Chương 26: Rung động

Tưởng rằng sau này sẽ không gặp nhau nữa, hóa ra chỉ sau nửa tiếng lại có lý do để gặp mặt.
Lúc đó, Chúc Thanh Thần đã buồn bã trở về nhà, tâm trạng không được tốt lắm, ngồi trong phòng khách nhà dì Hai cũng không muốn nói chuyện gì, yên ổn ngồi một bên nghe câu được câu chăng.


Dượng Hai nói với Khương Du về Tiết Định, khen anh có công việc tốt, tiền lương cũng cao, lại nói lo lắng cho Triệu Bành Bành không tìm được công việc nào ra hồn.
Khương Du liếc nhìn con gái, không nói gì.


Bà biết rõ Tiết Định làm gì, dù có lương cao đến đâu bà cũng không hi vọng con gái mình yêu đương với Tiết Định.


Nhưng ai cũng có lòng hư vinh, sở trưởng Triệu của đồn công an suốt một thời gian dài luôn cho mình là giỏi hơn người khác, hôm nay cũng hâm mộ con gái bà, nhất thời bà cũng không biết nói gì, nghe cũng vui vẻ, cũng không tệ.


Ngược lại Chúc Thanh Thần rất phiền não, rõ ràng người cũng đã đi rồi, mà ở đây cứ nghe thấy tên anh.
Điện thoại trên tay cô bỗng phát sáng rồi rung lên.
Cô giật mình kêu lên một tiếng.
Tiết Định đang đi trên đường gửi tin nhắn cho cô.


"Thanh Thần, trong túi của cô tôi có để một thứ. Tôi biết tính của cô, nếu nói trước sợ cô không đồng ý nhận nên tôi hành động trước rồi."
Một tin nhắn không đầu không đuôi.
Chúc Thanh Thần dừng lại một chút rồi nhanh chóng chạy về phòng, lấy túi trên bàn mở ra. Trong túi là một cái thẻ.


available on google playdownload on app store


Cô sững sờ cầm cái thẻ ngân hàng, nhất thời không biết làm thế nào.
Suy nghĩ một lúc, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, lập tức gọi cho Tiết Định.
Anh vừa nghe máy cô đã hỏi ngay: "Tại sao đưa thẻ ngân hàng cho tôi?"


Đầu dây bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng xe cộ trên đường, anh trầm tĩnh nói: "Tôi nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với Tô Chính Khâm rồi."
"Vậy thì sao?"


"Lúc trước cô chỉ nói bố cô đòi chia đều tài sản, hoặc là để lại nhà cửa, hoặc là đưa cho ông ta một khoản tiền. Tôi không biết khoản tiền kia là bao nhiêu, nhưng giờ đã biết, cũng biết cô gom góp không đủ số tiền đó, nên tôi cho cô mượn để giải quyết việc này trước. Trong thẻ có khoảng năm mươi vạn, có lẽ đủ để giải quyết việc ly hôn của mẹ cô rồi."


Giọng nói anh từ tốn và bình tĩnh.
Chúc Thanh Thần cầm điện thoại, đứng đối diện cửa sổ, ánh nắng buổi chiều dịu dàng chiếu vào nhưng không chiếu sáng được ánh mắt của cô.


Nói cô kiêu ngạo, lòng tự trọng quá cao cũng được, mẫn cảm, làm bộ làm tịch cũng được, cô chỉ thấy trái tim bị ai đó bóp chặt, không thở được.
Cô im lặng rất lâu, rồi mới khó khăn nói: "Tiết Định, anh luôn là người như thế đúng không?"
"... Loại nào?"


"Luôn rộng rãi hào phòng như vậy, người ta không vay tiền anh, anh cũng sẽ mang tiền bố thí đến tay cho người ta luôn hả?"
"..."
Tiết Định nghe thấy lời nói của cô rất quyết liệt, nhất thời không nói gì.


Giọng nói Chúc Thanh Thần khàn khàn: "Anh nghe thấy tôi nói chuyện với Tô Chính Khâm rồi, có lẽ biết tôi không muốn vay tiền anh ta, nhưng dựa vào đâu nghĩ tôi muốn vay tiền anh?"
Lời nói này thể hiện cô bị tổn thương lòng tự trọng.


"Tốt xấu gì, tôi với anh ta cũng yêu nhau 5 năm, anh thì sao? Cùng lắm chúng ta gặp nhau ở Israel nửa tháng, giao tình cũng không có gì, anh không sợ tôi là kẻ lừa đảo, cầm tiền sẽ không trả anh sao?"


Tiết Định im lặng một chút, mở miệng đáp lại cô: "Tôi cũng không biết tại sao trong lòng cô, chúng ta lại không có chút giao tình gì?"
Đến lượt Chúc Thanh Thần không nói nên lời.


Tiết Định hỏi cô: "Từ trước đến nay cô nói về giao tình thì chỉ quan tâm đến thời gian dài ngắn thôi sao? Nếu là như vậy, cô và người họ Tô kia yêu nhau 5 năm, giao tình lẽ ra phải rất sâu đậm, vậy sao còn muốn chia tay? Ở Israel, tôi hôn mê tại hiện trường máy bay rơi, tại sao cô bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà cứu tôi, sao không để tôi nổ tung ở trong đó? Duyên phận giữa người với người không quan trọng mà có thể khiến cô dũng cảm mạo hiểm như thế sao?"


"Anh cứu người, tôi cũng chỉ cứu người thôi." Bây giờ cô chỉ biết nói như thế.


Tiết Định cười thành tiếng: "Nếu như cô cho rằng tôi không đáng được cứu thì cô sẽ không xông vào cứu tôi. Điều này có nghĩa là giữa người với người có giao tình không phụ thuộc vào thời gian dài ngắn, nói về giá trị là không đáng."
"Thừa nhận đi, tôi và cô có giao tình!"


Cô cầm điện thoại, im lặng lắng nghe, không biết phải nói gì.
Anh lại gọi tên cô: "Chúc Thanh Thần."


Cô ừ một tiếng, anh lại nói một đống đạo lý khiến cô không cãi được: "Tình hình của tôi chắc cô cũng biết đại khái, bố mẹ làm về ngoại giao và phương tiện tin tức, không hề thiếu tiền, không cần tôi phải lo lắng về vấn đề tiền bạc cho họ. Còn về bản thân tôi, chức vụ cao lại nguy hiểm nên lương cũng tương đối cao. Nhưng tôi làm nghề này quanh năm, ngày tháng bôn ba khắp nơi, tiền tiết kiệm không ít nhưng cũng không làm được gì. Chiến trường không cần sinh hoạt cầu kỳ, ở đó cũng không mua được đồ dùng gì đáng giá. Số tiền đó cũng không quan trọng với tôi, nhưng với cô có thể giải quyết được vấn đề cấp bách, vì sao cô không chịu nhận?"


Cô vẫn đang tìm từ, chưa kịp nói gì thì anh đã nói tiếp: "Chúc Thanh Thần, cô có chí khí là tốt, nhưng mà thể hiện quá lại thành cố chấp, ngang bướng, không hiểu tình hình. Tôi không phải người cao cao tại thượng có tâm đi bố thí cho tất cả mọi người, chỉ là vì cô đang cần giúp đỡ mà đúng lúc tôi lại giúp được cô."


Giọng nói của anh trầm thấp, bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều thể hiện sự thẳng thắn và chân thành.
Chúc Thanh Thần không có khả năng kháng cự.
Cô hít một hơi thật sâu: "Tôi có thể lấy của anh, thì tại sao không thể lấy của Tô Chính Khâm được chứ?"


Câu hỏi này giống như là điểm mấu chốt cuối cùng của cô.
Cô muốn có một đáp án rõ ràng.
Tại sao anh phải giúp cô?
Tại sao anh vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để đưa máy ảnh cho cô?


Tại sao anh không suy nghĩ mà đưa hơn mười vạn cho người mới quen biết nửa năm, thời gian ở chung với nhau cũng không quá nửa tháng?
Tiết Định dừng lại một chút: "Vì cô muốn phân rõ giới hạn với anh ta, không muốn thiếu nợ anh ta chứ còn gì."
"Nhưng tôi cũng không muốn thiếu nợ anh."


Bây giờ đến lượt Tiết Định im lặng.
Bên tai chỉ còn âm thanh xe cộ cùng tiếng gió gào thét lẫn vào nhau.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Chúc Thanh Thần, tôi hy vọng người giúp cô bây giờ là tôi."
Là tôi, không phải Tô Chính Khâm.
*


Ban đêm, Chúc Thanh Thần cầm tấm thẻ trên tay nằm trên giường lật qua lật lại.
Cô không giải thích được, đến cuối cùng là vì tính tình anh tốt, thật sự nghĩ cô là bạn tốt mà giao một khoản tiền lớn cho cô, ngay cả giấy vay nợ cũng không cần, hay vẫn còn nguyên nhân nào khác.


Nhưng căn bản cô không dám suy nghĩ theo hướng khác.
Anh đã từng nói, sau này không muốn nói chuyện tình cảm, càng không muốn lập gia đình.
Cô là loại con gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng trong vấn đề tình cảm, cô không dám không quan tâm gì mà tiến đến.


Trong bóng tôi, cô nắm chặt chiếc thẻ trong tay, ngơ ngác nhìn.
Là rất thích mà.
Làm sao có thể không thích đây?
Một người đàn ông như vậy...


Cho dù quá trình cô trưởng thành không trải qua tình cảm nam nữ nhiều, mà còn chịu nhiều tổn thương từ cuộc hôn nhân bất hạnh của bố mẹ, nhưng thiếu nữ thì sẽ luôn mơ mộng về tình yêu, cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không là ngoại lệ.


Lúc trước Chúc Thanh Thần đọc sách cũng đọc rất nhiều truyện ngôn tình. Khi đó, cô cũng mơ ước về tình yêu, mong đến một ngày gặp được một con người mang theo ánh sáng, có thể dễ dàng làm người khác cười nói vui vẻ, cũng có thể không tốn sức lực làm người khác nếm trải cảm giác tan nát cõi lòng.


Tình yêu rốt cuộc là gì?
Có lẽ là khi hai người cùng nhau xem phim, trong bóng tối, anh dùng một phần ba thời gian để lấy dũng khí, một phần ba thời gian chậm rãi nắm lấy tay cô, một phần ba thời gian cùng mình nắm tay thì mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay và trái tim của cả hai cùng đập rộn ràng.


Có lẽ là khi hai người cùng học trong thư viện, mọi người xung quang đang vùi đầu vào học, mà cô không thể tập trung vào sách vở vì có anh ngồi đối diện, dứt khoát lén lút duỗi chân dưới gầm bàn đá anh một cái. Kết quả anh ngẩng đầu nhìn thằng bạn mặt đầy rỗ ngồi cạnh, tức giận hỏi: "Bạn học, tại sao lại đá tôi?"


Có lẽ là khi mùa hè nắng chói, hai người cùng uống một cốc nước lạnh, là khi mùa đông lạnh giá, nắm tay nhau cùng đút vào túi áo của anh, là khi trời mưa, anh nghiêng cả chiếc ô về phía cô, hay là điều gì khác nữa.


Tất cả đều là những hành động cẩn thận từng li từng tí mà lãng mạn vô cùng.
Giống như những năm qua, cô và Tô Chính Khâm đều trải quả tất cả.
Nhưng sống trên đời hơn hai mươi lăm năm, Chúc Thanh Thần chợt phát hiện ra, hóa ra những rung động có thể lý giải như thế, nhưng cũng không chỉ là vậy.


Cô và Tiết Định chưa hề trải qua bất cứ thời gian quấn quýt triền miên nào.
Cô cũng chưa bao giờ có khoảnh khắc nào dịu dàng với anh, nói chuyện cũng luôn đối chọi gay gắt.
Nhưng không biết từ khi nào, cô lại có cảm giác kỳ lạ với anh như thế.
Khi nhìn thấy anh tim sẽ đập nhanh hơn.


Khi không nhìn thấy lại luôn luôn suy nghĩ về anh.
Không phải vì anh dịu dàng chăm sóc, không phải vì anh đẹp trai lại giàu có, không phải vì thân phận sạch sẽ của anh, càng không phải vì bất cứ một điều kiện hoa mỹ bên ngoài nào của anh.


Cô thích anh, đơn giản là vào một buổi chiều hoàng hôn nào đó, cô đứng trên ban công giơ máy ảnh chụp lung tung, kết quả anh lại xuất hiện trong khung hình, điềm tĩnh hút thuốc, thông qua máy ảnh chống lại ánh mắt của cô.


Có lẽ là khi cô lao ra từ chiếc xe hỏng trên nền đất trống, bỗng thấy anh chạy tới chiếc trực thăng bị rơi cứu cô bé bị ngã trong đó, liều lĩnh ngã vào đống cỏ khô, toàn thân đẫm máu.


Có lẽ là lúc cô hốt hoảng lái xe chở anh đến bệnh viện, anh nằm ở ghế sau tỉnh lại, rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng, lại còn bình tĩnh cười ra tiếng nói với cô: "Cô gái hung dữ, lại là cô."


Có lẽ là vì anh liều lĩnh xông vào trường học chụp ảnh. Vật lộn với phần tử khủng bố buộc đầy đạn thuốc trên người cũng là anh.
Lúc toàn thân cô bị lạnh cóng, cũng chính anh ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô, bỏ qua cả chuyện nam nữ.


Anh từ ngàn dặm xa xôi đến đưa máy ảnh cho cô, lại chịu đựng làm chỗ dựa của cô, vì trò đùa rơi xuống nước của cô mà giận dữ, cuối cùng đứng ở bến xe buýt quay đầu khẽ mỉm cười nhìn cô: "Hẹn gặp lại, Chúc Thanh Thần."
Tất cả, chính là anh.
Người đó như con hồ ly khắt khe.


Có lúc sẽ rất giàu tình cảm, có lúc lại như một con mèo lớn dễ bảo, lười biếng cười với cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Chúc Thanh Thần nghĩ vậy, chợt thấy nước mắt rơi đầy mặt.


Cô để cái thẻ kia trên gối, lại đưa tay lau mắt, cảm giác thấy mình đã nghiện còn ngại, chỉ biết cúi đầu cười thành tiếng.
Chúc Thanh Thần, thừa nhận đi.
Thừa nhận là mày rung động rồi.
Thừa nhận là mày thích người ta rồi.


Cô lấy điện thoại dưới gối, bật màn hình, mở phần tin nhắn ra gõ từng chữ từng chữ.
"Tiền tôi nhận, tôi nợ anh khoản tiền này."
Còn có một câu cô chưa nói.
Nếu không trả hết được thì cô trả "thịt" bù lại.






Truyện liên quan