Chương 92: Bạch Mi Đại Hiệp
Không thể không nói, lòng cảnh giác của Hàn Chính Nguyên vẫn rất cao.
Quang vừa bắn tới, hắn lập tức giật mình tỉnh lại, mà tay của hắn thì là trước tiên đi sờ thương.
"Ai!" Hắn ta dùng thương đối diện với nguồn sáng, nghiêm nghị quát lên.
Bị hắn quát như thế, Tôn Lệ Lệ cũng bị bừng tỉnh, lập tức ngồi thẳng dậy.
Vệ Minh điều chỉnh đèn pin thành một đường dài, toàn bộ phòng ngủ gần như đèn đuốc sáng trưng.
"Vệ Minh!" Hàn Chính Nguyên cùng Tôn Lệ Lệ đồng thời kinh hô, mà Tôn Lệ Lệ cũng không biết là giật mình đến quên, hay là không quan trọng, đối với lồng ngực thẳng thắn thoải mái của nàng rõ ràng không có che lấp một chút nào.
Vệ Minh nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Thùy xuống lợi hại, hơn nữa đã chuyển từ tím sang đen.
Ghét bỏ.
Hắn nhìn Hàn Chính Nguyên, cười nói: "Không phải đã nói tối nay sẽ một mình đấu sao? Nhưng mà, ngươi thật đúng là chơi không nổi, không có ở trong phòng ngươi nói đấy."
Hàn Chính Nguyên thiếu chút nữa thì hít một ngụm khí lạnh, Vệ Minh lại thực sự mò tới vào buổi tối.
Nhưng... Phía dưới có hai người canh gác, mà Vệ Minh lại không có khả năng biết hắn ở tầng này, vậy khẳng định là tìm tòi từng tầng từng tầng một, làm sao lại không kinh động đến một người nào?
Còn nữa, hắn ta là người khóa cửa!
Chẳng lẽ...
hắn ta không khỏi liếc nhìn Tôn Lệ Lệ một chút, không phải là cô gái này vụng trộm liên hệ với Vệ Minh, thông báo Vệ Minh tự mình ngủ ở tầng này, cũng là cô mở cửa giúp Vệ Minh chứ?
Tính cách hắn đa nghi, dính đến tính mạng của bản thân, hắn làm sao có thể tín nhiệm Tôn Lệ Lệ chứ?
Cũng chính là có sự khó hiểu mãnh liệt, khiến hắn kiêng kị nhiều hơn một phần, sợ Vệ Minh có chuẩn bị gì ở sau, cho nên hắn cũng không có nổ súng trước.
Nhưng mà, súng ở trong tay hắn, Hàn Chính Nguyên vẫn tràn đầy lòng tin.
Bất kể Vệ Minh có âm mưu gì, bị hắn dùng súng chĩa vào, ít nhất hắn sẽ không thua.
"Vệ Minh, ngươi thật đúng là to gan lớn mật, lại dám mò tới nơi này!" Hàn Chính Nguyên cười lạnh, "Ta rất ngạc nhiên, ngươi không sợ ch.ết sao?"
Vệ Minh nhún nhún vai: "Ngươi định đùa ch.ết ta à?"
Hàn Chính Nguyên chậm rãi đứng dậy, cách Tôn Lệ Lệ xa một chút.
Hắn không biết Tôn Lệ Lệ có phải là nội ứng của Vệ Minh hay không, nhưng xuất phát từ cân nhắc an toàn, tự nhiên là không đứng ở bức tường sắp đổ.
Ai cũng không thể tin tưởng!
Hàn Chính Nguyên vẫn cười lạnh: "Thương trong tay ta, ngươi ngoại trừ cầu xin tha thứ thì có thể làm cái gì?"
"Quỳ xuống!"
Hắn bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên.
Sự trấn định của Vệ Minh nằm ngoài dự liệu của hắn ta, khiến hắn ta lo lắng nếu tùy tiện nổ súng sẽ có hậu quả không thể chịu đựng được, cho nên, đầu tiên hắn ta dùng súng chỉ vào Vệ Minh, phải hỏi ra được sức mạnh dám một mình mạo hiểm của đối phương.
Vệ Minh bình tĩnh thong dong: "Ngươi xác định cây thương này có thể dùng sao?"
Súng bị động tay chân sao?
Hàn Chính Nguyên cả kinh.
Hắn hỏi qua Tôn Lệ Lệ, biết trước đó Vệ Minh làm một loạt sự kiện, ví dụ như Trương Sĩ Minh cướp được súng, vì sao sau khi bắn sẽ nổ nòng?
Phải biết rằng khẩu súng này là Vệ Minh giao ra!
Cho nên, Vệ Minh tự nhiên có hiềm nghi lớn nhất, là hắn động tay chân, mới dẫn đến Trương Sĩ vui quá hóa buồn.
Hiện tại... Vệ Minh cũng động tay động chân vào súng của hắn?
Vừa mở ra đã nổ tung?
Nhưng giấc ngủ của hắn rất nông, có thể xảy ra chuyện Vệ Minh động tay động chân vào súng bên cạnh, hắn lại vẫn luôn ngủ say như ch.ết sao?
Hơn nữa, Vệ Minh đã lấy được súng, vì sao còn muốn vẽ vời thêm chuyện, động tay động chân với súng, trực tiếp bắn ch.ết hắn, hay là dùng súng chĩa vào hắn không phải càng đơn giản hơn sao?
Chẳng lẽ Vệ Minh là vì chơi?
Làm sao có thể!
Bây giờ là lúc nào rồi, hơn nữa ai sẽ dùng sinh mệnh đi chơi.
Cho nên, đã có kết luận.
Vệ Minh đang lừa hắn.
Hàn Chính Nguyên cười lạnh: "Không nói thì thôi, tiễn ngươi lên đường!"
Hắn quả quyết bóp cò súng.
—— Hắn cân nhắc qua tất cả khả năng, vô luận Vệ Minh có chuẩn bị gì phía sau hẳn là đều không có khả năng đưa đến tác dụng.
Ầm!
Tiếng súng vang lên, nhưng tiếng súng lại vô cùng không đúng.
Hàn Chính Nguyên ngơ ngác nhìn dải lụa màu phun ra từ trong ống súng, trên mặt tràn đầy biểu cảm như gặp quỷ.
Sao thương lại biến thành như vậy?
Ta mẹ nó choáng a!
"Có kinh ngạc hay không, có bất ngờ hay không!" Vệ Minh cười nói: "Có phải ta nên hát một bài chúc mừng sinh nhật không?"
Vừa rồi hắn đã cải tạo súng lục một chút.
Toàn thân Hàn Chính Nguyên run rẩy, lúc này mới biết vì sao Vệ Minh tuyệt không sợ hãi, thì ra là có chuyện như vậy.
"Ngươi, ngươi bao giờ đem súng của ta đánh tráo?" Hắn không cam lòng hỏi.
Giờ khắc này hắn thật hy vọng Ngũ Huy không ch.ết, hơn nữa ngay ở chỗ này, dùng nắm đấm đọ sức, Ngũ Huy ít nhất có thể đánh ba người hắn.
Vệ Minh mỉm cười, tay chỉ vào Hàn Chính Nguyên, cánh cửa không gian trực tiếp bắn vào mặt hắn, hưu hưu hưu, bốn mũi tên bắn ra, phân biệt bắn vào tứ chi của hắn, máu tươi bắn tung tóe, Hàn Chính Nguyên cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"A —— a —— a ——" Hắn đau đến tê tâm liệt phế.
Tôn Lệ Lệ thì run lẩy bẩy, đột nhiên, cô vọt tới trước mặt Vệ Minh, cúi đầu bái lạy: "Ba ba, đừng giết con! Ba ba đừng giết con!"
Sau đó cô dùng ánh mắt đáng thương lại mang theo mị hoặc nhìn Vệ Minh, giống như đang nói, cái gì ta cũng nguyện ý làm cho ngươi.
Vệ Minh không khỏi rùng mình một cái.
"Buồn nôn!"
Hắn ghét bỏ nói, đưa ra một viên đạn, phốc, Tôn Lệ Lệ lập tức nhướn mày, ngửa đầu ngã xuống.
Hàn Chính Nguyên nhìn mà đáy lòng ứa ra hàn khí.
Theo hắn thấy, Vệ Minh hẳn là người háo sắc, nhưng Tôn Lệ Lệ như thế nào cũng có thể xem như mỹ nữ, hơn nữa có thể nói là đại mỹ nữ, một mỹ nữ như vậy, còn cởi sạch sẽ, quỳ ở trước mặt ngươi cầu xin tha thứ, biểu thị có thể cho ngươi muốn làm gì thì làm, là nam nhân chí ít cũng nên suy tính một chút đi.
Vệ Minh đâu?
Trực tiếp giết người.
Ngươi mới thật sự là lòng dạ độc ác.
"Ngươi, ngươi làm thế nào vậy?" Hàn Chính Nguyên nghĩ đến một khả năng khác, giọng nói run rẩy dữ dội.
Hắn bị bắn trúng bốn mũi tên, nhưng trong tay Vệ Minh có nỏ hoặc là cung phục hợp sao?
Mà Tôn Lệ Lệ trúng đạn ngã xuống đất, Vệ Minh làm sao mà nổ súng được?
Vì sao không có tiếng súng?
Một loạt nghi vấn này cộng lại với nhau, khiến Hàn Chính Nguyên thậm chí tạm thời quên đi đau nhức, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
"Người sắp ch.ết biết nhiều như vậy làm gì?" Vệ Minh cười nói.
Lúc này, Hàn Chính Nguyên cũng có vài phần bản sắc kiêu hùng, thế mà còn cười: "Dù sao ta cũng sắp ch.ết rồi, ngươi nói ra thì như thế nào, còn sợ để cho người khác biết sao?"
"Ha ha, chỉ là không cần thiết." Vệ Minh đi tới, nhấn một cái lên người Hàn Chính Nguyên, người này liền tiến vào dị không gian.
Đúng như hắn nói, không phải không thể, mà là không cần thiết.
"Không có ý nghĩa a."
Vệ Minh lắc đầu, đám người này nhìn khí thế hung hăng, lại bị hắn lợi dụng bóng tối ban đêm nhẹ nhõm giải quyết.
Đương nhiên, nếu như song phương đều có chuẩn bị, Vệ Minh vẫn có thể gặp phải nguy hiểm.
—— Cánh cửa không gian chỉ có thể bảo vệ một mặt, gặp phải loạn thương bắn phá vẫn có nguy hiểm, càng đừng đề cập loại thương tổn phạm vi như lựu đạn.
"Không thể khinh thường a."
Vệ Minh đi tới lầu một của lầu mười, bày ra từng thi thể của đám người Hàn Chính Nguyên, sau đó dùng một miếng vải dính chút máu tươi, viết đến: "Làm nhiều bất nghĩa tất tự tử, đại hiệp Bạch Mi."
"Hắc, kết thúc công việc, về nhà ngủ."
Hắn đối với việc làm ác của mình phi thường hài lòng, nghênh ngang rời đi.