Chương 12: Trang à! Ở lại với gia đình đi em
Cuộc sống của hai đứa nhỏ cứ thế trôi đi mà thiếu vắng tình cảm của người mẹ. Cho đến một ngày, hơn một năm sau ngày em chúng mất, ông Trí dẫn về nhà một người phụ nữ, bà ấy rất đẹp. Nhìn thấy tụi nhỏ, bà cười hiền từ, đến tặng đồ chơi cho hai đứa nhỏ. Chúng cũng vui vẻ nhận quà, rồi chạy ra chơi với nội (hôm ấy ba tụi nhỏ mời nội tụi nó đến nhà ăn cơm). Chơi được một lúc thì người giúp việc mời mọi người vào ăn cơm. Hai đứa nhỏ vui vẻ kéo nội cùng người phụ nữ đó vào phòng ăn.
Ăn được một lúc, ông Trí bắt đầu lên tiếng:
_Thưa mẹ, hôm nay con đưa Lan về đây là có chuyện muốn thông báo với gia đình!
Có lẽ là bà cụ biết con trai đang định nói đếm điều gì, nên đôi mắt bà hơi trùng xuống, chỉ riêng hai đứa nhỏ chưa biết nên vẫn ăn cơm ngon lành.
_Tháng sau con và lan sẽ tổ chức đám cưới với Lan!
Nghe đến đây, Long bất ngờ, mẹ cậu mới chỉ mất được hơn một năm thôi mà...
_Ba, sao lại như thế! Mẹ mới mất chưa được bao lâu mà. Con không chịu đâu! - Và cậu bé đã khóc.
_Anh hai! Sao anh lại khóc vậy? - Trang tròn xoe mắt hỏi anh.
_Anh không sao đâu! Bụi bay vào mắt anh thôi! Em gái không phải lo đâu!
Ông Trí chỉ nhìn con trai mà không nói gì, bởi ông nghĩ Long chỉ là trẻ con, nói lúc này nhưng sẽ quên lúc khác, cậu bé sẽ dần chấp nhận người mẹ mới.
Nhưng mọi việc không như ông nghĩ, kể từ ngày đó, Long ít nói chuyện với ông hơn, ông cũng buồn vì chuyện đó lắm. Cuối cùng đám cưới cũng đến, ai ai cũng vui vẻ đến chúc mừng, chỉ có Long là vẫn vậy, vẫn im lặng trừ lúc nô đùa với Trang.
Từ ngày bà Lan về ở cùng, chỉ có Trang là cuốn quýt với bà, bà luôn cố gắng thân thiện với Long, nhưng đáp lại sự dịu dàng ấy chỉ là những câu đại loại như:
_Cháu có thể tự làm được./ Dì không cần quan tâm...
Bởi cậu bé luôn nghĩ, tại có sự xuất hiện của bà nên ông Tró không còn yêu mẹ cậu nữa. Khi nghe những lời nói ấy, bà Lan buồn lắm nhưng không biết làm sao được. Chỉ riêng Trang, có lẽ là vì còn nhỏ nên cô bé coi bà Lan như người mẹ thứ hai. Giờ đây Long chỉ xem nội và Trang là hai người cậu phải bảo vệ và yêu thương.
Nhưng cuộc sống không hề suôn sẻ, và một chuyện vô cùng đau đớn đã xảy ra với gia đình Long. Hôm ấy là chủ nhật, ông Trí có việc bận nên chỉ có bà Lan dẫn hai đứa nhỏ đi chơi. Khi qua đường, Trang chạy qua đường trước, chiếc xe ô to từ đằng xa đang lao tới, quá hoảng hốt bà Lan chạy ra định kéo cô bé nhưng không kịp nữa rồi. Chiếc xe đã đâm thẳng vào cô bé rồi bỏ chạy, để lại cô bé nằm trơ trọi trên vũng máu. Bà Lan và Long chạy ra, cậu ôm lấy thi thể của em gái và gào khóc:
_Trang ơi! Em đừng như thế mà! Tỉnh lại đi em, về với gia đình đi em!
Nhưng cô bé đã ra đi mãi mãi. Kể từ ngày hôm ấy, Long càng xa lánh ba và bà Lan hơn, cậu luôn nghĩ nếu không có bà Lan thì Trang đã không ch.ết. Một lần Long đã nói với cả nhà:
_Ba, sau này khi con 15 tuổi, con sẽ đến ở với ngoại.
Đó gần như là câu nói đầu tiên sau khoảng thời gian đau thương mà cậu đã phải trải qua. Và kể từ ngày đó, cậu trở thành một con người lạnh lùng, ít nói chuyện với người lạ hơn. Chẳng ai có thể tiếp xúc với cậu ngoại trừ bà nội và chị giúp việc.