Chương 11
Đan Tiểu Phù chưa bao giờ nhăn nhó, muốn thì giành, không muốn sẽ không giành, cô không có hứng thú, ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn liếc mắt một cái, chỉ khi nào khiến cho cô hứng thú, cô mới cố gắng để có được.
Hơn nữa, còn làm cho toàn thân quyến rũ đi dụ hoặc đối phương.
Vừa vào cửa, cô lập tức bị đặt ở trên cửa, hai chân thon dài ôm lấy thắt lưng người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, đầu lưỡi linh hoạt cùng đối phương dây dưa, anh hôn kịch liệt, mà cô đáp lại nhiệt tình, môi lưỡi quấn quanh, tẫn nuốt hơi thở lẫn nhau, gợi lên lửa nóng ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Tay nhỏ bé mềm mại thậm chí tiến vào vạt áo anh, khi đụng đến bụng của anh, kinh ngạc dừng một chút, có cơ bụng nha!
Kỳ thật cô đối với dáng người của anh là không ôm chờ mong, nhìn bộ dáng anh gầy, không biết là dưới quần áo sẽ có cái gì đáng xem.
Nhưng xúc cảm trên tay làm cho cô kinh ngạc, cô không khỏi tò mò tiếp tục sờ lên trên, da thịt rắn chắc làm cho tim cô đập mạnh.
Thiệu Duẫn cắn nhẹ môi của cô, để tay cô sờ loạn ở ngực, bên môi gợi lên độ cong, trong sự mê người lại lộ ra một tia tà khí: “Thích thứ em đụng đến sao?”
“Thích, hơn nữa rất yêu.” Mắt đẹp ôm lấy anh, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ qua môi của anh, ngón tay mơn trớn nụ hoa trước ngực anh, ái muội lại lớn mật khiêu khích.
Động tác của cô làm cho anh hừ nhẹ, muốn bắt đầu lưỡi bướng bỉnh, cô lại đột nhiên đẩy ra anh, thu lại hai chân đang quấn lấy anh, đá rơi giày cao gót trên chân xuống, tư thái xinh đẹp đi đến trước sô pha.
Thiệu Duẫn nhíu mày nhìn cô.
“Muốn khiêu vũ hay không?” Mỉm cười, cô nũng nịu đề nghị, chăm chú nhìn mắt đẹp của anh lộ ra sự quyến rũ cùng gợi cảm như có như không.
“Khiêu vũ?” Anh không có hứng thú, anh hình như muốn vũ động ở trong thân thể cô hơn.
“Đúng nha! Làm như trước đây.” Vứt cho anh một ánh mắt khêu gợi, cô vươn tay đẩy ra dây áo trên vai trái, sau đó chậm rãi đi tới chỗ anh.
Cô mị hoặc lắc lắc eo nhỏ, thong thả lắc lắc mông, đùa nghịch thân thể, cả người đều tản ra khiêu khích cùng dụ hoặc, hai bên dây áo rơi xuống, cô lôi kéo quần áo, bộ ngực tròn no đủ nửalộ, mắt đẹp từ đầu đến cuối đều nhìn vào mắt anh, bộ dáng khêu gợi đủ để đàn ông bốc cháy.
Cô đi đến trước người anh, thân thể dán lấy anh, đem anh trở thành cây cột, ở trên người anh vặn vẹo âu yếm, ngón tay mơn trớn mặt anh, lại chuyển tới bên cạnh anh, há mồm cắn lỗ tai của anh.
Thiệu Duẫn nhanh nhìn chằm chằm cô, nhìn cô giống vũ kỹ cái mê người kề sát vặn vẹo ở trên người mình, để cho cô hôn cằm của anh, môi, ngón tay đẩy ra cúc áo anh, đầu ngón tay lướt qua ngực của anh, lại nhanh chóng lùi lại, lắc lắc mông, thân thể vừa muốn dán lấy anh rời đi.
Anh không cho cô đi, vươn tay dùng sức ôm thắt lưng của cô, làm cho thân thể của cô kề sát mình, hô hấp của cô vì nhảy mà dồn dập, bộ ngực no đủ vì phập phồng mà nhẹ cọ vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, mà cô bị anh ôm cũng không phản kháng, cười ngẩng đầu khẽ cắn cằm anh.
“Thích màn khởi đầu này sao?” Côkhẽ thở hỏi, thân thể chặt chẽ kề cận cảm giác được dục vọng hạ thân anh, cô cười đến càng quyến rũ.
Bàn tay khẽ vuốt thắt lưng của cô, toàn bộ dục vọng bị cô khơi mào: “Em đã nhảy màn khởi đầu này với mấy người đàn ông rồi?” Kỹ thuật nhảy của cô không có nửa điểm ngây ngô, lại lộ vẻ gợi cảm mê người.
Đan Tiểu Phù nhẹ nhàng nháy mắt, chuyển ánh mặt, lộ ra nụ cười vô tội lại khiêu khích, há mồm khẽ cắn môi anh: “Về sau chỉ nhảy cho anh xem, được không?”
Lời nói mềm mại thỏa mãn giữ lấy của đàn ông, nhưng cũng làm cho dục vọng đàn ông cháy càng nóng rực, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cánh hoa, đầu lưỡi đi vào cái miệng nhỏ nhắn, hoàn toàn đoạt lấy ngọt ngào của cô, mà bàn tay cũng thô lỗ đem quần áo của cô tính cả nội y cởi xuống, lộ ra một cái nộn nhũ, liền vươn tay cầm lấy nơi rất tròn.
“A~……” Cô hừ nhẹ, môi lưỡi nóng bỏng đáp lại nụ hôn của anh, tay nhỏ bé cũng vội vàng ở trong ngực anh qua lại vỗ về chơi đùa, ngón tay như có như không đảo qua trước nụ hoa nơi ngực trái của anh.
Khiêu khích của cô làm cho bàn tay cầm miên nhũ nắm chặt, đánh trả xoa bóp nhũ thịt trắng mịn, ngón tay kéo lấy đầu nhũ, dùng hai ngón tay khẽ bóp chặt khẽ se, lập tức, nụ hoa liền mẫn cảm đứng thẳng, đỏ hồng nở rộ.
Mà cô cũng không cam lòng yếu thế, tay nhỏ bé đi xuống, cởi bỏ đũng quần của anh, vươn tay tiến vào bên trong, dùng tay cầm trụ dục vọng sớm bừng bừng phấn chấn.
Nơi yếu ớt của đàn ông bị cô nắm giữ, trong lòng bàn tay ôn nhuyễn thong thả di động qua lại, lực đạo vừa đúng âu yếm nơi nóng rực, ngón cái thậm chí ở đỉnh nam tính cọ xát vẽ vòng tròn.
Thiệu Duẫn lập tức thở hắt ra, anh buông cánh môi bị anh hôn sưng đỏ ra, cắn răng hưởng thụ khoái cảm bị cô vỗ về chơi đùa, dục vọng ở trong tay cô càng trở nên thật lớn nóng bỏng.
“Thích không?” Cắn môi của anh, cô nũng nịu hỏi, mà vẻ mặt anh hưởng thụ sớm cho cô biết đáp án, tay nhỏ bé chậm rãi tăng nhanh tốc độ đưa hơn.
“Ah~……” Thư sướng khoái cảm làm cho anh than nhẹ: “Em, cô gái này……”
Thiệu Duẫn chịu không nổi đem Đan Tiểu Phù đặt ở trên tường, anh nguyên bản còn muốn từ từ đến, nhưng cô lại lần nữa khiêu chiến lý trí của anh.
Anh vươn tay dùng sức kéo quần đùi dưới thân cô, nhưng quần đùi quá mức bó sát người, anh nhất thời khó có thể dễ dàng cởi ra.
“Đáng ch.ết!” Anh không khỏi thầm rủa.
“Đừng nóng vội.” Anh nôn nóng làm cho cô cười khẽ, cô trấn an anh, tay nhỏ bé vẫn cầm vật nam tính, tăng thêm lực đạo âu yếm: “Em có thể cho anh ra trước……”
Lời nói lớn mật của cô làm cho Thiệu Duẫn càng hưng phấn, nhưng lại cũng càng tức giận, loại cảm giác bị nắm trong tay này làm cho tự tôn đàn ông của anh không thể chịu đựng được.
Huống chi khinh địch như vậy liền bị cô khiêu khích, nếu phát tiết ở trên người cô như cô mong muốn, cô gái này sẽ càng đắc ý.
Quả nhiên, anh vừa nhấc mắt liền nhìn thấy ý cười hiện lên trong mắt cô, anh nheo lại con ngươi đen, đột nhiên buông cô ra, đem tay cô theo trong quần lấy ra, sau đó lùi lại từng bước.
“Cởi quần ra.” anh mới là người nắm quyền chủ đạo trận ȶìиɦ ɖu͙ƈ này.
Hành động bắt ngờ của anh làm cho Đan Tiểu Phù ngây ngốc, nhìn thấy dục vọng dưới thân anh rõ ràng sớm đứng thẳng tăng vọt, nhưng anh lại áp chế dục hỏa, chỉ là không muốn như ý của cô, cô không khỏi nở nụ cười.
Người đàn ông này, cô nên bội phục lực nhẫn nại của anh sao?
“Được, nghe lời anh.” Cô kéo hai bên quần đùi, tính cả qυầи ɭót vẫn thong thả cởi, sau đó đá qua một bên, mắt đẹp nhìn anh: “Như vậy, vừa lòng sao?”
Không, còn chưa đủ, cô muốn chơi, anh liền cùng cô chơi!
“Lại đây.” Anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Cô nghe lời đi đến trước mặt anh.
“Quỳ xuống.” Anh mệnh lệnh.
Trong nháy mắt, Đan Tiểu Phù hiểu được anh muốn làm cái gì, cô cũng không phản kháng, mềm mại ngồi chồm hỗm ở trước người anh, để khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện nam tính đang cương cứng.
Thiệu Duẫn cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm cô, ngón tay đi vào miệng của cô, quyến rũ lưỡi của cô, cô khẽ ɭϊếʍƈ ngón tay anh, đầu lưỡi lượn từng vòng quanh ngón tay anh.
Con ngươi đen híp lại, tiếng nói bởi vì dục hỏa mà khàn khàn: “So với dùng tay, anh muốn ở trong miệng em.” Nói xong, anh rút ngón tay ra, cũng kéo ra mấy sợi chỉ bạc.
Bàn tay nắm lấy gáy cô, dùng một chút lực, làm cho cánh môi tiếp cận nóng rực của đàn ông.
Mắt đẹp nhìn lên trên khẽ liếc anh một cái, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô mở cánh môi ra, ngậm lấy đỉnh nam tính, mềm mại ẩm ướt bao vây làm cho người đàn ông hừ nhẹ một tiếng.
Nghe được người đàn ông hừ nhẹ, cô buộc chặt khoang miệng, thong thả qua lại phun ra nuốt vào, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ duyện nơi nóng bỏng, tay nhỏ bé cũng cầm hai viên nóng bỏng phía cuối, cực lực thỏa mãn anh.
Cô gái này…… Không nghĩ tới cô thật sự làm như vậy! Thiệu Duẫn không khỏi cắn răng trừng cô.
Động tác của cô làm cho anh cảm thấy run rẩy khoái cảm, đầu lưỡi mềm mại ɭϊếʍƈ duyện cháy nóng không ngờ, mà cái miệng nhỏ nhắn trơn ướt càng buộc chặt, theo tiết tấu phun ra nuốt vào làm cho anh gần như bùng nổ khoái hoạt.
Nhưng mềm mại của cô lại làm cho Thiệu Duẫn càng ảo não, nhìn như anh chiếm thượng phong, nhưng nắm chủ đạo trận ȶìиɦ ɖu͙ƈ này lại vẫn là cô, anh bị cô khiêu khích không thể là chính mình.
Anh hơi nhếch môi, thô lỗ kéo cô, ảo não cắn môi của cô.
“A! Đau……” Động tác đột ngột của anh làm cho cô nhíu mày: “Anh……”
“Câm miệng!” Anh không cho cô nói nữa, thô bạo hôn cô, cô chỉ cần ở dưới thân anh rên rỉ là tốt rồi!
Anh mở hai chân của cô, đỉnh nam tính để trước hoa huy*t, đỉnh đầu hướng lên trên, khẽ mở cánh hoa, dùng sức lấp đầy cô.
“Ah~……” Tuy rằng sớm ướt át, đột nhiên tới thật nhanh vẫn làm cho cô không thích ứng phát ra tiếng rên rỉ, chau mày, cảm thấy một tia đau đớn.
Anh cũng không cho cô thời gian thích ứng, kéo chân của cô ra để cô quấn lấy thắt lưng của anh, khẽ nâng mông cô, ôm cô đi tới cái bàn bên cạnh.
Tư thế như vậy làm cho anh đi vào càng sâu, khi nam tính đã ở bên trong đi lại, làm cho thân thể yêu kiều một trận tê dại, ngâm nga từ trong cái miệng nhỏ nhắn đang cúi đầu che giấu nhẹ nhàng vang lên.
Nghe được tiếng than nhẹ của cô, Thiệu Duẫn nhẹ nhàng câu môi, đem cô để lên trên bàn, nam tính đột nhiên rút ra, lại làm cho cô dật ra một tiếng than nhẹ.
Anh làm cho cô đưa lưng về phía anh, bàn tay hướng lên trên cầm bầu ɖú no đủ, ngón tay dùng sức miết nhũ hoa.
“A!” Thô lỗ của anh làm cho cô vang lên tiếng kháng nghị.
Còn không đủ.
“Thoải mái mà kêu thỏa thích đi!” Tay dùng sức vỗ lên mông cô lên một chút, khi cô rên rỉ, nam tính lập tức từ phía sau lại đâm vào hoa huy*t.
Cuồng dã mạnh mẽ tiến vào làm cho vách tường hoa co rút nhanh, Đan Tiểu Phù vang lên tiếng than nhẹ, nhưng anh không cho cô thời gian thích ứng, lại lập tức rời khỏi, lại đột nhiên tiến vào.
Anh một lần lại một lần lặp lại luật động cuồng dã mạnh mẽ, nóng thiết ra vào không ngừng lại ma sát qua vách tường hoa mềm mại, nhiều lần tiến thẳng đến chỗ sâu trong nhụy hoa.
Mà bàn tay bên trên lại liên tục bắt lấy nơi đẫy đà của cô, ngón tay miết, nắm, kéo đỉnh nụ hoa, cùng với dưới thân tiến lên trong cơ thể yêu kiều đang kích thích.
“Ô a……” Xâm chiếm như mưa rền gió dữ làm cho cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra yêu kiều, cô nhíu chặt mi, trong đau đớn lại mang theo một tia khoái ý mê người, làm cho cô không thể kiềm chế.
hoa huy*tbởi vì anh ra vào cuồng dã mạnh mẽ mà càng ướt át, dịch nhờn trơn bóng nóng rực, làm cho anh càng đưa càng thuận, cô căng chặt càng bó chặt nam tính, làm cho dục hỏa của Thiệu Duẫn càng mãnh liệt.
“Thật là nhanh, thật ẩm ướt…… Như vậy thích không?” Anh dừng hoạt động, lui tới miệng hoa, lại dùng lực tiến vào một cái.
“A a……” Đan Tiểu Phù nâng mặt lên, thân thể yêu kiều vì khoái cảm mà run run, hoa huy*t co thắt càng nhanh, đem nam tính ʍút̼ càng nhanh.
“Trả lời anh.” Anh cúi đầu cắn vai tuyết trắng ngần, bàn tay bắt lấy nộn nhũ dùng sức nắm chặt.
‘’A~…… thích, thích……” Mắt đẹp có có vài tia nước mắt, thân thể của cô bị anh hoàn toàn nắm trong tay, sớm không thể tự chủ.
Mà bộ dáng cô ý loạn tình mê làm cho Thiệu Duẫn phi thường vừa lòng, lúc này mới là anh chủ đạo, anh không cần cô khêu gợi dụ hoặc, chỉ cần cô ở dưới thân anh rên rỉ là đủ.
Ôm thắt lưng của cô, anh quay về ngồi vào trên sô pha, để cô ngồi đưa lưng về phía anh, tư thế này làm cho anh càng có thể sờ lần toàn thân cô.
Nam tính dưới mông vẫn không ngừng hướng lên trên đỉnh, va chạm hoa huy*t thật sâu, yêu dịch không ngừng chảy ra, làm ẩm ướt nơi hai người kết hợp.
Ngón tay đi vào miệng hoa, đẩy ra hai cánh hoa, như có như không nhẹ miết ở chung quanh, mà nam tính cũng đột nhiên thả chậm tốc độ, ra vào như cố ý cọ sát vách tường hoa.
“A~……” Thong thả của anh làm cho cô cắn môi, cái mông khó nhịn mà đong đưa.
“Không cho phép nhúc nhích!” Anh dùng lực chụp lại mông của cô.
Cô lập tức dừng lại vặn vẹo, cắn môi chịu đựng sự hành hạ của anh, ngón tay vẽ qua đóa hoa, ở giữa đóa hoa khẽ kéo, kìm, mà nam tính động càng chậm, ma sát từng chút từng chút một.
Loại cảm giác ngứa ngáy khó nhịn này làm cho cô thống khổ cắn môi, nhịn không được ủy khuất quay đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn cầu: “Duẫn……”
“Muốn?” anh ɭϊếʍƈ đi nước mắt trên mặt cô.
“Ừ……” Cô gật đầu.
“Vậy quay lại đây đối mặt anh.”
Đan Tiểu Phù sửng sốt, lập tức cắn môi muốn đứng dậy.
“Không cho phép đứng lên! Trực tiếp quay lại đây đối mặt anh.”
Trực tiếp……
Đan Tiểu Phù trừng mắt anh, sau đó nhìn chính mình, còn có tư mật hai người đang kết hợp, thoáng chốc thật sự ngây ngẩn cả người: “Em……”
“Ừ?” anh nhíu mày.
“Em, em không……” Cô không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể mở to mắt, không biết làm sao nhìn anh.
Khó được nhìn đến vẻ mặt này của cô, Thiệu Duẫn không khỏi nghiền ngẫm, trong lòng dâng lên một chút sung sướng, nắm lấy cái gáy của cô, mừng rỡ mà hôn cô.
Hôn cái miệng nhỏ nhắn, anh kéo thân thể cô, liền giữ nguyên tư thế, làm cho cô quay nửa vòng, ngồi đối mặt với anh, mà nam tính vẫn chôn sâu ở trong cơ thể cô, khi chuyển động, đã ở trong hoa huy*t quay nửa vòng, làm cho Đan Tiểu Phù cảm thấy khoái cảm không nói nên lời.
Mà mặt đang đối mặt với anh, đỉnh đầu dưới mông đột nhiên dùng sức hướng lên trên, rất nhanh va chạm hoa huy*t, ngón tay cũng bắt lấy nụ hoa trước ngực, vừa xoay tròn kéo làm.
“Ừ……” Toàn bộ yêu kiều bị môi lưỡi của anh cắn nuốt, tay nhỏ bé nhanh chụp lấy vai anh, cô muốn hoạt động cái mông, nhưng mới động một chút lại nhanh chóng dừng lại, sợ anh tức giận.
“Anh cho phép em động.” Ngậm lấy cái lưỡi thơm tho, anh không hề hạn chế cô.
Vừa được sự đồng ý của anh, Đan Tiểu Phù lập tức nâng mông lên, ngồi xuống nơi đỉnh đầu của anh đang va chạm cô, hai người lập tức phát ra than nhẹ sung sướng.
Anh đi vào càng sâu mãnh, va chạm chỗ mẫn cảm nhất của cô, ngón tay nụ hoa dùng sức vuốt ve sưng đỏ, làm cho cô khoái ý sâu sắc.
Yêu dịch theo từng cú đẩy không ngừng chảy ra, nơi ra vào bật ra tiếng nước “bạch bạch”, tiếng vang phiến tình làʍ ȶìиɦ dục hai người càng thêm sâu sắc, thân thể ẩm ướt mồ hôi gắt gao áp chặt, dục hỏa cháy càng nóng rực.
Bộ ngực no đủ vì anh va chạm mà nhảy lên, anh cúi đầu ngậm lấy một nụ hoa, răng khẽ cắn cắn, lại lấy phương thức tương tự ngậm lấy bên còn lại, đem bộ ngực no đủ ngậm cắn lộ ra dấu vết thuộc về anh.
Cô ưỡng cong thân trên, đem đầu ngực càng đưa vào trong miệng anh, vách tường hoa chật hẹp co rút lại từng cái một, thân thể yêu kiều nhất thời nhiễm một tầng phiếm hồng.
Hưởng thụ hoa thịt co rút nhanh, vách tường hoa mấp máy rất nhanh đè ép nam tính đến không được, va chạm nóng rực càng mãnh liệt, muốn cô nở rộ ở dưới thân anh.
Nháy mắt, thân thể mềm mại đột nhiên buộc chặt, tay nhỏ bé nhanh bắt lấy bờ vai của anh, đầu ngón tay ở trên da thịt tạo thành dấu vết. Vách tường hoa co rút lại nhanh hơn, rất nhiều yêu dịch từ trong ở chỗ sâu trào ra, nhanh chóng cọ rửa nam tính còn đang trong cơ thể.
“A……” Thiệu Duẫn cắn răng, thấy thân thể cô mềm nhũn, vô lực ngã vào trên người anh, anh vươn tay ôm lấy eo nhỏ, lại hướng lên trên va chạm một cái, đem nam tính chôn sâu ở trong cơ thể cô, thế này mới cam tâm giải phóng dục vọng áp lực đã lâu, cùng cô tiến vào thiên đường ȶìиɦ ɖu͙ƈ……
Chờ lý trí hoàn hồn, Thiệu Duẫn chỉ biết ngay từ đầu chính mình đã bị trúng kế.
Nhìn người phụ nữ nằm úp sấp ngủ ở trên người mình, anh nhớ lại hết thảy ngày hôm qua, sau khi nôn nóng rút đi, đầu óc khôn khéo lập tức phát hiện ra điểm đáng ngờ.
Sau đó liên tưởng từng chút, nhất thời sáng tỏ ngay từ đầu đây chính là cạm bẫy — bao gồm chuyện tên Đồ Vu Luân kia đột nhiên nói muốn đính hôn cũng vậy.
Anh nhìn người phụ nữ trên người, thân thể hai người vẫn trần trụi, mà dục vọng của anh vẫn chôn sâu ở trong cơ thể cô, trên mặt cô vẫn nhiễm màu đỏ hồng sau ȶìиɦ ɖu͙ƈ, ánh mắt sưng đỏ, có dấu vết đã khóc, cánh môi cũng đỏ au, bộ dáng vừa thấy đã biết là bị hung hăng yêu thương.
Con ngươi đen chuyển thâm, dục vọng đàn ông theo bản năng làm cho nóng rực đứng thẳng, bổ sung cho hoa huy*t, sáng sớm liền nhìn thấy hình ảnh mê người đến như vậy, nếu anh xúc động một chút đã sớm lại đè lên cô mà tiếp tục.
Nhưng khi tỉnh táo lại, anh lại nghĩ chính mình sao lại cùng cô ở trên giường? “Cùng nhau tán gẫu để hiểu nhau hơn.”
Cô dụ hoặc anh, mà anh cũng bị dụ hoặc, rượu làm anh mất lý trí, hơn nữa, cảm xúc của anh vẫn khiến anh phiền chán.
Mà này, tất cả đều là bởi vì cô.
Cô đột nhiên muốn cùng anh kết giao, làm cho anh kinh ngạc, nhưng sau đó, lại biến mất ở trước mặt anh, làm cho trong lòng anh nhớ.
Bởi vì không hiểu cô đang nghĩ cái gì, cho nên anh nôn nóng.
Mà vốn tính rời đi trấn nhỏ, Đồ Vu Luân lại đột nhiên nói muốn đính hôn, anh đành phải lại lưu lại.
Sao đó là trong quán bar nhỏ, cô xuất hiện, lại cũng không thèm nhìn anh liếc mắt một cái, ngược lại cùng người đàn ông khác nói giỡn, bày ra phong tình.
Cô bắt được tâm lý đàn ông, đối với một cô gái ngỏ lời muốn kết giao với mình, đàn ông nhất định sẽ để ý, nhưng cô lại bày ra bộ dáng như nhìn không thấy anh, lạnh nhạt anh, lại nhiệt tình với người đàn ông khác, trong lòng anh đương nhiên sẽ khó chịu.
Mà cô liền nắm chắc suy nghĩ của anh, trước mặt của anh mặt ngồi vào trên đùi Đồ Vu Luân, lại ở trước mặt anh hôn môi, cô muốn kích anh phản ứng.
Mà anh, cũng thực sự làm –
Lôi kéo cô rời đi quán bar nhỏ, sau đó cô bắt đầu chọc giận anh, lại đưa ra tư thái mềm mỏng dụ hoặc anh, mỗi một bước đi đều là nhằm vào phản ứng của anh.
Mà anh, cứ như vậy từng bước một bước vào cạm bẫy của cô, hoàn toàn không có năng lực gì chống cự, hơn nữa, trải qua tối hôm qua, anh tin tưởng không có một người đàn ông nào có thể kháng cự sự quyến rũ của cô.
Người phụ nữ này một khi triển lộ phong tình, cả người lại kiều lại mị, cả người tản ra gợi cảm, giơ chân nhấc tay đều để lộ tư thái mị hoặc.
Mà anh, cứ như vậy bị cô dụ hoặc.
Làm không tốt ngay cả hoan ái đều bị cô tính kế đến, Thiệu Duẫn nheo mắt, nghĩ đến cô ngay từ đầu vẫn là chủ động, cường thế dụ hoặc anh, chờ sau khi kích thích tự tôn nam tính của anh, liền đổi thành nhu nhược, tùy ý anh xâm chiếm, kiều kiều mị mị ở dưới thân anh rên rỉ.
Nghĩ đến bộ dáng kiều mỵ tối hôm qua của Đan Tiểu Phù, dục vọng dưới thân trướng lớn hơn nữa, mà cô lại giật mình ngay lúc đó, hoa vách tường hơi hơi co rút lại.
Thiệu Duẫn nhíu mày, nhịn không được đỉnh đầu hướng lên trên.
“Ừ……” Cô khinh ngâm một tiếng, thân thể có cảm giác lại động một chút.
“Đáng ch.ết!” Thiệu Duẫn rốt cuộc nhịn không được, xoay người áp đảo cô, nâng lên đùi phải của cô, dưới mông khẽ lui ra, lại dùng lực chen vào hoa huy*t.
Hoa kính vẫn ướt át, nóng rực khiến anh ra vào cực thông thuận, từng tầng hoa thịt buộc vòng quanh mật dịch bên trong, khi ra vào nóng rực không ngừng mà ma sát qua hai phiến hoa môi đỏ tươi, khiến cho thân thể kiều mị càng tê ngứa và khoái ý.
Cô rên khẽ, nửa tỉnh nửa mê, vừa vặn người đáp lại tự nhiên, hai chân tự động ôm lấy thắt lưng của anh, nhiệt tình nâng mông lên đón ý hùa.
Anh cũng không cho cô ngủ tiếp, vươn tay cầm lấy nơi đẫy đà, cúi đầu dùng sức cắn đầu ngực.
“A!” Đau đớn làm cho cô mở mắt ra, đôi mắt vẫn mờ mịt, cảm giác được luật động phía trên, còn có thân thể phong phú, cô trừng mắt nhìn.
“Tỉnh?” Nhẹ kéo đầu nhũ, anh dùng ngón tay vân vê ma sát, lửa nóng ở hoa huy*t không ngừng ra vào qua lại, va chạm nơi mềm mại của cô.
“Ừ a……” Cô tinh tế than nhẹ, dưới sự va chạm của anh hoàn toàn tỉnh, mắt đẹp nhìn anh, giơ tay ôm lấy gáy anh, cô ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi anh.
Đầu lưỡi chui vào miệng anh, ɭϊếʍƈ qua răng của anh, lại quyến rũ lưỡi anh.
Mà bụng cô càng lui, theo bụng co rút lại, hoa thịt cũng co rút nhanh theo, gắt gao hút cắn nam tính đang tiến lên.
“A……” Động tác của cô làm cho Thiệu Duẫn mất hết lý trí, môi lưỡi thô bạo hôn lấy cô, kịch liệt đoạt lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Mà ngón tay cũng chuyển qua hoa huy*t, bắt lấy hoa hạch kiều diễm sớm sưng đỏ, ngón tay khẽ niết hạt châu yếu ớt, kích thích mẫn cảm của cô.
“Ừ……” Cô hưng phấn mà run rẩy, vách tường hoa nhất thời co rụt lại.
Khoái cảm bị siết chặt gắt gao kia làm cho lửa nóng tiến lên càng càn rỡ, lần lượt va chạm cái mông tuyết nộn, thanh âm ra vào kết hợp càng vang dội.
Mà yêu dịch cũng chảy ra không dứt, hoa thịt chịu không được co rút lại, môi lưỡi giao triền cũng như ái ân dưới thân, cũng cuồng liệt đoạt lấy lẫn nhau.
Nước bọt chảy xuôi xuống giống như yêu dịch tràn ra dưới thân, lại nóng lại ẩm ướt, ȶìиɦ ɖu͙ƈ dâng trào, hỏa diễm bốc cháy kịch liệt.
Cho đến khi anh xỏ xuyên một cái thật sâu, cô rên rỉ, thân thể yêu kiều run rẩy một trận, mà anh nhanh chóng rút nam tính ra, nóng rực phun trào ra, toàn bộ tuôn trào trên bụng tuyết trắng……
Nhất thời, chỉ còn tiếng lại thở dốc càng kịch liệt.
Từ từ nhắm hai mắt, Đan Tiểu Phù cơ hồ là vô lực di chuyển, toàn thân mềm nhũn, một đêm kịch chiến hơn nữa kích tình mới vừa rồi, làm cho cô rốt cuộc không còn một chút khí lực.
“Allen đính hôn là giả?” Thiệu Duẫn ngồi dậy, nhìn khắp thân thể mềm mại của cô, trên người lộ ra dấu vết cùng dục vọng anh lưu lại, mà hoa huy*t vẫn không ngừng chảy ra yêu dịch, quyến rũ xinh đẹp làm cho con ngươi đen càng thâm.
Đan Tiểu Phù chậm rãi mở mắt ra, nghe anh hỏi, thấy anh vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt cũng là bình tĩnh hiểu rõ hết thảy, nhất thời hiểu được người đàn ông này đã biết tất cả.
Cô khẽ ɭϊếʍƈ đôi môi khô ráo, thanh âm kiều nhuyễn vẫn đang khàn khàn: “Không, là thật, nhưng quả thật là quyết định bất ngờ.” Cô thành thật thừa nhận.
“Vì làm cho anh lưu lại?”
“Đúng nha!” Cô gật đầu.
“Vì sao?” Thiết kế tất cả, mục đích của cô là gì?
“Đương nhiên là vì anh.” Nhịn xuống đau nhức, Đan Tiểu Phù đi đến chỗ anh, ngồi vào trên đùi anh, mềm mại tiến sát trong ngực anh.
Thiệu Duẫn vốn định đẩy ra cô, lại nhìn đến dấu vết trên người cô, do dự thu tay lại.
“Em nói kết giao là thật sự.” Ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán bên gáy anh, cô mềm mại nói: “Nhưng nhìn anh không tin, đương nhiên trước đùa giỡn chút thủ đoạn.”
“Em thật đúng là dụng tâm lương khổ.” Thiệu Duẫn hừ lạnh.
Đan Tiểu Phù ngẩng đầu cười với anh: “Là với anh, đáng giá.”
Thiệu Duẫn trừng cô, anh rõ ràng là châm chọc cô, cô lại còn cười được: “Anh không thể kết giao với em, lên giường cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Em biết nha!” Cô sẽ không ngây thơ mà nghĩ lên giường rồi anh sẽ phụ trách, hơn nữa cô cũng không cần anh phụ trách, đều là người trưởng thành rồi, nam nữ hoan ái thực bình thường.
Thấy vẻ mặt cô bình thản, nhìn không ra cô đang nghĩ cái gì, Thiệu Duẫn không khỏi nheo mắt: “Hơn nữa sau khi kỳ nghỉ chấm dứt anh sẽ về nước Mĩ, với em là không có khả năng.”
“Ừ, này em biết.” Đan Tiểu Phù gật đầu hiểu rõ.
“Cứ như vậy?” Phản ứng của cô liền đơn giản như vậy?
“Ừ……” Đan Tiểu Phù khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhẹ chuyển, lộ ra tươi cười lấy lòng: “Bằng không thế này là được, chúng ta ở bên nhau, nhưng trong lúc bên nhau anh cũng có thể ở bên người phụ nữ khác, mà em thì, cũng chỉ sẽ có một mình anh, như vậy được không?” Đều là anh có lợi, đối với anh không tệ đi?
“Cái gì?” Nghe được đề nghị của cô, Thiệu Duẫn sửng sốt, không thể tin nhìn cô: “Đan Tiểu Phù, em đang nghĩ cái gì?”
“Coi như là thử nghiệm nha!” Cô cười, ngón tay nhẹ vẽ trên ngực anh: “Hơn nữa trong lúc này, chỉ cần anh muốn, tùy anh muốn làm gì em đều được a……”
“Em……” Lời của cô làm cho thân thể anh nóng lên, dục vọng dưới bụng lại ẩn ẩn muốn nổi lên.
“Như thế nào? Muốn không?” Cô nâng mắt nhìn anh.
Thiệu Duẫn không hiểu cô đang nghĩ cái gì, nhìn cô, anh không biết cô đang muốn làm gì, sao lại đưa ra hiệp nghị này, nhưng lại là bất lợi cho cô?
Anh nhíu mày, đoán được suy nghĩ của cô: “Em đừng nghĩ đến một ngày anh sẽ yêu thương em.”
“Cũng không chắc là em không chán anh trước đâu!” Khả năng này cũng không phải không có nha!
Người phụ nữ này…… Lời của cô chọc giận anh.
“Được.” anh đáp ứng: “Em cũng đừng hối hận.”
A, cô là chờ những lời này của anh.
“Vậy, đánh dấu.” Cô dùng sức hôn lên môi anh, khi muốn lùi lại, anh lại nắm chặt cái gáy của cô, ngậm chặt cánh môi, thân thể đè lên cô.
“A! Thiệu……” Toàn thân cô còn rất mệt!
Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, lập tức xâm chiếm cô, làm cho cô rên rỉ dưới người anh, người phụ nữ này chỉ có khi rên rỉ mới sẽ không chọc giận anh.
Nếu là hiệp nghị chính cô đưa ra, vậy anh sẽ “Hưởng dụng” cô thật tốt.
Chán?
Hừ! Ai chán trước còn không biết đâu!
Chương 7
EDIT: Đầm♥Cơ
Trên trang bìa tạp chí là một người đàn ông mặc bộ tây trang Armani màu xám đậm, cũng không cởi hết áo sơmi mà chỉ mở hai nút trên, mái tóc đen ôm sát hỗn độn lại có hình, gọng kính trên mặt lại làm anh càng có vẻ lịch sự, nho nhã lại gợi cảm, khóe môi đẹp mắt gợi lên, bộ dáng hăng hái đủ để mê đảo tất cả các cô gái.
Đan Tiểu Phù nhìn chỗ khác, chuyển đến cô gái bên người người đàn ông kia.
Thật tâm mà nói, đó là một mỹ nữ, đứng bên người đàn ông đó giống như ông trời tác hợp cho, mà cô gái kia nhìn người đàn ông rồi cười, tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay người đàn ông, bộ dáng chim nhỏ nép vào người tươi ngọt làm cho người ta hâm mộ số người đàn ông kia thật tốt.
Vương tử cùng công chúa, thật sự là một hình ảnh đẹp.
Lại dời mắt đến lời bình dưới tạp chí ——”Chuyện tốt gần đến” bốn chữ rơi vào đồng tử cô.
“Chậc chậc chậc. . . . . .” Một bàn tay lấy đi tạp chí, trưởng trấn xinh đẹp ngồi xuống đối diện Đan Tiểu Phù, chân dài vén, ngón tay nhỏ nhắn lật tạp chí .
“Công chúa nhà giàu và luật sư nhà danh môn có tình cảm lưu luyến, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hai người cùng học ở trường Havard, tốt nghiệp rồi lại cùng vào làm ở sở luật sư, có thể nói phu xướng phụ tùy, theo phỏng vấn, cha mẹ hai bên đã sớm chấp nhận tình cảm của hai ngườinói vậy tương lai không lâu chắc chắn sẽ có một hôn lễ của nhà giàu làm cho người ta không ngừng tán thưởng. . . . . .”
Trưởng trấn ngừng thuật lại, mắt đẹp liếc Đan Tiểu Phù. “Xem ra cậu cũng bị bỏ.”
“Đúng nha, thật làm cho người ta đau lòng!” Đan Tiểu Phù gật đầu, như thường thảnh thơi thưởng thức trà chiều, tâm tình tuyệt không bị ảnh hưởng.
Xem cô khoan khoái như vậy, trưởng trấn không thú vị dẩu môi. “Cậu thật sự không lo anh ta ăn vụng?”
“Ăn thì cứ ăn, lo lắng cũng vô dụng, huống chi tớ cũng không hạn chế anh ấy.” Uống ngụm trà Hồng Lĩnh, Đan Tiểu Phù vừa lòng ɭϊếʍƈ môi, ăn luôn miếng bánh ngọt cuối cùng.
Thấy Đan Tiểu Phù cũng chấp nhận tình hình này, trưởng trấn lắc đầu. “Không biết cậu lên cơn gì, thế mà lại đưa ra loại đề nghị này, anh ta có thể ở cùng cô gái khác, mà cậu lại chỉ có thể có anh ta, thần kì nhất chính là, cậu có thể ở cùng anh ta lâu như vậy.”
Thiệu Duẫn vốn không phải là tính cách của Đan Tiểu Phù, cô vốn cho rằng Đan Tiểu Phù chỉ khoái đồ ăn mới, chưa đến một tháng liền ngấy, không ngờ cô ấy lại ngoan ngoãn ở cùng anh ta gần một năm, hơn nữa trong lúc này, chuyện xấu của Thiệu Duẫn không ngừng truyền đến, nhưng Đan Tiểu Phù lại rất ngoan, liếc người đàn ông khác một cái cũng không.
Điểm này cũng không giống Tiểu Phù đơn độc mà cô quen biết.
“Cậu thật sự với anh ta vậy sao?”
Cầm lấy khăn giấy lau miệng, Đan Tiểu Phù liếc trưởng trấn một cái. “Không thích sao tớ lại ở cùng anh ấy?” Hỏi gì vô nghĩa?
“Nhưng người này ăn vụng rất nhiều nha!” Điểm này cũng không giống Đan Tiểu Phù, cho tới bây giờ cô cũng không phải loại đàn bà nhân nhượng vì lợi ích chung.
“Đúng nha, ngay cả thanh mai trúc mã cũng có .” Đan Tiểu Phù phụ họa, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ bình thản.
Cô bình tĩnh làm trưởng trấn nhíu mày, “Cậu không ăn giấm?”
“Dấm chua ăn ngon sao? Loại tạp chí Bát Quái này xem là được rồi.” Cô nhún vai, hoàn toàn không thèm để ý.
“Tin tưởng anh ta như vậy?” Trưởng trấn không thể tin được nhìn cô, lại nghĩ đến lúc Đan Tiểu Phù ở cùng Thiệu Duẫn. “Tiểu Phù, khuyên cậu ngàn vạn lần đừng quá ngoan ngoãn phục tùng đàn ông.”
Khi bọn họ ở cùng nhau, Đan Tiểu Phù hoàn toàn giống như một cô gái nhỏ, rất nghe lời Thiệu Duẫn, lúc ăn cơm, cô sẽ giúp anh chuẩn bị tốt bát đũa, giúp anh gắp thức ăn, hoàn toàn coi anh là Đại Lão Gia mà hầu hạ. Nhưng Thiệu Duẫn lại luôn lạnh nhạt, ngay cả đồ ăn cũng không gắp giúp cô.
Nói thật, quen nhau lâu như vậy, cô chưa từng thấy qua Đan Tiểu Phù đối tốt với đàn ông như thế, điều này không khỏi làm cô lo lắng.
Không phải Thiệu Duẫn không tốt, điều kiện của anh đương nhiên tốt, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, anh không yêu Đan Tiểu Phù.
Anh đối với cô gái nào cũng thân sĩ hữu lễ, dịu dàng mê người như vương tử, chỉ lạnh nhạt với Đan Tiểu Phù, đây là thái độ đối với bạn gái sao?
Nhìn trưởng trấn lo lắng, Đan Tiểu Phù nhếch miệng, “Tớ biết.” Cô biết trưởng trấn đang nghĩ gì, trong mắt bọn họ, cô và Thiệu Duẫn ở cùng nhau luôn luôn là cô chịu uất ức.
Mặc dù ở cùng nhau gần một năm, nhưng bọn họ lại không có nhiều thời gian ở chung, anh luôn ở Newyork, một, hai tháng mới về nước một lần. Khi về Đài Loan anh cũng bề bộn nhiều việc, dường như đa số đều là cô đi tìm anh, mà ngẫu nhiên anh mới đến trấn nhỏ tìm cô.
Lúc hai người ở cùng nhau, cũng đều là cô nhân nhượng anh, nghe lời anh nói, thuận theo như một con cừu nhỏ.
Mà chuyện xấu của anh không ngừng truyền tới, rõ ràng là vị luật sư, không phải minh tinh điện ảnh, nhưng lại không ba thì năm thấy tin tức của anh trên mặt báo.
Chỉ có thể nói, người bộ dạng đẹp trai lại nhiều tiền thật sự có khác, về chuyện của anh, tạp chí Bát Quái viết cũng không ít hơn so với minh tinh là mấy.
Nhưng mà Bát Quái này chỉ nên xem mà thôi, ăn vụng? A! Tên kia sẽ không làm loại chuyện này.
Tuy rằng cô không quản anh, nhưng người đàn ông kia thực sự rất thích sạch sẽ, nhất là với con gái, anh chỉ một chọi một, trừ khi chia tay, bằng không anh sẽ trung thành như một con chó. ( =.=! anh mà nghe thấy chị nói anh thế này là xong à!)
Cô bắt được nguyên tắc này của anh, người đàn ông kiêu ngạo này là người sẽ không bắt cá hai tay, đàn bà với anh mà nói cho tới bây giờ đều là một loại huy chương chứng minh sức quyến rũ của anh, bởi vậy lúc trước cô mới có thể đưa ra đề nghị bất lợi cho mình; nhìn như bất lợi, nhưng cho tới bây giờ cô đều không lo lắng.
Nhưng cùng anh ở chung lâu như vậy tương đối làm cô kinh ngạc, gần một năm, nhưng cô chẳng những không biết ngấy, ngược lại hình như càng lúc càng thích anh . . . . . .
Nghĩ đến người đàn ông nhỏ nhen kỳ lạ kia, Đan Tiểu Phù không khỏi nở nụ cười.
Nhìn Đan Tiểu Phù cười, trấn trưởng chỉ biết là không cứu được, nàng nhịn không được lắc đầu. “Lần đầu tiên thấy cậu đối với đàn ông như vậy, thật sự thích anh ta như vậy?”
“Đúng nha!” Thật thích. . . . . . Nghĩ đến anh, bọn họ hình như đã hơn hai tháng không gặp mặt, thật muốn thấy anh.
“Vậy anh ta thì sao? Thiệu Duẫn có yêu cậu sao?”
“Có . . . . . .” Cô không muốn đi Newyork, ngồi máy bay rất mệt, vậy chỉ có thể chờ anh về.
“Vậy sinh nhật cậu anh ta sẽ về chúc mừng chứ?”
“Không biết . . . . . .” Sinh nhật nha. . . . . .
Thấy cô không yên lòng, trưởng trấn tức giận. “Đan Tiểu Phù! Đừng nói với tớ anh ta không biết sinh nhật của cậu!”
Đan Tiểu Phù hoàn hồn, mở to mắt vô tội. “Có khả năng . . . . . .”
Sinh nhật của cô à? Người đàn ông kỳ lạ kia không biết có biết hay không. . . . . .
—
Năm ngày nữa chính là sinh nhật của cô gái kia.
Không phải anh đặc biệt nhớ kỹ, chỉ là, lần đó theo thấy chứng minh thư trong ví cô, trí nhớ của anh lại tốt, không cẩn thận nhớ kỹ sinh nhật của cô.
Nhưng mà nhớ kỹ thì thế nào? Gần đây anh thật sự rất bận,không có thời gian giúp cô tổ chức sinh nhật, cho nên nếu cô mở miệng yêu cầu, anh cũng sẽ cự tuyệt.
Được rồi, dù sao cũng quen nhau gần một năm, anh có thể chuyển phát nhanh quà sinh nhật cho cô.
Nhưng anh sẽ không chủ động, anh không muốn để cô biết anh biết sinh nhật của cô, đương nhiên muốn chính cô mở miệng yêu cầu.
Cho nên, Thiệu Duẫn chờ người nào đó mở miệng.
Ai dè đợi hơn nửa tháng, chỉ còn lại có năm ngày, cô gái kia một chút phản ứng đều không có, tâm tình Thiệu Duẫn liền bắt đầu kém.
“Sắc mặt anh thật khó coi, tâm tình không tốt sao? Ai chọc giận anh hả?” Chát webcam, Đan Tiểu Phù mở to mắt, quan tâm hỏi.
Chính là em đấy, cô gái này!
“Không có.” anh lạnh nhạt đáp lại, cúi đầu xem tư liệu trên tay, không thèm liếc cô gái trên màn hình chát webcam một cái.
“À . . . . .” Đối với thái độ này của anh, Đan Tiểu Phù đã quen, khi chát webcam, anh có thể làm chuyện của mình, nhưng nếu cô không chuyên tâm, vừa làm này nọ vừa tán gẫu cùng anh, anh sẽ tức giận.
Thật đúng là trẻ con! Nhưng cô vẫn dễ dàng tha thứ tính xấu của anh, anh là người đàn ông của cô, cô có thể cưng chiều anh một chút.
“Nhìn anh có vẻ bề bộn nhiều việc, em không làm phiền anh chứ?” Cô không để ý chuyện tắt chát webcam để anh làm việc, sau đó chạy về giường ngủ tiếp.
Cô là con cú tiêu chuẩn, bây giờ ở Đài Loan là bảy giờ sáng, đúng giờ ngủ của cô. Người đàn ông này cũng biết, lại gọi cho cô, nói cô rời giường mở thiết bị nghe nhìn.
Được rồi, chịu đựng buồn ngủ, cô ngoan ngoãn mở chát webcam, anh lại xa cách cô, bày ra gương mặt thúi, cô có làm gì khiến anh khó chịu sao?
Không đi? Cô rõ ràng rất ngoan.
“Em có thể đi ngủ, không sao.” Lật tư liệu, anh nhàn nhạt trả lời.
Tốt nhất là không sao, nếu cô đi ngủ thật, người đàn ông này nhất định lại sẽ tức giận.
“Em không mệt.” Nhịn không ngáp, cô vừa uống hồng trà vừa pha để nâng cao tinh thần, nũng nịu lẩm bẩm. “Hồng Trà uống gần hết rồi.”
Ngón tay lật tư liệu tạm dừng rất nhỏ, người đàn ông không hé răng, trong lòng lại nghĩ ngày mai phải nói thư ký đi mua Hồng Trà gửi đến Đài Loan.
“À, đúng rồi, Allen tính cuối năm kết hôn, anh sẽ tham gia chứ?”
“Ừ!” Cô gái này không tính nói cho anh sinh nhật thật sao? Hay là sinh nhật đã có người ở cùng cô? Là ai? Đàn ông sao?
“Allen nói anh nhất định phải làm phù rể.” Phù dâu đương nhiên là cô!
Anh không đáp lại, chỉ có tiếng lật tài liệu ngày càng lớn.
“Hôn lễ ở trấn nhỏ. . . . . .”
Bốp! anh dùng lực ném tư liệu trên tay lên bàn rồi xoay người đưa lưng về phía cô, bực mình gõ bàn phím laptop.
Đan Tiểu Phù cắn môi nén cười, tiếp tục nói cho xong, mà tiếng người đàn ông kia gõ bàn phím càng lúc càng lớn tiếng, giống như laptop và anh có cừu oán vậy.
Được rồi, cô chơi đã.
“Duẫn à, anh có biết sinh nhật của em khi nào không?”
Tiếng gõ bàn phím nhất thời biến mất, sống lưng Thiệu Duẫn thẳng tắp, làm bộ như vô tình tiếp tục gõ bàn phím. “Sao anh lại phải biết?”
“Chán ghét, anh không quan tâm em.” Cô hờn dỗi làm nũng.
Thiệu Duẫn hừ nhẹ, chỉ là, khóe miệng lại nhịn không được nhướng lên.
“Sinh nhật người ta là hai mươi tư tháng này, anh có thể về được không?” Nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, không nghĩ cũng biết người đàn ông này đang thích thầm trong bụng.
Tháng này, tính khí của anh luôn luôn mưa nắng thất thường, càng gần sinh nhật cô, anh càng tệ hơn, hôm nay không có việc gì lại đánh thức cô, phát cáu với cô, nhất định là đang tức giận cô không mở miệng.
Vì sao cô lại phải mở miệng? Nếu lúc trước nói với anh, cô sẽ không có cách nào thưởng thức anh cáu kỉnh đánh yêu như tháng này!
Anh giận dỗi thật đáng yêu, rõ ràng để ý cô lại còn giả vờ khốc, mọi người chỉ nhìn thấy lúc bọn họ ở chung, cô ngoan ngoãn phục tùng, lại không biết khi không có người, dường như đều là cô bắt nạt anh.
Muốn thuần phục bạch mã hoàng tử tôn quý, đương nhiên một bên cho đường, một bên dùng roi, như vậy, vương tử “Kiêu ngạo” mới có thể khăng khăng một mực!
“Gần đây anh bề bộn nhiều việc.” Tháng này anh cũng không tính về Đài Loan. “Em muốn quà gì, anh có thể kí gửi cho em.”
“Nhưng người ta thầm muốn gặp anh.” Nàng tiếp tục làm nũng, giọng nói càng nhuyễn. “Anh chính là món quà em muốn.”
Lời của cô dường như làm tiêu hết buồn bực tháng này của Thiệu Duẫn, anh ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt xoay người liếc cô gái chat webcam. “Thế nào? Nhớ anh vậy sao?”
“Ừm, rất nhớ nha!” Cô cười ngọt ngào với anh, tiếp tục cho kẹo. “Ngày nào người ta cũng rất nhớ anh, anh thì sao? Có nhớ em không?”
“Có gì phải nhớ?” Thiệu Duẫn hừ nhẹ, gương mặt cực lực bày ra vẻ lạnh nhạt, anh rất bận, sao có thời gian nhớ cô?
Phải ha, mỗi ngày đều chát webcam với cô, có khi cô ngủ quên, trễ giờ mở thiết bị nghe nhìn, anh còn bày mặt thối cho cô xem.
Người đàn ông trong ngoài bất đồng! Đan Tiểu Phù cũng không vạch trần anh, đang chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông cửa
Thiệu Duẫn lập tức nhíu mày, gần tám giờ , lúc này ai đến tìm anh? Bạn bè của anh đều biết tám giờ đến mười giờ không được làm phiền anh, bởi vì đây là thời gian anh và Đan Tiểu Phù chát webcam, anh không muốn bất luận kẻ nào tới quấy rầy.
Hôm nay anh bị chọc giận, biết rõ ở Đài Loan là bảy giờ sáng, cô nhất định còn đang ngủ, nhưng anh vẫn gọi điện thoại đánh thức.
Anh khó chịu, cô cũng đừng có mà ngủ! Huống chi cô còn là đầu sỏ gây nên, có thể để cô ngủ, còn anh tự hờn dỗi sao?
“Em chờ một chút.” anh nói với Đan Tiểu Phù, bước tới mở cửa, vừa nhìn người đến liền ngốc ra. “Salsa, sao cậu lại đến đây?”
“Xin lỗi, tớ biết thời gian này từ trước đến nay cậu không muốn người khác quấy rầy, nhưng mà tớ có văn kiện cần nói với cậu một chút.” Nghiêm Vũ Toa áy náy nhìn Thiệu Duẫn, còn nhắc gói to trong tay lên. “Tớ còn mua cà phê cậu thích uống này.”
Thiệu Duẫn mỉm cười, tuy rằng không vui vì có người quấy rầy, nhưng gương mặt vẫn cứ cười, anh đối với con gái từ trước đến nay luôn ôn hòa, hơn nữa người đến là Nghiêm Vũ Toa – cùng anh lớn lên, giao tình giữa hai người không thể tính là thường.
“Vào đi!” anh lui ra phía sau một bước.
“Đúng rồi, ” Nghiêm Vũ Toa nở nụ cười, đi vào phòng, một bên tò mò hỏi: “Lúc này cậu bận cái gì, vì sao không muốn người. . . . . .”
Nói, dừng lại, bởi vì thấy chát webcam trong phòng khách .
“Xin chào.” Nhìn thấy Nghiêm Vũ Toa, Đan Tiểu Phù trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắnmỉm cười ngọt ngào, mở miệng chào hỏi người ta trước.
Khuôn mặt này cô không xa lạ! Chính là cô gái thân mật với Thiệu Duẫn trên tạp chí, thanh mai trúc mã của anh, công chúa môn đăng hậu đối.
“Xin chào.” Nghiêm Vũ Toa tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn hữu lễ đáp lời, trong lòng lại nghi hoặc, cô gái này là ai? Lúc này Thiệu Duẫn không muốn người quấy rầy vì chat webcam với cô?
Thiệu Duẫn đến máy tính. “Anh có việc muốn . . . . . .”
“Ừ, em không làm phiền anh nữa.” Đan Tiểu Phù hiền lành mỉm cười, cũng không hỏi nhiều, chủ động tắt chat webcam, màn hình máy tính lập tức biến thành màu đen.
Cứ như vậy? Hơn nữa cũng không hỏi gì?
Nhìn màn hình màu đen, mặt Thiệu Duẫn cũng trầm xuống, tâm tình lại trở nên xấu.
Anh không tin Đan Tiểu Phù không biết Salsa là ai, về chuyện của anh, tạp chí viết cũng không ít, còn thường thường ghép anh với những cô gái khác.
Anh không có quan hệ gì với những cô gái này, đơn giản là do tạp chí viết loạn, anh cũng lười đi biện giải, hoặc là, anh cũng muốn xem Đan Tiểu Phù biết sẽ có phản ứng gì.
Nhưng cái gì cũng không có, cô hoàn toàn không hỏi, anh còn cố ý nói chuyện tạp chí trước mặt cô, lạnh nhạt nói cho cô biết, chính cô nói ở với cô, anh có thể kết giao với những cô gái khác.
Mà phản ứng của cô là cười cười, gật đầu nói với anh: “Đúng rồi!” phản ứng bình thản làm anh tức giận một lúc.
Mà gần đây tạp chí lại viết chuyện của anh và Nghiêm Vũ Toa, thanh mai trúc mã là thật, hai nhà giao tình tốt cũng là thật, ít nhất người trong nhà cũng tính thật sự muốn ghép anh và Nghiêm Vũ Toa thành một đôi.
Anh tin Đan Tiểu Phù nhất định xem tạp chí, mà bây giờ lại nhìn thấy Nghiêm Vũ Toa xuất hiện tại nhà anh, cô gái kia không có cảm giác gì sao?
Thiệu Duẫn lạnh mặt, nghĩ đến bộ dáng bình tĩnh của Đan Tiểu Phù vừa rồi, lại dứt khoát tắt chát webcam như vậy, thậm chí còn cười chào hỏi Nghiêm Vũ Toa.
Cô gái kia đang nghĩ cái gì? Không phải cô nói thích anh sao? Vậy vì sao không ăn giấm, không ghen tị? Vì sao không hỏi?
Càng nghĩ tâm tình anh càng kém, thật muốn lập tức gọi điện thoại cho cô gái kia.
“A Duẫn?” Gặp Thiệu Duẫn cứ nhìn màn hình không nói chuyện, Nghiêm Vũ Toa nhịn không được mở miệng gọi anh.
Thiệu Duẫn hoàn hồn, nghĩ đến Nghiêm Vũ Toa còn đây, anh nhịn xuống lửa giận, gương mặt gợi lên nụ cười nhạt, xoay người nhìn cô. “Xin lỗi, cậu ngồi đi.”
Nghiêm Vũ Toa ngồi lên sofa, nhịn không được mở miệng hỏi: “A Duẫn, tiểu thư vừa rồi là ai vậy?”
“Một người bạn.” Thiệu Duẫn nhàn nhạt nói, chuyện anh và Đan Tiểu Phù, anh không nói cho bất kỳ kẻ nào, ngay từ đầu là cảm thấy quan hệ hai người sẽ không duy trì lâu, cho nên cũng không có gì hay để nói ra; ai dè anh lại ở cùng cô gần một năm.
Thời gian này ngoài dự kiến của anh, nhưng lại không có cảm giác ngấy, nghĩ vậy, anh không khỏi nhăn tuấn mi.
“Giao tình hai người hình như không tệ?” Nghiêm Vũ Toa thử hỏi, hai nhà là qua lại, chuyện của cô và Thiệu Duẫn là hai nhà đều đồng ý, đương nhiên cô cũng cảm thấy cô và Thiệu Duẫn sẽ ở cùng nhau —— tuy rằng hai người đều từng kết giao với người khác, nhưng cô tin cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ở cùng nhau.
Hơn nữa, cô cảm thấy thời điểm đó gần đến, tuổi của cô cũng đã đến lúc, nên định xuống, mà gần đây Thiệu Duẫn cũng không có bạn gái, tuy có chút chuyện xấu, nhưng cô biết đây đều là chuyện đồn thôi, không phải sự thật.
Cô nghĩ, Thiệu Duẫn hẳn là cũng quyết định, bởi vậy gần đây hai người càng gần nhau, mà hai gia đình thấy vậy cũng đều vui ra mặt.
Nhưng cô không ngờ sẽ nhìn thấy Thiệu Duẫn chát webcam với một cô gái khác, nghĩanh còn quy định trong khoảng thời gian này không ai được quấy rầy, là vì cô gái kia sao?
Nghiêm Vũ Toa nổi lên ý thức nguy cơ, cô gái kia là ai?
“Cũng tạm.” Thiệu Duẫn cười, đây là việc tư của anh, anh không cần nói cho người ngoài. “Cậu nói tư liệu có vấn đề gì?” anh đổi đề tài.
Biết anh không muốn nói, Nghiêm Vũ Toa cũng không hỏi nữa, đành phải theo lời của anh, đưa văn kiện trên tay, nói với anh vài vấn đề.
Thiệu Duẫn cúi đầu nghe, nhưng suy nghĩ lại âm thầm đi xa, nghĩ đến cô gái làm cho người ta nổi giận kia.
Cô nhất định lại chạy về giường ngủ tiếp rồi!
Đáng giận! anh chắc chắn sẽ đánh thức cô!
—
“Đan tiểu thư, sinh nhật vui vẻ!” Trong quán bar, một đám người tụ tập, giơ ly bia chúc mừng nhân vật chính hôm nay.
“Cảm ơn!” Đan Tiểu Phù cụng ly với bọn họ, hào sảng uống xong ly rượu.
“Sảng khoái!” Mọi người vỗ tay, lại giúp cô rót bia.
“Đến đến đến, không có bạn trai cũng không sao, có chúng tớ ở với cậu là tốt rồi.” trưởng trấn cười duyên, ôm lấy vai Đan Tiểu Phù.
Đan Tiểu Phù đẩy cô ra, mắt đẹp liếc bạn bè một vòng, không khỏi cảm thấy buồn cười. “Kỳ lạ, nhìn tớ rất khổ sở hay sao?” Sao bọn họ đều một mặt quan tâm như vậy?
“Tiểu Phù, tớ biết cậu nuốt nước mắt vào bụng.” trưởng trấn vỗ nhẹ vai cô. “Thật là, sinh nhật cậu nha! Tên Thiệu Duẫn kia không xuất hiện thì thôi, ngay cả quà cũng không có, Tiểu Phù, cậu chia tay anh ta đi! Muốn đàn ông tớ sẽ giúp cậu tìm!”
“Đúng nha! Đúng nha!” Mọi người phụ họa.
“Tiểu Phù nha, em có thể đi theo anh!” Một gã vỗ vỗ tay. “Anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em, coi em như bảo bối vậy.”
“Nhưng bộ dạng anh không được như A Duẫn nhà em.” Đan Tiểu Phù thành thật mở miệng, tiêu chuẩn bề ngoài của cô, trước kia chỉ có hứng với mãnh nam, bây giờ tuy thay đổi khẩu vị, nhưng A Duẫn của cô thật sự là chất lượng tốt, không chỉ bộ dạng xinh xắn, quần áo dáng người cũng làm cho người ta chảy nước miếng.
“À . . . . .” Đám đàn ông vỗ bàn rầm rầm, bị thương ngã xuống đất.
“Tiểu Phù, đàn ông không thể nhìn bề ngoài, rất nông cạn.” trưởng trấn bày ra đại nghĩa, muốn kéo bạn về con đường chính thống, ngàn vạn không cần đem tâm đặt lên người đàn ông không đặt mình trong tim.
“Tớ nhớ cậu từng nói đàn ông xấu xí cũng sẽ ngoại tình, đã ngoại tình như nhau, vì sao không đối xử tốt với hai mắt của mình chút, đương nhiên phải kết giao với soái ca.” Đan Tiểu Phù nhàn nhạt nói xong.
“À. . . . . .” Trưởng trấn nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể cười gượng. “Cụng ly! Cụng ly!”
Đan Tiểu Phù uống rượu, biết bọn họ là muốn chọc cô vui vẻ, nhưng tâm tình của cô không có không tốt, nhưng lại không ai tin.
“Tiểu Phù nha, tớ nói thật, cậu đừng đem cả trái tim đặt lên tên Thiệu Duẫn kia.” Uốngvài ly rượu, trưởng trấn thấm thía mở miệng.
“Ừm!” Đan Tiểu Phù chống gò má: không yên lòng đáp lại, ánh mắt nhìn đồng hồ trên tường một chút. Hơn mười một giờ, buổi sáng hôm nay cũng không chat webcam với Thiệu Duẫn, người đàn ông kia phá lệ nói mấy ngày nay bận, không rảnh chat webcam với cô, chờ anh hết bận sẽ gọi lại cho cô.
Dĩ vãng anh bận vẫn kiên trì muốn cô rời giường mở thiết bị nghe nhìn, nhưng lần này. . . . . . Mâu quang chuyển nhẹ, cô hơi hơi nhếch môi.
Nhìn đến Đan Tiểu Phù như đi vào cõi thần tiên, trưởng trấn chỉ biết cô gái này lại không nghe thấy lời của cô, tức thời cắn răng một cái. “Được rồi! Như vậy đi, tớ cho phép cậu theo đuổi anh trai tớ!”
“Hả?” Đan Tiểu Phù lập tức hoàn hồn, ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn hỏi: “Thật sao? Tớ có thể ra tay với anh cậu?”
Trưởng trấn thật do dự, nhưng không muốn nhìn bạn tốt cứ hãm sâu trong tình yêu không có kết quả, cô vẫn dứt khoát gật đầu.
Nhìn đến trưởng trấn gật đầu, tâm Đan Tiểu Phù nở hoa.
“Vậy. . . . . .”
“Thế nào? Em muốn nói gì? Chia tay anh sao?”
Lời nói lạnh lùng từ cửa quán rượu truyền đến.
Đan Tiểu Phù ngẩng đầu, rõ ràng thấy Thiệu Duẫn đứng ở cửa, gương mặt âm trầm dọa người, mà đôi mắt sau cặp kính lại toát ra lửa giận hừng hực, thẳng tắp đốt cháy cô.