Chương 35: Vô phương
Tống Triết đầu tiên là yên lặng trong một chớp mắt, sau đó chậm rãi hướng xe hơi đi đến, khom lưng lên xe ngồi xong, từ từ nói, “Nói một chút coi.”
“Việc này giải thích tương đối phiền phức, tôi nói một chút,” người nọ chậm rãi nói, “Anh biết hiện tượng thuỷ triều không?” Cậu nói xong việc này cũng không chờ y trả lời, mà là tự mình nói một chút, “Thuỷ triều là chỉ hiện tượng lên xuống của nước biển do chịu ảnh hưởng lực hấp dẫn của mặt trăng và mặt trời mà phát sinh ra chu kỳ, dựa theo âm lịch của nước ta mà tính, mùng một và mười lăm là con nước lớn.”
Tống Triết nghĩ bất khả tư nghị* [khó tin], “Ý của cậu là trong cơ thể của em ấy cùng thuỷ triều có liên quan?”
“Chỉ là nguyên lý giống nhau mà thôi, tôi tạm thời còn không tìm được chứng cứ xác thực, nhưng có một chút là xác định, việc đó cùng đêm trăng tròn anh đã từng nói hẳn là không có quan hệ gì,” người nọ giống như cũng hiểu được chuyện này liên hệ với ánh trăng có chút bất khả tư nghị, nở nụ cười một chút mới đổi giọng nghiêm túc tiếp tục nói, “Liên quan thật sự chính là nằm ở trong trái tim bọn họ có một viên thuốc chứa linh kiện, ừm, trước tiên tôi giới thiệu cho anh một hình thức khác, cậu biết tuần hoàn máu của cơ thể người không?”
Tống Triết nhu nhu huyệt Thái Dương hơi phát đau do cồn, ôn hoà nói, “Ừ, biết, tôi nhớ kỹ có sự lưu thông của máu và sự tuần hoàn của phổi đúng không?”
“Đúng,” người nọ nói liên tục, “Máu bắt đầu từ tâm thất trái, tiếp theo là động mạch chủ phân nhánh, đến hệ thống mao mạch, tĩnh mạch chủ dưới và trên, tâm nhĩ phải, sau đó từ tâm nhĩ phải tiến vào tâm thất phải, bắt đầu sự tuần hoàn của phổi, quá trình là: Tâm thất phải, động mạch phổi, mao mạch phổi, tĩnh mạch phổi, tâm nhĩ trái, sau cùng từ tâm nhĩ trái trở lại tâm thất trái, tiếp tục kéo dài tuần hoàn.”
Tống Triết kiên nhẫn nghe, chỉ nghe người kia nói, “Ngày hôm nay tôi ở chỗ Hắc Yến trong lúc vô tình phát hiện một sơ đồ tuần hoàn máu, sau đó căn cứ vào các loại tư liệu trong khoảng thời gian này liền đoán được nguyên lý cơ bản, tôi nghĩ Hắc Yến là đã đặt một viên thuốc chứa linh kiện ở tâm thất trái và tâm thất nhĩ trái … Ừm, cũng có thể chỉ có một, ông ta đem đặt ở giữa vị trí của tâm thất trái và tâm nhĩ trái, nói chung, vật này là đặt ở nơi bắt đầu và cuối cùng của tuần hoàn máu, nói thật tôi thực sự không biết ông ta đến tột cùng làm sao làm được.”
Tống Triết khẽ nhíu mày một cái, “Ý của cậu là thuốc theo máu tuần hoàn chảy khắp toàn thân, cho nên mới xuất hiện tính tình nóng nảy, nói như vậy đem vật này lấy xuống không được sao?”
“Điều này e rằng không được,” người nọ khẽ thở dài một hơi, “Phiêu lưu thật sự là quá lớn, lúc trước Hắc Yến dám làm như thế đoán chừng là dùng vô số mạng người làm thử nghiệm qua, đến lượt tôi có thể không làm được.”
Tống Triết suy nghĩ một chút, nói, “Việc đó cùng trăng tròn có liên quan gì?”
“Cho nên tôi mới nói liên quan không lớn, đơn giản chỉ là tuần hoàn của thuốc, nhưng mà tôi tạm thời còn chưa có suy nghĩ cẩn thận vì sao mỗi lần đều có thể tuần hoàn đến đêm trăng tròn, phải biết rằng là mỗi tháng đều có ba mươi ngày.”
“Nói như thế vẫn có liên quan.”
“Việc này tôi còn chưa có được tư liệu liên quan,” người nọ tiếp tục trở lại trọng tâm câu chuyện, “Bên trong cơ thể của bọn họ thuốc và máu không giống nhau, thuốc này tốc độ lưu động rất thong thả, phải một tháng mới tuần hoàn một lần, thuốc quay lại vị trí ban đầu sẽ sản sinh một lần chấn động, đem dược tính kích thích đến hiệu quả lớn nhất, giống như là thuỷ triều tôi vừa nói cho anh, thế nhưng việc này bọn họ còn khác nhau một chút, rất nan giải, làm không tốt đến cuối cùng mệnh sẽ không còn.”
Tống Triết đáy lòng bỗng nhiên chấn động, “Có ý gì?”
“Ý chính là thứ đó trong cơ thể bọn họ không chỉ có quy luật còn rất phiền phức,” người nọ kiên nhẫn giải thích, “Vật này mỗi chấn động một lần đều có thể kích động linh kiện thả thuốc lần thứ hai, thuốc mới gia tăng hơn thuốc cũ, tiến vào máu đồng thời trải qua một tháng tuần hoàn cuối cùng quay về, mang tới chấn động sẽ so với lần trước còn mãnh liệt hơn, sau đó chấn động lại sẽ kích phát linh kiện thả thuốc mới, càng để lâu càng nhiều, cho nên nói bên trong cơ thể của bọn họ thứ đó phát tán lên càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng khó khống chế.
Tống Triết bỗng nhiên nhớ tới trong đêm trăng tròn Tả Xuyên Trạch vùi ở trong lòng y đã nói —— máu trong cơ thể tôi phát ra một lần so với một lần nghiêm trọng hơn, nói không chừng ngày nào đó sẽ trùng bạo* [trùng: xông lên, bạo: dự dội] mạch máu, đến lúc đó anh chỉ có thể ôm thi thể của tôi sống.
Y lặng trong một chớp mắt, hỏi, “Cho nên kết quả là gì?”
“Kết quả có hai loại khả năng,” người kia nói, “Hoặc là hoàn toàn đánh mất ý thức từ nay về sau trong cơ thể chịu thuốc khống chế, còn có một khả năng chính là mạch máu nổ tung,” cậu dừng một chút, nhẹ giọng nói, “——— mà ch.ết.”
Tống Triết tay nắm điện thoại chợt căng thẳng, trầm mặc chỉ chốc lát mới nói, “Có biện pháp nào?”
“Tôi cũng muốn có rất nhiều khả năng,” người nọ từ từ nói, “Hiện giờ hữu hiệu nhất chính là nghiên cứu ra loại thuốc làm chậm tốc độ của thuốc, sau đó tiêm vào trong máu, để cho nó chậm rãi trung hoà dược tính, thẳng đến toàn bộ trừ đi, thế nhưng anh biết,” người nọ thở dài một tiếng, “Thứ nhất tôi cũng không biết thành phần thuốc bên trong cơ thể bọn họ, thứ hai tôi ở phương diện điều chế thuốc căn bản không am hiểu, huống chi tôi cũng không biết thứ đó trong cơ thể Tả Xuyên Trạch rốt cuộc tồn tại bao lâu, cậu ta bây giờ còn có bao nhiêu thời gian để chờ, cho nên tóm lại vấn đề này chẳng khác nào vô phương.”
Tay Tống Triết không khỏi lại nắm chặc thêm một chút, “Hắc Yến nơi đó có thuốc kéo dài sao?”
“Cái này tôi cũng không biết,” người nọ từ từ nói, “Nhưng mà nếu như là ông ta nói không có thì ông ta cũng nhất định có thể chế tạo ra, thế nhưng tôi nghĩ ông ta đồng ý không có khả năng lớn.”
Tống Triết liền trầm mặc một chút, chậm rãi mở miệng, “Tôi sẽ nghĩ biện pháp, cậu tạm thời vẫn đợi ở Tam Giác Vàng, tốt nhất có thể lấy được càng nhiều tư liệu hơn, nhưng phải nhớ cẩn thận một chút.”
“Đã biết, tôi cúp.”
“Ừ.” Tống Triết liền cúp điện thoại, nhìn ngoài cửa sổ chợt loé lên nghê hồng một mình rơi vào trầm tư, Tả Xuyên Trạch thượng vị đến nay đã tám năm rồi, tám năm rồi … Ánh sáng trong mắt xếch của Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng đã chìm xuống, hắn là trong số ít người khiến cho y phạm sai lầm, y lãnh tĩnh thông minh, đối chuyện gì đều bày mưu nghĩ kế, thế nhưng vào giờ khắc này y chợt từ đáy lòng sinh ra một tia sợ hãi, điều này làm cho y cảm nhận trước đây chưa từng xảy ra, tượng tự với cảm giác bất lực.
Y tỉ mỉ tính toán thận trọng, quyết tâm nhất định phải thu vào tay, y là lần đầu tiên rất có thể cũng là duy nhất yêu một người, kết quả cũng nhận được là hai chữ tuyệt vọng ——
Vô phương.
Xe hơi chậm rãi ở khách sạn dừng lại, thủ hạ cũng kính nói, “Đại thiếu gia, đến rồi.”
Tống Triết “Ừ” một tiếng đi xuống xe, bỗng nhiên cước bộ dừng lại, hỏi, “Hai ngày nữa có đúng hay không chính là sinh thần của gia chủ Trác gia?”
Thủ hạ gật đầu, “Vâng, ba ngày sau trên một hòn đảo tư nhân ở Thái Bình Dương.”
“Phải không …” Mắt xếch Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng híp lại, “Nói như vậy con trai độc nhất của ông ta cũng sẽ có mặt a, cho dù ở bên ngoài giả là đồ ngốc như thế nào làm sao đối sự nghiệp của gia tộc chẳng quan tâm, nhưng sinh thần ba của mình như thế nào nói gì đi nữa cũng sẽ tham gia.”
“Vâng.”
“Ừm.” Tống Triết nhẹ nhàng lên tiếng, bước chân không ngừng vào khách sạn, y nhớ kỹ em trai của y Tống Hi nói qua người này ở mặt điều chế thuốc rất có thiên phú, như vậy … Lấy đến dùng một chút được lắm.
Tả Xuyên Trạch trở lại khách sạn đã gần hừng đông, thủ hạ của hắn đang đợi hắn, lúc vừa ra hội trường hắn đặc biệt sai người đi thử dò xét Tả An Tuấn một chút, hiện giờ những người này đều trở về, nhưng mà trên người lại ít nhiều có chút bị thương.
Con người cực đen của Tả Xuyên Trạch nhìn không ra tâm tình gì, nhướng mi nói, “Thân thủ của cậu ta rất lợi hại?”
Những người đó thân thể không phát giác được run lên, thấp giọng nói, “Thuộc hạ không biết, chúng tôi không có cơ hội tiếp cận đã bị vệ sĩ bên cạnh cậu ta cản lại.”
“Vệ sĩ?” Tả Xuyên Trạch suy nghĩ một chút, nếu là vệ sĩ thông thường như thế nào có khả năng chống đỡ được người của Phùng Ma? Khoé miệng của hắn câu lên một nụ cười nghiền ngẫm, “Hửm? Như vậy mới thú vị.”
Lang Trì liền đứng ở phía sau hắn, nghe vậy không nhịn được nói, “Chủ nhân, có muốn hay không đi điều tr.a hắn ta một chút?”
Tả Xuyên Trạch cười gật đầu, sau đó nhìn người trước mắt, từ từ nói, “Tất cả đi xuống đi, tôi ngày hôm nay tâm tình tốt, sẽ không trừng phạt các người, nhưng chỉ một lần lần sau không được lấy lí do này nữa.”
Mọi người thở ra một hơi, “Vâng.”
Tả Xuyên Trạch liền tiến vào phòng tắm đi tắm, Lang Trì lại cung kính chờ ở bên ngoài, đợi được hắn đi ra liền tiến lên hỏi, “Chủ nhân, còn có muốn hay không lại phái người đi qua?”
“Lần sau phái tinh anh Phùng Ma đi,” Tả Xuyên Trạch lau tóc nói, “tr.a một chút hành trình mấy ngày sắp tới của bọn họ, tôi sẽ quyết định ngày nào đó hành động.”
“Vâng.” Lang Trì gật đầu, đứng tại chỗ không hề động, anh là đội phó cận vệ của Tả Xuyên Trạch, trừ phi người này nói rõ ràng, nếu không anh sẽ không rời đi.
Tả Xuyên Trạch nhìn đồng hồ, đem khăn mặt tiện tay ném một cái, hướng giường lớn đi đến, thuận miệng hỏi, “Gần đây có chuyện gì không?”
Lang Trì nói, “Bên trong tổ chức không có, nhưng mà ba ngày sau có một buổi thọ yến cần ngài tham gia.”
“A?” Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hiểu rõ nói, “Là sinh thần năm mươi của Trác gia gia chủ đi?”
“Đúng vậy.”
“Cũng tốt,” Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, khoé miệng lại nổi lên một nụ cười nghiền ngẫm, “Tôi vừa lúc muốn biết một chút về đương gia của Trác gia thiếu một chút nữa để cho tôi thất bại, nói không chừng sẽ có lạc thú mới, như vậy đi, chúng ta ngày mai về nước, sau khi về nước chú ý tình hình gần đây của cậu ta, đợi được cậu ta cũng trở về nước là hành động.”
“Vâng.”
Hắn liền phất tay để cho Lang Trì đi ra ngoài, đem bản thân ngã lên giường, từ từ ngủ mất.
Mà bên trong một khách sạn nằm ở thành phố này, tiệc tối trở về vị siêu sao nào đó rốt cuộc được như nguyện mặc vào bộ đồ rách đó, vẻ mặt đang happy cầm một khúc xương dạo chơi, người đại diện của cậu đứng một bên, tay run run chỉ vào cậu, “Cậu … Cậu xác định đây là bộ đồ mặc?!”
Tả An Tuấn cười chớp mắt một cái, vui mừng hỏi, “Đúng a, làm sao vậy?” Dứt lời đem miếng vải trên cánh tay đang trượt xuống kéo rồi kéo, bởi vì lôi kéo vạt áo cũng theo hướng lên trên di chuyện một chút, lộ ra bắp đùi trắng bóng.
Người đại diện kia khoé miệng co quắp một chút, nhìn hai mảnh vải rách chẻ giữa cơ thể, gã lau mặt một cái, hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh, chân thành mà đề nghị, “Tôi nói tiểu tổ tông, cậu không cảm thấy cậu hẳn là mặc một cái qυầи ɭót bên trong sao?”
Tả An Tuấn liền nháy mắt một cái, “Nhưng là hôm nay ở hội trường, người MC lúc giới thiệu người dân tộc kia chính là trực tiếp mặt như vậy.”
“Đó là bọn họ còn chưa khai hoá!” Người đại diện nhịn không được quát, “Cậu mặc vào cho tôi! Bằng không cậu đừng nghĩ ra khỏi cửa này! Tôi ném không nổi cái mặt này!”
Tả An Tuấn loay hoay khúc xương liền dừng lại, vẻ mặt sùng bái nhìn gã, “Anh thật là lợi hại, làm sao anh biết tôi muốn đi ra ngoài?”
“Nói nhảm! Tôi nếu là không hiểu cậu mấy năm lăn lộn đều vô ích!” Người đại diện lấy tay che mặt, cực kỳ bi thương, giọng khóc thầm, “Tôi đây là làm việc nghiệt gì a, vì sao tổ tiên cho tôi sống gặp người như thế này a a a!!”
Mà ở bên trong cửa đối diện phòng bọn họ, mới vừa rồi tóc ngắn sợi đay, ngũ quan sâu sắc, con ngươi màu lam đậm lão đại tổ chức vệ sĩ toàn cầu Doãn Mạch lúc này chính là cầm ly rượu đứng ở trước cửa sổ gian phòng sát đất trầm tư, anh đang suy nghĩ ngày hôm nay gặp phải ba sát thủ, ba người thân thủ nếu so với sát thủ trước đều lợi hại hơn, vừa nhìn liền biết tổ chức phía sau bọn họ không đơn giản, nhưng anh lúc đó cũng không có từ trên người bọn họ cảm nhận được sát khí, đây thật là kỳ lạ. Hơn nữa đối tượng bảo vệ nhiệm vụ mới này của anh cũng làm người ta rất khó hiểu, nói cậu ta thông minh sao, cậu ta luôn luôn làm một ít chuyện điên rồ làm người khác hận không thể bóp ch.ết cậu ta, nói cậu ta ngu sao, người này trước lại thành công đem thủ hạ của anh ném đi sáu lần, bởi vậy anh mới tự thân ra tay.
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, trong này còn có một chút nên chú ý, đó chính là ngay cả tổ chức tình báo ngầm của Hắc Vũ đều không thể tr.a được lại lịch trước kia của cậu ta, việc này khiến người khác tò mò, người này trước kia làm gì, lại vì sao hồ sơ cùng ghi chép gì cũng không có?
Nếu như tự mình đi hỏi tên ngu ngốc kia sẽ nói thật sao … Doãn Mạch suy nghĩ một chút, để ly rượu xuống đi ra phía ngoài, vừa mở cửa liền thấy siêu sao nào đó bị bắt mặc vào qυầи ɭót đang dạo chơi hành lang, siêu sao nào đó thấy anh đi ra liền cười giơ giơ móng vuốt, chào hỏi, “Hi! Đồng chí vệ sĩ, buổi tối tốt lành ”
“…”
Doãn Mạch mắt lạnh nhìn thứ đang cầm khúc xương trong tay, sinh vật nào đó toàn thân chỉ mặc một cái qυầи ɭót tiếp đó dùng hai miếng vải rách tuỳ ý khoác lên trên, mặt luôn luôn lạnh lùng nhẹ co quắp, trầm mặc hai giây quyết đoán đến cửa quay đầu lại vào phòng.
Hỏi cái rắm! Sớm biết rằng ngày hôm nay không nên ngăn ba tên sát thủ kia, không, phải nói tổ chức bọn anh không nên phụ trách việc vớ vẩn này! Lão đại tổ chức vệ sĩ chuyên nghiệp nào đó lần đầu tiên bị buộc nãy sinh ý niệm trong đầu từ tận đáy lòng muốn vi phạm đạo đức nghề nghiệp!
Dẹp sạch đi! Doãn Mạch hung tợn nghĩ, sau đó không để ý tới con sinh vật phía bên ngoài kia nữa, quyết đoán tắm đi ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thêm một …
Khụ, chuyện kể rằng thân tạc mao xem qua đến nơi đây nghìn vạn lần không nên trách Mạch Mạch lòng dạ ác độc, khoảng thời gian này bọn họ vừa mới gặp mặt, còn mộc hữu yêu nhau [?]…
———
Tóm lại lời tác giả là có cp mới, thế thôi:)))))
Không biết xong này rồi có nên làm cp này ko, thấy dễ thương đó, có điều không thích ngu ngơ thụ cho lắm:v