa hào phóng để cho bọn họ nhìn, Vệ Tụng lúc đầu đứng ở bên ngoài, nhìn thấy tình cảnh bên trong trầm mặc chỉ chốc lát cũng đã đi tới.
Thư chậm rãi mở ra, chữ viết Tống Triết rất đẹp, bút lông thuần đen chữ ngay ngắn cẩn thận trải ra, giống như chủ nhân của nó đứng ở trước mặt dịu dàng nói: Tả Xuyên Trạch, tôi sẽ cố nỗ lực hết mình để cho sinh mạng còn lại của em mãi mãi có thể giống như đêm trăng tròn đó, vùi ở trong lòng tôi ngủ thật an an ổn ổn.
Sau cùng phần lạc khoản* [phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ] còn có một hàng chữ nhỏ, trên đó viết: Lồng sắt tôi đã làm xong, em chừng nào có thời gian có thể tới xem một chút, không hài lòng chỗ nào tôi lại để cho người sửa.
Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, Vệ Tụng còn bày vẻ mặt trầm ổn, hai mắt nhìn phía trước, biểu tình nghiêm túc quá mức, mà Lang Trì lại nhanh chóng đứng nghiêm, nhìn không chớp mắt, giống như anh vừa rồi vẫn là bộ dạng này, chỉ có Địch Hàn vẫn không có thu hồi đường nhìn, lúc này thấy Tả Xuyên Trạch nhìn sang di chuyển đường nhìn mang tính tượng trưng, nhưng đáy mắt khinh thường cùng ngoan lệ lại không có vì vậy biến mất. Trăng tròn lúc trước đúng là Tống Triết cùng Tả Xuyên Trạch quen biết tới nay gặp phải hai đêm trăng tròn, trăng tròn đầu tiên bọn họ ở trong đêm mưa đi trên đường, hàn huyên* [trò chuyện] một đường, cho nên trong thư Tống Triết nhắc tới chính là ngày hôm qua rồi.
Chuyện này Vệ Tụng là đã sớm biết, hiện giờ liền không phản ứng gì, mà Lang Trì không khỏi ở trong lòng rít gào, thì ra bọn họ khuya ngày hôm qua liền lăn lộn cùng nhau?! Cái gì gọi là ngủ được an ổn? Chủ nhân thế nào có thể ngủ được an ổn?! Đúng là gì kia sau đó thể lực chống đỡ không nổi sao?! Có đúng hay không, có đúng hay không?! Gào thét (-ing), anh đương nhiên lại để cho Tống Triết dưới con mắt của anh ăn chủ nhân, anh không mặt mũi nào nhìn anh chị em Phùng Ma a a a!
Mà Địch Hàn sớm đã biết hai người bọn họ gặp nhau, hiện giờ cũng đã suy tính ra Tống Triết nói trăng tròn rột cuộc chỉ ra được, gã thế mới biết thì ra Tả Xuyên Trạch ngày hôm qua tỉnh lại trên người toả ra hơi thơ bình thản rốt cuộc là bởi vì Tống Triết! Đáy mắt gã sát khí dày thêm một phần, người đàn ông này đối với gã là uy hϊế͙p͙ quá lớn rồi, phải nhanh chóng loại bỏ!
Mà tâm tư khác nhau của ba người trên cơ bản đều đem lực chú ý đặt ở trên mấy chữ lớn kia, căn bản cũng không có lưu ý nội dung chữ nhỏ, khi bọn họ nhìn tới cái ***g sắt lơ là là bình thường, miễn không có câu ở trên kia làm tới tinh thần chấn động, có thể Tả Xuyên Trạch lại biết ***g sắt đại biểu cho việc gì, tay của hắn đang cầm thư không khỏi nắm thật chặt, tìm Lang Trì đưa điện thoại liền đi ra ngoài.
Tống Triết lúc này ở nơi đó đang tuỳ ý không theo quy củ ngâm ôn tuyền trong phòng, thủ hạ của y bị y phái đi ra, nhưng giữ điện thoại lại, để lại trên tảng đá bên ôn tuyền, hiện giờ tiếng chuông reo lên y liền thuận lợi cầm tới, nhìn thoáng qua biểu thị phía trên điện thoại, ấn xuống nút trả lời, cười nói, “Thế nào, thư tình nhận được?”
Giọng nói của Tả Xuyên Trạch nghe vào như thường ngày vậy tràn ngập tà ác, “Anh xác định anh viết là thư tình?”
“Không xác định, tôi không có viết qua,” Tống Triết cười nói, “A, không hài lòng?”
“Không hài lòng, viết lại,” Tả Xuyên Trạch nói không chút khách khí, “Anh sửa phong thư ngoài trừ bì thư còn có thể nhìn ngoài ra những thứ khác đều là rác rưởi.”
“A, vậy được rồi.” Tống Triết khoé môi nhếch lên nụ cười thoải mái, “Thực ra hoa văn trên bì thư và trên đường trang của tôi được sản xuất cùng tay một người.”
“Hửm?” Tả Xuyên Trạch hứng thú tới, hỏi, “Là ai?”
“Thích?” Tống Triết lại cười nói, “Thích nói tôi để cho người đem địa chỉ của ông ta đưa cho em.” Tiếng nói của y vừa dứt cửa phòng lại xuất hiện một người, y giương mắt nhìn một chút, hướng điện thoại nói, “Được rồi, tôi bên này còn có chút việc, cúp trước.”
Tả Xuyên Trạch ừ một tiếng, nói, “Tống Triết, anh tốt nhất đừng làm cho tôi nhìn thấy anh nói đến ***g sắt, không thì tôi nhất định dùng một gói thuốc nổ ngay cả nó mang anh cùng nhau đưa lên trời.”
Tống Triết nghe truyền tới âm thanh bận, cười đưa điện thoại đặt ở trên bờ, lúc này mới đem đường nhìn chuyển tới người trước mặt vừa mới chạy đến ***g sắt, nói, “A Hi, lần sau vào cửa tốt nhất gõ cửa trước.”
Người vào cửa này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo sạch sẽ thanh tú, tai phải đeo một cái đinh tai khảm một miếng bảo thạch màu đỏ, chính là em trai thứ ba thường ngày vì y cung cấp tình báo, Tống Hi.
Tống Hi nghe vậy thản nhiên lên tiếng, vẫn như cũ đang quan sát cái ***g sắt lớn kia, một lúc lâu sau quay đầu nhìn y, hỏi, “Anh, thứ này … Sẽ không phải là anh chuẩn bị cho Tả Xuyên Trạch đi?” Anh cả nhà cậu quả thật đủ biến thái!
“Đúng vậy,” Tống Triết nói, “Đến thư phòng chờ anh, anh có việc tìm em nói.”
Tống Hi liền nhún nhún vai rời khỏi, anh cả nhà cậu thói quen nho nhã, cho nên y tắm hoặc ngâm ôn tuyền không thể để cho người nhìn, thân thể trần trụi càng thêm không thể tuỳ tiện để cho người khác nhìn, Tống Hi không khỏi liếc mắt, thí* [tiếng đánh rắm], tâm bệnh gì chứ, em cũng không tin anh kết hôn lúc động phòng mặc y phục cùng người ân ái!
Tống Triết chờ cậu ta sau khi rời khỏi đây mới ngang nhiên đứng lên sau đó mặc đồ ngủ, nơi hông bên trái của y có một khối ứ xanh đáng sợ, xanh tím trên da thậm chí ra một chút tơ máu, đây là đêm đó Tả Xuyên Trạch làm ra, mà y lúc đó giống như không có cảm giác được vậy mà cổ họng cũng không phát ra tiếng.
Tống Triết bước ra gian phòng đi tới thư phòng, Tống Hi lúc này an vị ở trên ghế sa lon, trước ghế sa lon trên bàn trà đặt một ly trà, còn đang bốc hơi, cách đó không xa trên bàn sách cũng đặt ra một ly, Tống Triết chậm rãi đi tới bàn học sau đó ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn Tống Hi, không nói lời nào.
Tống Hi bị y nhìn sợ nổi da gà, khoé miệng rút một cái, nói, “Anh, anh không phải nói có chuyện nói với em sao?”
“Đương nhiên có,” Tống Triết từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu ném ở trên bàn, cười nói, “Em bây giờ có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh, hai là không trả lời, sau đó anh đem những tài liệu này thả vào trong giới, để cho tất cả người ở đó xem một chút.”
“Tư liệu gì?” Tống Hi bị lời của y khiến cho mạc danh kỳ diệu, đứng dậy đi tới lấy ra để xem, sau đó sắc mặt thay đổi, “Không thể nào anh?! Nếu như anh đưa việc này thả ra ngoài nhất định em phải ch.ết! Lão đại nhà em nhất định đoán được là em lộ ra sơ hở!” Cậu nhịn không được dưới đáy lòng mắng to, anh trai nhà cậu quả nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi loài người, việc này cũng có thể để cho y đoán được! Quả thực chính là khốn kiếp!
Những tư liệu kia là lần trước Tống Triết để cho người thu thập về so sánh thời gian của người ngu ngốc kia ở Trác gia xuất ngoại du học cùng với Hắc Vũ thành lập, mấy thứ này nếu như thả ra ngoài, mọi người có đầu óc sẽ đoán được đến bây giờ Hắc Vũ và gia chủ phía sau màn của Trác gia là người ngu ngốc, đại ngạc súng ống đạn dược con trai độc nhất, Trác Viêm.
Tống Triết ý cười không giảm, “Cho nên anh mới để cho em chọn.”
Tống Hi nhất thời nghiến răng nghiến lợi, “Anh muốn hỏi cái gì?”
“Rất đơn giản,” Tống Triết cầm lấy chén trà trên bàn chậm rãi uống một ngụm trà, “Anh muốn biết Trác Viêm ngoại trừ nhưng thứ này ra, ở phương diện khác có còn hay không ẩn dấu, ví dụ như ở phương diện y học.”
Tống Hi tốn hơi thừa lời nói, “Lão đại nhà em ở mặt chế tạo thuốc rất lợi hại, quả thực chính là cấp bậc thiên tài.”
“Hửm? Điều chế thuốc …” Tống Triết trầm ngâm chỉ chốc lát, “Được rồi, anh không có gì có thể hỏi nữa rồi.”
Tống Hi trừng mắt, “Cứ như vậy?!” Cậu thấy đại ca biến thái có thể dễ dàng buông tha cậu đơn giản như vậy là kỳ tích.
“Không phải ư?” Tống Triết lại cười nói, phá lệ hỏi một câu, “Hắn coi trọng Hill?”
Tống Hi gật đầu, “Nhưng mà đến bây giờ lão đại nhà em còn chưa có giành tới tay được.”
“Hắn nếu quả thật ra tay được, dựa theo cá tính của Hill đoán chừng sẽ trực tiếp mua sát thủ hàng đầu làm thịt hắn,” Tống Triết cười đứng lên, “Đi thôi, đi xem tình hình hồn mê bất tỉnh đến bây giờ của người kia.”
Bên tay Tả Xuyên Trạch vừa nói chuyện điện thoại xong vào nhà liền thấy một thủ hạ Phùng Ma đang cùng Vệ Tụng nói gì đó, Vệ Tụng thấy hắn tiền đến phất tay để cho thủ hạ kia rời đi, sau đó đi tới bên cạnh hắn đem văn kiện trong tay đưa tới nói, “Chỉ nhân, có người muốn bỏ tiền giết cậu ấy.”
Tả Xuyên Trạch nhận lấy mở ra nhìn thoáng qua, tiếp đó khép lại ném ở trên bàn nói, “Người mua là ai?”
“Một minh tinh cùng thời với cậu ta.” Vệ Tụng nói, “Tôi đã cho thủ hạ tr.a xong rồi, chúng ta không phải là nơi đầu tiên, người mua hình như trước cũng đi tìm mấy tên tổ chức sát thủ, nhưng đều không có kết quả, lúc này mới tìm tới chúng ta.”
Khóe miệng của Tả Xuyên Trạch câu lên một nụ cười tà, Hắc Yến bồi dưỡng ra được cỗ máy giết người sao lại dễ dàng bị giết ch.ết như vậy.
Vệ Tụng nói, “Chủ nhân, chúng ta đây …”
“Đi trả lời,” Tả Xuyên Trạch con ngươi cực đen híp một cái, “Liền nói gần đây Phùng Ma sự vụ bận quá, không tiếp.”
“Vâng.”
Địch Hàn bây giờ đang ở một bên, nghe vậy không khỏi sửng sốt, tự gã nhận thức Tả Xuyên Trạch tới nay liền chưa từng thấy qua hắn không nhận làm, gã nhịn không được mở văn kiện nhìn một chút, chỉ thấy đầu tiên đập vào mi mắt chính là một tờ poster khổ lớn, phía trên trưng ra một người đàn ông rất đẹp trai, hỏi hắn, “Ai vậy?”
“Anh không thường xuyên đến Trung Quốc hơn nữa cũng không quan tâm giải trí tự nhiên không biết cậu ta,” Tả Xuyên Trạch cười nói, “Cậu ta thế nhưng bây giờ là siêu sao nổi tiếng.”
Coi như là siêu sao cũng không đến mức khiến cho cậu không tiếp vụ này đi, chẳng lẽ cậu là fan của cậu ta sao? Địch Hàn im lặng lật một tờ, chỉ thấy trong cột tên họ viết ba chữ lớn ——
Tả An Tuấn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đúng giờ gửi đi, không nên đánh a a a a
———