Chương 42: Chính thê!!!
Sáng hôm sau!
Ầm! Ầm! Phanh!
Lâm Tiêu đang ngủ bỗng nhiên bị giật mình dậy. Hắn nhìn xung quanh thì thấy căn phòng vẫn như cũ. Hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy Đào Uyển vẫn còn nằm ngủ.
“Vừa rồi là ta nghe lầm sao?” Lâm Tiêu ngáp nói!
Ầm!!
Lại một âm thanh nữa vang lên! Lần này Lâm Tiêu nghe vô cùng rõ ràng! Thậm chí là Đào Uyển cũng đã thức dậy!
“Lão công! Chuyện gì vậy?” Đào Uyển dụi mắt nói!
“Ta cũng không biết! Để ta đi kiểm tr.a xem!” Lâm Tiêu nói!
Sau đó hắn liền xuống giường mặc quần áo vào và đi ra ngoài. Trên đường đi hắn lại lần nữa nghe được tiếng nổ là ở khu công viên phía sau biệt thự. Càng đi ra thì Lâm Tiêu càng cảm nhận được năng lượng ba động nồng nặc.
“Có người đánh nhau!” Lâm Tiêu lẩm bẩm!
Khi hắn đến gần sân sau thì hắn liền cảm nhận được 2 luồn khí tức, một là khiến cho người ta sợ hãi và một khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Ngay lúc này Lâm Tiêu cũng đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi. Hắn nhanh chóng chạy ra phía sau.
Khi ra đến nơi thì Lâm Tiêu liền thấy Lâm Lệ Mộc đang ngồi uống trà và ăn bánh. Còn phía xa là Lâm Lệ Dĩnh và Đào Cảnh Hồng đang đánh nhau trời long đất lở.
“Lệ Mộc! Có chuyện gì vậy a?” Lâm Tiêu đi đến bên cạnh Lâm Lệ Mộc hỏi!
“Papa! Họ đang luận bàn với nhau a!” Lâm Lệ Mộc thấy Lâm Tiêu đi đến thì liền đứng lên nói!
“Luận bàn? Luận bàn mà đánh nhau không nể nang gì a!” Lâm Tiêu ngồi xuống ghế nói!
“Con không biết a! Ít nhất cả 2 người đều nói là luận bàn!” Lâm Lệ Mộc ngồi xuống bên cạnh nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì sao còn không biết 2 đứa con gái của hắn chỉ là tìm cái lí do để đánh nhau mà thôi! Hắn cảm thấy cả 2 đánh nhau là bình thường dù sao 2 đứa giống như là 2 bề mặt của bát quái vậy, một đại diện cho dương và một đại diện cho âm!
“Lệ Mộc chẳng lẽ con không chán ghét khí tức từ Cảnh Hồng sao?” Lâm Tiêu vừa uống trà vừa hỏi!
“Đương nhiên chán ghét a! Nhưng mà con lại thích ám sát hơn là đánh nhau!” Lâm Lệ Mộc cười nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì gật đầu. Sau đó hắn liền quan sát trận chiến của 2 người. Lúc này Lâm Lệ Dĩnh đang cầm chủy thủ trong tay và đối đầu với nắm đấm của Đào Cảnh Hồng! Đánh nhau một lúc thì cả 2 liền tách ra!
Lâm Lệ Dĩnh rơi xuống đất và Đào Cảnh Hồng thì lơ lững trên cao! Bên cạnh Lâm Lệ Dĩnh liền xuất hiện một đầu lâu màu đen, đầu lâu liền há miệng ra và có một luồn nguyên tố bóng tối tập hợp lại trong miệng của đầu lâu! Phía trên cao Đào Cảnh Hồng cũng không yếu thế, trên đầu nàng liền xuất hiện một cái khung gương to lớn với 2 mặt kính, mặt phía trên hướng về phía mặt trời và đang hấp thu năng lượng.
Sau một lúc cả 2 liền phóng ra một tia năng lượng màu tím và một tia ánh sáng về phía nhau!
ẦM!!!
Cả 2 va chạm vào thì liền phát sinh một vụ nổ kinh thiên! Vụ nổ khiến cho không gian chấn động và như muốn vở ra. Những tu tiên giả trên thế giới cũng đều cảm ứng được luồn năng lượng này. Đây đã là lần thứ 2 trận chiến ảnh hưởng đến toàn bộ giới tu tiên!
Lúc này Lâm Lệ Dĩnh và Đào Cảnh Hồng đang đối mặt với nhau!
“Ngươi cũng khá lợi hại nhỉ! Có thể đánh với ta lâu như vậy!” Đào Cảnh Hồng nhếch mép cười nói!
“Ta đã nói rồi! Papa tạo ra chúng ta là công bằng. Ngươi đừng nghỉ đến chuyện có thể một mình đánh bại được ta!” Lâm Lệ Dĩnh cười lạnh nói!
“Hình như ngươi hơi hiểu sai một chút nhỉ!” Đào Cảnh Hồng nói!
“Ý ngươi là sao?” Lâm Lệ Dĩnh nhíu mày hỏi!
“Ta muốn nói ngươi hiểu sai về một chuyện! Đó là không phải hắn tạo ra đều bình đẳng với nhau mà là hắn tạo ra chúng ta với điểm xuất phát ngang nhau.” Đào Cảnh Hồng nói!
Lâm Lệ Dĩnh nghe vậy thì nhíu mày, mặc dù nàng thông minh nhưng vẫn chưa hiểu lắm ý của Đào Cảnh Hồng! Lúc này Đào Cảnh Hồng nói tiếp:
“Có vẻ như từ nhỏ đến lớn ngươi đều chỉ sử dụng phần sức mạnh mà hắn đưa cho ngươi thôi nhỉ?”
“Sức mạnh Papa trao cho chúng ta là hoàn mỹ!” Lâm Lệ Dĩnh nói!
“Đúng vậy! Mặc dù sức mạnh đó là hoàn mỹ nhưng có bao giờ ngươi nghỉ khiến cho sức mạnh càng thêm hoàn mỹ không?” Đào Cảnh Hồng cười lạnh nói!
“Ý của ngươi là...?” Lâm Lệ Dĩnh trừng mắt kinh ngạc!
Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì không nói gì mà là bộc phát ra năng lượng. Năng lượng này không phải quang nguyên tố mà nó chính là Linh Khí! Đúng vậy, là Linh Khí của ngươi tu chân!
“Ngươi tu tiên!” Lâm Lệ Dĩnh kinh ngạc nói!
“Đúng vậy! Với thể chất cực phẩm như Thánh Quanh Thể thì ta liền có cất bước cao hơn người khác. Bởi vì đã nắm giữ Quang tiên pháp bản nguyên nên ta đối với việc cảm ngộ pháp tắc vô cùng dễ dàng. Điều đó đã giúp cho ta chỉ trong 20 năm đã đạt đến cảnh giới mà tất cả người trên trái đất chưa ai có thể đạt đến được! Đó là Độ Kiếp Kỳ! Bây giờ ta chỉ còn kém một bước cuối cùng nữa thôi là sẽ phi thăng tiên giới!” Đào Cảnh Hồng cười lạnh nói!
Lần này không chỉ Lâm Lệ Dĩnh mà ngay cả Lâm Tiêu cũng kinh ngạc! Hắn chưa bao giờ nghỉ đến chuyện con gái của mình sẽ đi tu tiên. Hơn nữa hắn còn không ngờ đến các cực phẩm tiên thể hắn trao cho các con gái lại khiến họ càng thêm dễ dàng tu tiên!
“Mặc dù ngươi cũng nắm giữ bản nguyên tiên pháp giống như ta nhưng người lại không đi theo con đường tu tiên! Điều đó khiến cho ngươi thắng không được ta!” Đào Cảnh Hồng cười lạnh nói!
“Ồ! Vậy sao! Mặc dù ta rất bất ngờ ngươi đã đi theo con đường tu tiên nhưng mà ngươi cũng chưa chắc là có thể thắng được ta!” Lâm Lệ Dĩnh nói!
“Ngươi biết hắn nắm giữ thứ gì không?” Đào Cảnh Hồng bỗng nhiên hỏi! Dĩ nhiên trong miệng nàng hắn là Lâm Tiêu!
“Ngươi lại muốn nói gì nữa đây?” Lâm Lệ Dĩnh nhíu mày nói!
“Vốn dĩ ta cũng không biết truyện này hay có thể nói là không ai trên đời này biết được chuyện đó. Ngươi có biết không, khi ta đạt đến cảnh giới Độ Kiếp Kỳ thì dựa vào năng lực bản nguyên ta đã có thể câu thông với Thiên Đạo! Có lẽ ngươi cũng không biết Thiên Đạo là thứ gì đâu! Thiên Đạo nói ngắn gọn là một loại số liệu nắm quyền điều khiển một thế giới. Khi ta câu thông được với Thiên Đạo thì ta đã biết được một điều....!” Đào Cảnh Hồng nói đến đây bỗng nhiên dừng lại!
Nàng nhìn về phía Lâm Tiêu một cái sau đó nói:
“Hắn tức phụ thân của chúng ta nắm giữ sức mạnh của Thiên Đạo, hơn nữa không chỉ một mà là hơn 10 loại Thiên Đạo! Ngươi hiểu điều đó có ý nghĩa gì không! Điều đó có nghĩa rằng hắn có thể làm được bất cứ điều gì trên đời thậm chí là tạo ra một thế giới với sinh mạng ở bên trong đó.”
Lâm Lệ Dĩnh nghe đến đây thì 2 mắt sáng lên! Nàng vốn cho rằng Lâm Tiêu rất lợi hại nhưng nàng không ngờ Lâm Tiêu lợi hại đến mức đó. Nàng lúc này càng thêm ngưỡng mộ Lâm Tiêu! Nhưng câu nói tiếp theo của Đào Cảnh Hồng khiến nàng suy tư!
“Mà ta là người tu tiên hơn nữa lại có thể câu thông với Thiên Đạo! Hay nói cách khác! Bây giờ trong số tất cả các đứa con gái của hắn thì ta là người tiến gần với hắn nhất. Chỉ cần với tốc độ này trong tương lai không xa ta sẽ là người đầu tiên trở nên ngang hàng với hắn, thoát khỏi hàng ngủ ‘con gái’ và trở thành ‘chính thê’!”
Đào Cảnh Hồng vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Tiêu! Lâm Lệ Dĩnh nghe nàng nói thì liền kinh sợ. Nàng không nghĩ Đào Cảnh Hồng còn có ý nghĩ điên rồ như vậy!
“Ngươi không phải là rất ghét Papa sao?” Lâm Lệ Dĩnh cắn răng hỏi!
“Hahaha! Xin đính chính lại! Ta không ghét hắn mà là ta hận hắn. Việc ta hận hắn cũng bắt nguồn từ việc ta yêu hắn. Người ta không phải nói yêu càng nhiều thì hận càng sâu sao! Cuối cùng ta đã thông suốt một điều. Hắn bỏ rơi mẹ con chúng ta là vì nữ nhân và con gái của hắn. Nhưng mà trong các nữ nhân của hắn không có ai là ‘chính thê’ cả vì địa vị của họ đều quyết định từ con gái của họ. Nhưng nếu như ta trở thành ‘chính thê’ thì ta sẽ là người thứ 2 cai quản gia đình này. Đến lúc đó cho dù hắn có thêm con gái hay nữ nhân đi nữa thì ‘chính thê’ mãi mãi là vị trí của ta mà thôi!” Đào Cảnh Hồng cười lớn nói!
Lần này đến lượt Lâm Tiêu kinh ngạc. Hắn không ngờ đến việc Đào Cảnh Hồng lại có thể câu thông với Pháp Tắc tức là Thiên Đạo. Hắn cũng không biết Thiên Đạo đã nói với Đào Cảnh Hồng những gì nhưng mà hắn cảm thấy cuộc cạnh tranh trở thành ‘chính thê’ thì có vẻ thú vị! Hắn liền suy nghĩ về kế hoạch phát triển sau này.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ sau này chúng ta cũng tu tiên và đánh bại ngươi sao?” Lâm Lệ Dĩnh hỏi!
“Các ngươi cứ việc tu tiên! Nhưng mà bây giờ ta đã đi trước các ngươi một đoạn rồi! Cho dù sau này các ngươi có bắt đầu tu tiên thì trừ phi mà hắn cho các ngươi điểm xuất phát cao hơn nếu không thì các ngươi không bao giờ đuổi kịp được ta đâu!” Đào Cảnh Hồng cười lạnh nói!
Lâm Lệ Dĩnh nghe vậy thì liền nhíu mày. Nàng nâng thanh chủy thủ lên. Một luồn năng lượng hắc ám vô cùng đậm đặc liền bao phủ xung quanh thân thể nàng tạo một một chiếc áo giáp màu đen.
Phanh!!
Lâm Lệ Dĩnh đạp mạnh xuống đất sau đó liền biến mất. Mọi khí tức của nàng cũng đều biến mất giống như nàng là chưa hề tồn tại vậy!
Đào Cảnh Hồng thấy một màn như vậy thì nhếch mép cười. Xung quanh nàng liền xuấ hiện một vùng vòng tròn được bao phủ bởi ánh sáng!
PHANH!!!!
Một tiếng thật lớn vang lên! Từ trong khu vực ánh sáng liền bay ra một bóng người. Người này không ai khác chính là Lâm Lệ Dĩnh. Lớp áo giáp đen của nàng đã biến mất. Nàng lúc này đang trong tư thế 2 tay ngăn chạn trước người mà bay ra!
Ầm!!
Nàng 2 chân đáp xuống đất thì tạo nên các vết nứt thật lớn. Lúc này Lâm Lệ Dĩnh đang nhìn chằm chằm về phía khu vực ánh sáng. Một lúc sau khu vực ánh sáng liền biến mất. Đào Cảnh Hồng xuất hiện, lúc này nấm đấm tay phải của nàng đang bốc khói.
“Ngươi bây giờ còn tự tin đánh thắng được ta không?” Đào Cảnh Hồng nhếch mép cười nói!
Lâm Lệ Dĩnh không nói gì mà nhìn chằm chằm vào nàng! Bỗng nhiên...!
Phụt!!
Lâm Lệ Dĩnh liền phun ra một ngụm máu đen, máu đen rơi xuống đất thì liền ăn mòn mặt đất và bốc khói lên!
“Ngươi mạnh lắm!” Lâm Lệ Dĩnh cắn răng nói!
Bỗng dưng thân thể nàng liền hơi lung lay và ngã ra sau. Nhưng nàng không té xuống đất mà liền té vào một trong lòng ngực. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lâm Tiêu đang nhìn nàng ôn nhu mỉm cười nhìn nàng!
“Papa! Ta khiến Papa thất vọng rồi!” Lâm Lệ Dĩnh cúi đầu nói!
“Ta đã nói rồi! Khi sinh ra được các con thì ta đã rất tự hào rồi!” Lâm Tiêu cười nói!
Sau đó hắn liền ra lệnh:
“Lâm Lệ Dĩnh! Bây giờ con liền trở lại thời kỳ đỉnh phong nhất và không còn thương tổn trong người!”
Lâm Tiêu vừa nói xong thì Lâm Lệ Dĩnh liền cảm thấy không còn đau đớn nữa. Nàng đứng dậy hoạt động gân cốt như chưa có chuyện gì xảy ra!
“Lệ Dĩnh! Bây giờ con hãy đi liên lạc cho Thanh Thanh và Như Nguyệt bảo họ đến ngay Đào gia! Ta có chuyện muốn nói!” Lâm Tiêu hướng về Lâm Lệ Dĩnh nói!
“Vâng thưa Papa!” Lâm Lệ Dĩnh gật đầu nói! Sau đó nàng liền quay người đi! Trước khi đi nàng liếc liếc nhìn về phía Đào Cảnh Hồng!
Thấy Lâm Lệ Dĩnh đã đi rồi thì Lâm Tiêu liền đến trước người Đào Cảnh Hồng! Đào Cảnh Hồng nhìn thấy Lâm Tiêu đi đến thì liền nói:
“Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!” vừa nói nàng vừa khoanh tay lại và ngẩng đầu nhìn về một bên!
Lâm Tiêu thấy vậy thì mỉm cười, hắn liền tiến sát về phía Đào Cảnh Hồng! Đào Cảnh Hồng quay lại thấy thì đưa tay ngăn lại ngực của Lâm Tiêu ấp úng nói:
“Ngươi...ngươi tiến sát lại như vậy làm gì?”
Lâm Tiêu bị cản thì dừng lại sau đó cười nói:
“Thật không ngờ con lại muốn làm vợ cả của ta a!”
Đào Cảnh Hồng mặc dù lúc nãy nói rất hùng hồn nhưng lúc này nghe Lâm Tiêu nhắc lại thì liền đỏ mặt cúi đầu nói:
“Đừng suy nghĩ lung tung! Ta chỉ không muốn mẫu thân bị bỏ rơi lần nữa thôi!”
Lâm Tiêu mỉm cười sau đó đưa tay ôm lấy eo của Đào Cảnh Hồng và kéo vào lòng. Đào Cảnh Hồng liền bị kinh ngạc sau đó liền hoảng loạn nói:
“Ngươi...ngươi! Ngươi đang làm gì vậy a! Mau buông ta ra!”
“Yên nào!” Lâm Tiêu cười nói! Sau đó hắn đưa trán chạm vào trán của Đào Cảnh Hồng!
Đào Cảnh Hồng liền căng cứng cơ thể và không dám di chuyển nữa! Lâm Tiêu thấy vậy thì liền rụt đầu lại sau đó nói:
“Con nghĩ sao về một cuộc thi tranh giành ngôi vị ‘chính thê’?”
Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì liền nhìn Lâm Tiêu hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn tổ chức một cuộc thi giữa các con gái! Người chiến thắng sẽ trở thành ‘chính thê’ của ta a!” Lâm Tiêu cười nói!
“Cho dù chiến thắng trong cuộc thi do ngươi tổ chức thì còn ý nghĩa gì nữa! Ta muốn rằng người được chọn là ‘chính thê’ phải được Thiên Đạo công nhận thì mới chân chính trở thành ‘chính thê’ của ngươi!” Đào Cảnh Hồng!
“Ta biết điều đó! Ý của ta là ta sẽ tạo ra một môi trường công bằng. Sau đó điều kiện để chiến thắng cuối cùng là được Thiên Đạo công nhận. Con cảm thấy như thế nào?” Lâm Tiêu cười hỏi!
“Được thôi!” Đào Cảnh Hồng không do dự nói!
“Ồ! Con không sợ người khác sẽ vượt mặt sao?” Lâm Tiêu cười hỏi!
“Hừ! Trong số các con gái hiện nay của ngươi thì ta không sợ ai cả!” Đào Cảnh Hồng nói!
“Vậy sao! Nhưng mà ta còn 2 người con gái nữa.” Lâm Tiêu híp mắt nói!
“Ý của ngươi là một đứa là Ngũ Hành Chi Thể còn một đứa là Dị Hỏa Chi Thể sao! Ta không sợ ai cả!” Đào Cảnh Hồng nói!
“Ồ! Cả như vậy mà cũng tr.a được sao, nhưng không quan trọng! Nếu con đã không sợ rồi thì ta sẽ đưa 2 người ấy về! Đến lúc đó các con cùng nhau thi đấu công bằng! Để xem thử người thắng cuối cùng là ai!” Lâm Tiêu nói!
“Được thôi!” Đào Cảnh Hồng tự tin nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười, hắn liền cúi xuống hôn vào môi của Đào Cảnh Hồng một cái sau đó liền xoay người đi!
“Ta rất mong chờ vào tương lai a!” Lâm Tiêu vừa phất tay vừa nói!
Đào Cảnh Hồng bị trấn trụ một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh lại. Nàng sờ lên môi sau đó liền nở một nụ cười ngọt ngào