Chương 13: Ép buộc
Jerusalem rất nhỏ, thành cổ càng không cần phải nói, tổng cộng tất cả cũng khoảng 1km vuông.
Chúc Thanh Thần chậm rãi dạo bước ở đây, giống như muốn xem kỹ từng tấc tường thành.
Tiết Định cũng không nói gì, đi theo cô.
Trong lúc đi Kiều Khải gọi điện cho anh, "Bụng của Kiều Vũ không thoải mái, tôi đưa con bé về nghỉ ngơi."
Tiết Định ừ một tiếng, đang định cúp tiện thoại.
Anh ta hỏi Tiết Định: "Không nói thêm gì à?"
Tiết Định ngừng lại, sau đó bổ sung một câu, "Để con bé nghỉ ngơi cho tốt."
Kiều Khải cười hai tiếng, cúp điện thoại.
Quay đầu, anh ta nhìn Kiều Vũ ngồi bên ghế lái phụ, thu lại sự vui vẻ, "Còn cần anh nói thêm mới hiểu rõ sao?"
Kiều Vũ nghiêng mặt, "Em không biết anh có ý gì."
Kiều Khải nhìn cô ta một lát, làm cô ta sợ hãi, mới nói: "Cậu ấy không để em ở trong lòng, cho nên phải cần anh nhắc nhở mới quan tâm em, mới mở miệng ra nói? Em cần phải hiểu rõ, từ lúc đầu Tiết Định đã phản đối không muốn em tới đây. Lúc trước cậu ấy nói em là một nữ sinh, không thích hợp đến đây làm mấy chuyện nguy hiểm như này, không phải em đi theo, chủ nhiệm không nói gì, cậu ấy cũng sẽ không miễn cưỡng ngăn cản. Nếu như em thật sự nói thẳng ra, sau này mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp ( ), thấy lúng ta lúng túng mới thú vị?"
( ) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp (抬头不见低头见): Ý chỉ gặp gỡ thường xuyên
"Anh đã biết rõ nhất định anh ấy sẽ không chấp nhận em rồi à?" Kiều Vũ phản bác, "Em vẫn cảm thấy không phải anh ấy không thích em, chỉ là trong lòng anh ấy luôn để ý đến công việc, chưa bao giờ lo lắng quá nhiều về chuyện nam nữ. Không chừng khi em vừa nói ra, anh ấy sẽ bắt đầu suy nghĩ về em?"
Kiều Khải nhìn cô ta giống như nhìn kẻ ngốc, "Trời ơi, thật khó tin là hai chúng ta cùng chui từ trong bụng mẹ ra, chỉ số IQ chênh con mẹ nó lệch thậm chí gần bằng động vật rồi!"
Đợi lúc Chúc Thanh Thần và Tiết Định rời khỏi thành cổ, sắc trời đã gần lúc hoàng hôn.
Cửa thành đã không có hình bóng của người kia nữa.
Sắc mặt Chúc Thanh Thần vẫn bình thường, cô và Tiết Định đi qua cửa thành, giống như thở dài một hơi, lại giống như đã bỏ lại thứ gì đó ở bên trong cửa thành, cả người cảm thấy trống rỗng.
Tiết Định liếc nhìn cô một cái, "Thất vọng rồi sao?"
Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói: "Cũng hơi hơi, nhưng mà thất vọng cũng tốt, cũng nên thất vọng trước một lần, mới có thể nhìn thấy được hy vọng mới."
Anh gật đầu, "Cũng giống như ăn cơm, hôm qua nhịn không ăn cơm, hôm nay mới có bụng ăn thêm nhiều đồ mới."
Chúc Thanh Thần nhanh chóng phản ứng, "Anh so sánh tình cảm của tôi với phân à?"
Tiết Định khẽ cười hai tiếng, chân dài sải bước đi về phía trước.
*
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Chúc Thanh Thần đi ra ngoài chụp ảnh, buổi tối trở về ăn cơm.
Dù sao hai người cũng bằng tuổi nhau, là cô nam quả nữ, Tiết Định ở nhà dưỡng thương, cô muốn ở lại trong phòng, là ai thì cũng thấy không được tự nhiên, dứt khoát nhường lại không gian này cho anh.
Từ trước đến nay cô luôn là người nhạy cảm, sợ làm người khác thấy phiền toái.
Vài ngày trôi qua, hai người ở chung coi như cũng hòa hợp.
Sáng sớm thứ hai, Chúc Thanh Thần vừa thức dậy, đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ có âm thanh chạy bộ đều đều.
Âm thanh mạnh mẽ, kèm theo đó là hiệu lệnh nam tính vang dội.
Lập tức, vô số người cùng cất tiếng, đinh tai nhức óc, tay cô hoảng sợ run lên.
Tiết Định đang nấu cháo trong phòng bếp, nghe thấy tiếng từ chỗ ban công, đúng lúc chạy qua nhà vệ sinh xem náo nhiệt thì bắt gặp cô.
Trong miệng cô ngậm bàn chải đánh răng, bọt kem màu trắng dính đầy khóe miệng.
Bị anh bắt gặp, cô lấy bàn chải ra, dùng tay lau sơ qua.
"Bên ngoài đang làm gì vậy?"
Tiết Định đi đến chỗ cửa sổ, nhìn xuống xem, đã nhìn thấy một nhóm đông cảnh sát vũ trang đang chạy đến một ngõ nhỏ khác.
Đồng phục chỉnh tề màu xám, bên ngoài còn khoác thêm áo chống đạn màu xanh lá, mỗi người cầm một cái khiên chắn, cầm súng. Không chỉ có cảnh sát vũ trang, phía xa xa cũng có quân đội tham gia.
Sĩ quan cảnh sát dẫn đầu cao giọng hạ mệnh lệnh, sử dụng tiếng Hebrew.
Trong hẻm nhỏ nhấp nhô đầu người, tiếng động lớn ồn ào không thôi, mệnh lệnh kia phải cẩn thận mới nghe ra được một hai.
Chúc Thanh Thần đứng phía sau anh ló đầu nhìn, "Bọn họ lại tập luyện à?"
"Không phải." Tiết Định chỉ nói ra hai chữ rồi bước vào phòng khách, cầm lấy điện thoại gọi cho Kiều Khải, "Trường tiểu học ở Jerusalem đã xảy ra chuyện! Cậu và Kiều Vũ qua đó luôn đi..."
Còn chưa dứt hết câu, Kiều Khải đã ngắt lời.
"Vừa rồi nhận được tin, mọi người đang biểu tình đông như kiến ở thành phố Tel Aviv ( ), tôi và Kiều Vũ đang đi qua đường đó, bây giờ chỉ sợ không về được nữa!"
Tiết Định dừng lại, quyết định rất nhanh, "Được rồi, vậy hai người đi đi, nhớ chú ý an toàn."
Kiều Khải cảnh giác, "Vậy trường tiểu học làm sao đây? Không lẽ cậu sẽ đi..."
"Tôi đi." Chỉ hai chữ, lời ít mà ý nhiều.
Kiều Khải đang muốn nói tiếp thì Tiết Định đã ngắt điện thoại.
Anh ném di động lên bàn trà, lập tức quay trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Bên ngoài áo sơ mi có khoác một chiếc áo gi-lê ngắn tay màu trắng, bó sát người, lộ rõ bắp tay và cơ bụng, rất nam tính.
Lúc anh đi tới, Chúc Thanh Thần lại trông thấy anh đeo thứ gì đó lên lưng, một vật đen sì.
Sau một thời gian ngắn cô mới nhận ra được.
Đó là súng.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy súng thật, vừa ngắn vừa nhỏ mà lại lạnh như băng, làm cho người khác vô cùng sợ hãi.
Miệng cô ngậm đầy bọt kem, bất đắc dĩ rút tờ giấy trên bàn trà, nhổ hết ra, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh muốn đến hiện trường đưa tin?"
"Ừ."
"Thế nhưng anh vẫn còn bị thương, không thể xoay người cũng không thể vận động mạnh. Huống chi Kiều Khải và Kiều Vũ đều đã đi Tel Aviv rồi, anh không có người chụp hình cũng không có mạng lưới điện..."
"Một mình tôi là đủ rồi."
Chúc Thanh Thần nghe không hiểu tiếng Hebrew, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nghe Tiết Định và Kiều Khải nói chuyện với nhau cũng chỉ biết được có chuyện không may xảy ra ở trường tiểu học tại Jerusalem.
Chỗ đó xảy ra chuyện gì?
Vậy mà Tiết Định phải đeo súng lên lưng!
Cô nói rất cấp bách, "Nhưng trên người anh vẫn còn có vết thương..."
Tiết Định liếc nhìn cô một cái, giọng nói nghiêm túc lạnh lẽo, "Chẳng bao lâu nữa có người ngay cả mạng sống cũng không giữ được."
Trước mặt cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh cậu bé bị bắn ch.ết trước của quán cơm đồ ăn Trung Quốc, thân thể gần nhỏ nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, hai mắt trợn lên.
Cô hơi khó thở.
Dừng một lúc, Chúc Thanh Thần nói: "Tôi đi với anh, nói không chừng có thể giúp đỡ nhiều hơn một chút..."
"Cô ở lại đây." Anh ngắt lời cô, nói chắc như đinh đóng cột.
"Nhưng mà anh có vết thương trên người, tôi đi với anh còn có thể..."
"Cô ở lại đây, không cho phép cô đi."
Chín chữ, trước giờ chưa từng nghiêm khắc như vậy, Tiết Định mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Chúc Thanh Thần, giống như hạ mệnh lệnh.
Cô chấn động đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
"Cho tôi mượn máy ảnh." Anh lên tiếng.
Nhưng cũng chỉ là thông báo một tiếng, cũng không quan tâm đến ý kiến của cô đã lấy máy ảnh đặt trên bàn trà đeo vào cổ.