Chương 6: Bà chủ tiệm quần lót ven hồ đại minh
Thẩm Mặc thật vất vả lo xong chuyện công ty, tự cho mình mấy ngày nghỉ, việc đầu tiên là gọi điện cho Mộc Tử Tự, vừa vặn mai là cuối tuần thế nên hẹn tối mai cùng đi ăn.
Đi cùng Thẩm Mặc còn có Thẩm Y, Thẩm Y vừa nghe nói Thẩm Mặc tìm được người bạn hồi nhỏ nằng nặc đòi đi theo, dù
sao khi còn bé hai người bọn
họ rất dính nhau nha, không biết khi lớn lên có bắn hint bốn phía không đây
Khi cô nhìn thấy Mộc Tử Tự, ánh mắt Thẩm Y sáng rực, oa đệt, đây không phải người đẹp từng vào cửa hàng của cô à, lúc ấy cô và đám em gái nhân viên còn YY cậu với người bạn đi cùng, quả nhiên ánh mắt của quần chúng đích thị là radar ngao ngao ngao ngao.
“Nhóc Tử Tự ngao ngao ngao, còn nhớ chị không, chị nha, bà chủ cửa hàng đồ lót ven hồ Đại Minh, là tỷ tỷ Thẩm Y của cưng, khi còn bé còn thay tã cho cưng đó.”
“….”
“…….”
Nếu như bỏ qua ánh mắt tựa X quang của Thẩm Y quét qua lại giữa cậu và Thẩm Mặc, Mộc Tử Tự thật lòng cảm thấy bữa tối nay ăn rất hài lòng, quán Thẩm Mặc chọn dù là bài trí hay hương vị món ăn đều rất hợp ý cậu.
Cơm nước xong đi ra mới hơn tám giờ, Thẩm Y đề nghị đi dạo chợ đêm, ăn tối xong tản bộ tiêu cơm cũng là ý hay, chợ đêm A thị rất nổi tiếng, bất kể là ăn mặc hay chơi, cái gì cần có đều có, đầu đoạn đường của khu chợ ồn ào náo nhiệt, hiện vừa đúng lúc sau bữa tối, cho nên cực kỳ nhiều người.
Thật ra đi dạo phố đi chợ đêm đều là sở thích của con gái, cho nên hai người Thẩm Mặc tương đương với đi theo hộ tống Thẩm Y, mua đồ chọn đồ là thiên tính của phái đẹp, đi được nửa đường trên tay hai người đã có mấy túi đồ rồi.
Lần này Thẩm Y nhìn trúng một trâm gỗ cài tóc, hoa văn điêu khắc đơn giản, mang theo nét cổ điển, Thẩm Y vừa nhìn là thích, cò kè giá cả với chủ sạp, thuận tiện hỏi bà chủ có thể dạy vấn tóc không, ai ngờ bà chủ lại kêu muốn học phải đưa 100 tệ tiền mua trâm.
Bà chủ rõ ràng biết Thẩm Y thích cây trâm này, muốn nhân cơ hội chặt chém.
“Làm gì mà đắt như vậy? Bà chủ sao lại hét ghê thế.” Thẩm Y kinh ngạc.
Thẩm Mặc tất nhiên sẽ không để chị mình chịu thiệt thòi, đang định mở miệng, lại thấy Mộc Tử Tự bước lên nhận lấy cây trâm trong tay Thẩm Y, cười nói với chủ sạp: “Bà chủ à tôi đưa chị ba trăm, chị vấn tóc giúp tôi.“
Chủ sạp bị một câu này làm á khẩu, bất đắc dĩ nhìn Mộc Tử Tự đầu tóc ngắn cũn.. Đệch chú xác định chú tới không phải để đập quán tôi thật à.
“Phụt…” Thẩm Y bật cười, thằng bé này sao lại đáng yêu như vậy.
Thẩm Mặc nhìn cậu nhóc mỉm cười tinh quái, trong lòng ấm áp lan tỏa, đây chính là người mình hằng mơ ước.