Chương 18: Trộm chó
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Nhạc Mặc dẫn Bảo Nhi đi tới cửa hàng bánh bao nổi danh nhất trấn trên, mặt tiền cửa hàng nhìn rất đơn giản, nhưng người xếp hàng đã xếp dài đến đường cái rồi. Bánh bao thần kỳ gì vậy, đắc như thế? Không phải là vị đó xuyên không tới, bán bánh bao Cẩu Bất Lý (*) chứ? Bảo Nhi lập tức lên tinh thần.
Cẩu Bất Lý (*) (nghĩa là: Chó cũng không thèm): “Bánh bao Cẩu Bất Lý” của Thiên Tân là một món ăn vặt nổi tiếng của Trung Quốc, khởi nguồn từ năm 1858 thời nhà Thanh, là một trong “Thiên Tân Tam Tuyệt”.
"Cửa hàng bánh bao này đã mở hơn một trăm năm, mùi vị vẫn không thay đổi." Một câu hơn một trăm năm này của Nhạc Mặc dập tắt hoàn toàn ngọn lửa hi vọng của Bảo Nhi, ngay cả một đóm lửa nhỏ cũng không còn thừa lại.
Bảo Nhi không còn tinh thần nữa, như gấu Koala, ôm cánh tay Nhạc Mặc, đứng xếp hàng ở phía sau.
Bảo Nhi ghét nhất là chờ đợi, bất kể là ăn cơm hay là làm cái gì, chỉ cần là phải chờ, hết thảy nàng đều không làm. Chỉ có điều hình như Nhạc Mặc rất thích ăn, vậy thì chờ thôi.
"Nhường đường một chút, nhường một chút. Thượng Quan công tử, xin mời!" Một người bộ dạng lòe loẹt ở phía trước dẫn đường, vừa khom người vừa xua đuổi người xếp hàng.
Phía sau tản đi hết, Bảo Nhi và Nhạc Mặc thật vất vả sắp gần đến phía trước rồi."Tránh ra" Du đầu kia muốn đuổi Nhạc Mặc đi, Nhạc Mặc muốn kéo Bảo Nhi ra phía sau. Bảo Nhi trực tiếp không tránh, "Cửa hàng là của nhà ngươi à?"
"Ơ, hôm nay đại gia ta tâm tình tốt, không cùng ngươi so đo, đừng cản đường á." Muốn đưa tay hất Bảo Nhi ra, Nhạc Mặc túm tay người kia lại.
Du đầu kia vừa định đánh trả, bị người phía sau ngăn lại. Lúc này Bảo Nhi mới chú ý tới, đi lên chính là cái người trên xe ngựa ngày hôm qua. Nhạc mặc buông lỏng tay ra, kéo Bảo Nhi về phía sau.
Hôm nay toàn thân người nọ vẫn mặc gấm màu lam như cũ, Bảo Nhi không khỏi xì mũi coi thường, còn tưởng rằng mình là Xì Trum à!
"Xin chào, ta tên là Thượng Quan Dực, huynh đài xưng hô như thế nào?" Thượng Quan Dực quan sát người trước mặt một phen, tuy nói đêm qua không chú ý lắm, nhưng vẫn có chút ấn tượng. Người này không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất người phàm tục cũng không thể so.
"Nhạc Mặc" Nhạc Mặc chấp tay chào hỏi.
"Tối hôm qua đã gặp một lần, hôm nay lại gặp, có thể thấy được ta và ngươi hữu duyên, cùng nhau đến tửu lâu đối diện ăn bữa cơm, kết giao bằng hữu như thế nào?" Thượng Quan Dực lắc lắc cây quạt trong tay, làm như không bị gò bó.
Đúng là làm dáng, có lòng như vậy sao? Bảo Nhi ném thẳng một ánh mắt khinh miệt qua, nhưng không ngờ bị hắn nhìn thấy. Bảo Nhi làm bộ như nhàm chán quét mắt về nơi khác, Thượng Quan Dực không khỏi nhíu mày.
"Hôm nay Nhạc mỗ còn có việc trong người, ngày khác nhất định tác bồi (theo cùng)." Kéo Bảo Nhi đến phía trước mua bánh bao.
Du đầu kia vừa muốn nói cái gì đó, bị một cái ánh mắt của Thượng Quang Dực sợ đến mức ngoan ngoãn đứng ở một bên. Nhìn bóng lưng Nhạc Mặc, Thượng Quan Dực dừng cây quạt trong tay lại, trầm tư gì đó.
Chờ đến lúc bọn Bảo Nhi trở lại y quán, Hà Hoa đã tỉnh rồi. Đại phu lại kê cho mấy phương thuốc, nói là chỉ cần uống thuốc đúng giờ, thì sẽ không có vấn đề lớn gì nữa rồi. Không tới buổi trưa bọn họ liền vội vàng chuẩn bị xe bò trở về.
Chuyện đầu tiên khi Bảo Nhi về đến nhà, chính là chạy về phía nhà bếp, muốn xem xem Đậu Đậu thế nào rồi. Nhưng Đậu Đậu không thấy nữa.
"Bảo Nhi, làm sao vậy, nàng đang làm cái gì?" Nhìn Bảo Nhi cuống cuồng đi ra ngoài, Nhạc Mặc cũng đi theo ra ngoài.
"Tướng công, không thấy Đậu Đậu đâu." Trong giọng nói của Bảo Nhi tràn đầy ủ rũ. Bảo Nhi và Nhạc Mặc chia nhau đi tìm, tìm khắp chung quanh phòng nhỏ một lần cũng không tìm được.
"Bảo Nhi, tẩu tìm cái gì vậy?" Tú Tú đang nhổ củ cải trong vườn rau nhà mình. Bảo Nhi chạy tới, "Tú Tú, ngươi có nhìn thấy một con chó nhỏ, lông xám, lớn như vầy hay không" Bảo Nhi lấy tay ra dấu.
"Một ngày ta đều ngây ngô ở trong nhà, cũng không có ra ngoài, không bằng tẩu đi hỏi đám trẻ kia thử xem" theo hướng Tú Tú chỉ, Bảo Nhi nhìn thấy một đám trẻ con đang truy đuổi nhau.
"Oh, được, ta đi đây." Bảo Nhi nói một tiếng với Tú Tú liền rời đi.
"Con ngốc tới, con ngốc tới" thấy Bảo Nhi đi tới, bọn trẻ đều bùng nổ kêu lên, chạy tứ xứ. Hiện tại Bảo Nhi thật sự không có thời gian so đo cùng một đám con nít. Túm lại một đứa chạy trốn chậm nhất.
Đứa bé kia thấy Bảo Nhi bèn run lên, Bảo Nhi đành phải cố gắng thả chậm ngữ điệu lại, mặt nở nụ cười."Có từng nhìn thấy một con chó nhỏ màu xám tro, ở giữa đầu còn có một đốm lông màu trắng không?"
Đứa bé do dự một hồi, "Không có, không có"."Ngươi nghĩ kỹ lại xem" Bảo Nhi móc một viên đậu phộng đường từ trong túi nhỏ ra, đưa cho đứa bé kia. Sau khi đứa bé nhìn thấy kẹo đường, mắt liền nhìn chăm chú, nhìn Bảo Nhi một chút, nhanh chóng vồ tới.
"Hôm nay Trụ Tử mang ra một con chó nhỏ, không cho chúng ta chơi" nói xong bước nhanh chạy mất.
Vốn Bảo Nhi không muốn giao thiệp với chỗ đó nữa, xem ra, hiện tại cần phải đi một chuyến nữa rồi, cũng không biết Đậu Đậu thế nào.
Hiện tại chính là lúc nấu cơm, Lưu thị vuốt bụng nhàn nhã ở trên ghế dựa phơi nắng, Nhạc Đông đang ở trong sân khắc đồ gỗ nhỏ, Nhạc bà tử và Tiểu Mễ đang ở phòng bếp nấu cơm.
Lúc Bảo Nhi đến đó đúng lúc nhìn thấy Trụ Tử đang dùng nhánh cây nhỏ đánh đuổi Đậu Đậu, chân sau của Đậu Đậu đã bị trói lại, chỉ còn lại hai chân trước chống trên mặt đất không ngừng bò lên phía trước.
Nước mắt Bảo Nhi đều dâng tràn trong đôi mắt, trực tiếp đi qua bế Đậu Đậu lên. Trụ Tử thấy Bảo Nhi tới, sợ đến mức ném nhánh cây chạy tới bên cạnh Lưu thị.
Bảo Nhi cái gì cũng không muốn nói, xoay người chuẩn bị rời đi."Nè, ngươi ôm chó nhà ta làm gì?" Mặc dù Lưu thị đối với Bảo Nhi có điều kiêng kỵ, nhưng hôm nay Nhạc Đông ở đây, nàng ta cũng không có gì phải sợ. Nhạc bà tử cũng từ trong phòng bếp đi ra.
"Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là chó nhà ngươi!" Bảo Nhi cũng không đi, trực tiếp đi tới giữa sân. Lưu thị thấy Bảo Nhi nhích tới gần, có chút sợ sệt.
"Ngươi dựa vào cái gì mà ôm đi?" Nhạc bà tử thấy nàng dâu không nói, đi tới bên cạnh Nhạc Đông để tăng thêm can đảm.
"Đây là con chó ngày hôm qua ta ôm về, Trương Đại Thúc ở cửa thôn có thể chứng minh, có cần gọi tới làm chứng hay không?" Bảo Nhi cất cao giọng nói. Thứ người như thế ngươi cho nàng ta chút màu sắc thì nàng ta có thể mở phường nhuộm, không để cho nàng ta đau đến trong xương, nàng ta vẫn thật sự không thể nhớ lâu!
"Ta có thể nói là ngày hôm trước ta ôm trở về, con dâu trưởng thôn còn có thể làm chứng cho ta đấy!" Lưu thị thấy người trong nhà nhiều, lường tính nàng ta cũng không dám làm loạn, ngang ngạnh hẳn lên.
"Thúy Hoa" Nhạc Đông rất là bất đắc dĩ gọi một tiếng, đang tính nói tiếp liền bị ánh mắt hung dữ kia của Lưu thị dọa sợ, đành phải ngây ngô ở một bên.
"Được thôi, vậy ngươi từ đâu ôm tới?" Muốn nguỵ biện đúng không, chỉ bằng cái não hột dưa kia của ngươi có thể nói rõ sao?
Lưu thị dừng một chút, lại nói:"Từ đâu ôm tới còn cần ngươi quản à, nói tóm lại chính là của nhà ta, Nhạc Đông, đi ôm chó lại." Lưu thị chỉ huy Nhạc Đông, Nhạc Đông làm như không nghe thấy, tiếp tục gọt cọc gỗ trong tay.
"Nè, cái đồ ch.ết bầm nhà ông, ông điếc rồi hả" Lưu thị đi tới bên cạnh Nhạc Đông, vốn muốn vặn lỗ tai Nhạc Đông, nhưng thấy Nhạc bà tử vẫn còn ở bên cạnh, chỉ đành phải hung hăng liếc Nhạc Đông một cái, buổi tối sẽ tìm ông tính sổ!
Bảo Nhi không muốn tiếp tục dây dưa, xoay người muốn đi. Trụ Tử vội vàng chạy tới lôi kéo vạt áo Nhạc bà tử, "Để con chó xuống, đó là của đại tôn tử ta." Nhạc bà tử thấy Nhạc Mặc đang đi về phía này, trong lòng yên tâm không ít.
"Có bản lãnh cứ tới đây lấy, không có bản lãnh cũng đừng rêu rao bậy bạ!" Phiền nhất là loại thôn phụ thích gây chuyện này, trước kia vì Nhạc Mặc còn khắp nơi chịu đựng, bây giờ đã tách ra, còn có cái gì cố kỵ nữa.
"Đấy, Nhạc Mặc, ngươi nhìn xem, đây chính là thê tử ngươi thú được đó, xem xem nó đối xử với lão nương ngươi như thế nào" chỉ vào Bảo Nhi quay sang Nhạc Mặc mới vừa vào tới tố cáo.