Chương 14

-"Kinh tởm..."Tôi bỏ lại hai chữ,xong cất bước đi...
Có ai thấu,khi nói với cô như vậy lòng tôi đau đến mức nào...
Khó khăn lắm mới kìm nén nổi nhớ mà không chạy đến hôn cô,ôm cô vào lòng...
Khó khăn lắm mới có thế không nhảy xuống xe khi thấy cô đuổi theo tôi rồi vấp ngã...


Cũng không nên trách tôi ác,tất cả là tại cô ta,là cô ta phản bội tôi trước...


Cô ta có biết tôi điên tới mức nào khi nhìn thấy những bức ảnh chụp cô ta qua đêm với người khác,những bức ảnh cô lẳng lơ vuốt ve mấy thằng đàn ông ở vũ trường,ăn mặc nửa kín nửa hở mà Diệp Tố cất công đem cho tôi xem...


Tôi còn biết,khi tôi đi,cô ta hùng hổ tự xưng là chị đại,lập bang đánh nhau,đánh tất cả các học sinh trong trường dám phản kháng cô một cách tàn nhẫn,thảo nào mà học sinh trong trường sợ cô ta,nghe theo lệnh cô ta,thảo nào tiếng trường Kayang vang xa đến cả các châu lục khác...


Là tôi ngu,biết rõ cô ta chỉ là hạng cave độc ác ở mấy quán bar,kiếm tiền bằng trinh tiết nhưng vẫn không kìm được nỗi nhớ khi thấy cô xuất hiện trên nhưng tờ báo...


Báo chí viết rằng:"Cô gái trẻ chỉ mới 20 tuổi nhưng đã đạt được nhiều thành công.Rất đáng được làm gương để giới trẻ noi theo"
Làm gương ư?Tấm gương tốt mà mọi người luôn ngưỡng mộ đây sao?Bộ họ muốn mọi người đều trở thành hạng trai bao,gái đứng đường?


available on google playdownload on app store


Nhìn thấy cô ta làm tôi thêm bẩn mắt.Tôi đốt hết tất cả những tập báo có in ảnh của cô ta,đốt luôn những tấm ảnh hai chúng tôi chụp chung.
Lúc ở sân bay,cớ sao ánh mắt cô nhìn tôi lại tràn ngập yêu thương?Cớ sao ánh mắt cô đau đớn,đầy muộn phiền khi thấy tôi đi cùng Diệp Tố?


Là giả tạo,hay là do tôi chỉ vừa xuống máy bay nên hoa mắt?Vì cô ta đâu có yêu tôi!
Năm năm ở Anh,cô có biết,tôi thèm được đèo cô đi học mỗi sáng,thèm cái bánh cô nướng cho tôi mỗi chiều,thèm được ăn trưa cùng cô,thèm đi chơi với cô vào những ngày nghỉ...


Tôi khao khát được hôn cô,ôm cô vào lòng,sao cô ta nhẫn tâm lừa dối tôi?
Bao năm qua,tôi biết nghĩ sai về cô ta,nhưng tại sao trái tim vẫn không ngừng nhung nhớ?
Trước khi đi,tôi đã bảo cô chờ tôi nhưng tại sao cô không nghe mà qua lại với gã đàn ông khác


Cô ta coi tôi như một thằng đần,một món đồ chơi có giá trị
Tôi hận...
Tôi căm ghét...
Tự nhủ rằng sẽ quên cô,thay vào đó tôi sẽ hẹn hò với Diệp Tố nhưng tại sao vẫn không làm được?


Diệp Tố đã thay đổi rất nhiều,từ một cô gái kiều kì đanh đá trở thành một cô gái hiền lành,tốt bụng,hòa đồng với mọi người xung quanh...
Diệp Tố thay đổi,cô cũng thay đổi
Từ một cô nhóc hay cười,một cô nhóc năng động,cá tính trở thành một đứa lẳng lơ,tàn nhẫn và kênh kiệu...


Rốt cuộc cô ta cho tôi ăn cái bùa mê gì mà 5 năm qua làm tôi không ngưng nhớ đến cô?
Rốt cuộc tại sao,càng muốn quên thì lại càng nhớ?
Cô ta là gì mà làm tôi yêu đến vậy?
Cô ta không đáng,không hề xứng đáng với tình yêu của tôi
Hàn Nhược Hy!!!Tôi hận
_____________________


Hê nhô độc giả:))
Sau bao năm cùng cực ngồi một góc làm bạn với sách vở thì tác giả đã trở lại và lợi hại hơn xưa,một tuần ra liền mấy chapter
Chả biết tác giả có cùng dòng họ với siêu nhân không mà làm việc như chong chóng ấy,một ngày chỉ ngủ được có 3 tiếng


Ừ thì dù sao mình cũng lớn rồi,lớp 8 rồi chứ cả ít,lo học hành cho mámì vui lòng vui ruột:)) Tác giả ghét môn văn nhất và yêu viết truyện nhất.Biết sao hơm?Vì tác giả vốn rất khác người:)) Khổ lắm các bác ạ


Trí tưởng tượng phong phú quá,thành ra phải viết cho xong bộ truyện này để chuyển qua viết truyện khác
Nhắc mới nhớ,giờ đọc lại truyện thấy mắc cười bomera.Ngu văn mà lị,ahihi,ngại kinh khủng >_<


Ủng hộ mị nhé,không ủng hộ cũng được,tác giả vô tư lém,hăm có care mấy chuyện đó,chuyện tác giả quan tâm chỉ là viết truyện thôi,các bạn comment ném gạch đá gì thì kệ các bạn,i don"t care,đam mê là trên hết,hehe:v
___Bon Soái Cẩu___






Truyện liên quan