Chương 22
THU NHƯ NGƯỜI CHƯA HỀ UỐNG RƯỢU nay học uống rượu, uống hớp đầu tiên không quen, sặc sụa chảy nước mắt, cảm thấy rượu vừa cay vừa nóng, nóng cháy họng, không biết tại sao những kẻ nghiện rượu lại uống ngon lành đến vậuống mấy hớp liền quen với vị cay, rồi quen dần, có thể uống tiếp sẽ nghiện.
Những lời Ba vừa nói làm cho Thu nổi da gà nhưng lúc này trở nên dịu dàng và dễ nghe. Thu ngước lên, nhìn anh si mê, nghe anh nói về cảm giác lần đầu gặp Thu, lúc ấy anh như người mất hồn, anh nói đến chuyện ngồi trên giàn giáo gần trường học để xem Thu tập bóng, chuyện anh đi bộ mấy chục cây số đến nhà chị Mẫn để lấy hồ đào, chuyện anh thuê thằng nhỏ năm hào để nó gọi Thu ra. Thu như nghiện nghe chuyện của anh, càng nghe càng muốn nghe. Anh nói xong một đoạn, Thu lại hỏi:
- Còn nữa không? Anh nói tiếp đi.
Anh cười, giống như lần ấy anh kể chuyện trên núi, nói:
- Anh kể một chuyện nữa. – Anh kể được một lúc, bỗng anh hỏi: - Còn em? Em cũng phải kể cho anh một chuyện chứ?
Thu tránh, không kể. Không biết tại sao Thu vẫn cảm thấy không thể để anh biết mình thích anh, tưởng như nói với anh Thu sẽ “sẩy chân”. Nếu anh thích Thu là vì Thu cũng thích anh, vậy thì không lấy gì làm li kỳ. Chỉ có trong trường hợp không biết Thu có thích anh hay không, anh vẫn thích Thu, thích như vậy mới thật là thích.
Thu chần chừ giây lát, nói:
- Em không có nhiều thời gian rảnh rỗi như anh. Em phải đi học, lại phải tập bóng.
Anh cúi xuống, chăm chú nhìn Thu. Thu bối rối, nghĩ bụng chắc chắn anh đã biết mình nói dối. Thu ngoảnh mặt tránh cái nhìn của anh. Thu nghe a>
- Nhớ một người, yêu một người, không phải là chuyện xấu. Không cần vì yêu một người mà cảm thấy xấu hổ, mỗi người hoặc sớm hoặc muộn đều phải yêu một người, tất cả đều bị bệnh tương tư…
Giọng nói của anh có một sức mạnh khiến người khác phải tin phục, Thu cảm thấy sắp phải thú nhận với anh một điều gì đó. Chợt Thu nhớ đến một chi tiết trong truyện Tây du ký, Tôn Ngộ Không đánh nhau với yêu quái, yêu quái có một cái bình, nếu hắn gọi tên ai đó mà người ấy trả lời, người ấy sẽ bị cái bình kia hút vào trong, hóa thành nước. Không hiểu tại sao Thu cảm thấy tay anh đang cầm cái bình ấy, nếu Thu nói mình thích anh, mình sẽ bị hút vào trong cái bình kia không thể nào ra nổi. Thu nói cứng:
- Em không cảm thấy… đấy là chuyện xấu, nhưng em còn nhỏ, đang đi học, em chưa nghĩ đến chuyện ấy…
- Có lúc không phải tự mình suy nghĩ, mà trong lòng không thể không nghĩ. Anh không muốn quấy rối việc học hành của em, anh cũng không muốn đêm nào cũng mất ngủ, nhưng không sao kiềm chế nổi… - Anh nhìn Thu, đau xót quyết tâm. – Em cứ yên tâm học, chờ em tốt nghiệp anh sẽ đến tìm, được không?
Chợt Thu cảm thấy ngày tốt nghiệp sao mà xa vời, còn mấy tháng nữa, anh nói vậy phải chăng mấy tháng nữa anh mới lại được gặp Thu? Thu muốn thanh minh không phải ý đó, muốn nói với anh, chỉ cần không ai phát hiện anh vẫn có thể đến thăm em. Nhưng Thu thấy hình như anh đã nắm bắt được tâm tư Thu, nếu cố tình nói vậy để Thu phải cố sốt ruột, để Thu tự bộc lộ bản thân.
Thu vờ như không để ý, nói:
- Chuyện sau ngày tốt nghiệp để s tốt nghiệp sẽ nói, lúc này nói còn quá sớm, ai biết được đến lúc ấy chúng ta sẽ thế nào.
- Cho dù sau này thế nào đi nữa, dù sao thì em tốt nghiệp rồi anh sẽ đến với em. Nhưng mà, trước khi tốt nghiệp, nếu em cần anh giúp đỡ gì cứ nói với anh, được không?
Thấy anh rất quyết tâm, hơn nữa rất nhanh chóng, lòng Thu như mất mát, xem ra anh có gặp Thu hay không đều rất có thể, không giống như vừa rồi anh nói ngày đêm nhớ Thu. Thu bực mình:
- Em có việc gì để nhớ anh? Em chỉ cần anh đừng đến tìm em.
Anh rất bối rối, cười, không nói gì. Một lúc sau anh mới nói:
- Em, những lúc em giày vò anh như thế, phải chăng lòng em rất vui? Nếu đúng như thế thì anh không có gì để nói, chỉ cần em vui là được. Nhưng nếu như… bản thân em cũng buồn, vậy thì tại sao em cứ phải giày vò anh?
Chợt Thu giật mình, anh đúng là lính trinh sát, Thu nghĩ gì anh cũng trinh sát được, không hiểu cái lọ kia của anh lợi hại biết chừng nào, không biết có hút vào tất cả những gì anh đã trinh sát được hay không? Không kiềm chế nổi, Thu lại run lên, rất kiên trì:
- Anh đang nói vớ vẩn gì thế!
Anh ôm chặt Thu, khẽ nói:
- Đừng giận,, anh không nói gì, chỉ nói lung tung thế thôi! Em không thích anh… thì không thích, chỉ cần anh thích em. - Nói xong, anh áp mặt mình lên mái tóc Thu, nhẹ nhàng cọ xát.
Anh cọ xát khiến Thu cảm thấy đầu nóng lên, hơi ấm từ đầu lan xuống mặt, xuống cổ, khiến mặt Thu nóng bừng, Thu không còn biết mình thế nào, liền chuyển cáu giận sang anh:
- Anh làm gì thế? Cứ chà xát trên đầu em, là rối tóc em, chốc nữa làm sao em về nổi?
Anh cười, nói theo cách của Thu:
- Anh giúp chải lại tóc cho em.
- Anh làm tóc em thế nào? Đừng làm tóc em như cái tổ quạ. - Thu cáu.
Thu lùi ra một chút, xõa bím tóc, năm ngón tay đưa lên chải tóc.
Anh nghiêng nhìn mái tóc Thu, nói:
- Em xõa tóc… đẹp lắm.
Thu bĩu môi:
- Anh nói sợ ch.ết đi được!
- Anh chỉ nói thật, trước kia chưa ai khen em đẹp à? Chắc chắn đã có nhiều người khen rồi.
- Anh nói nhảm vừa chứ, em không nghe đâu, anh còn nói nữa em bỏ đi đấy.
Anh nói ngay:
- Thôi được, không nói nữa. Nhưng xinh đẹp không phải là chuyện gì xấu xa, người khác khen em cũng không có tác dụng gì, em đừng ngượng, càng không nên cáu với người ta. – Thấy Thu sắp tết lại tóc, anh nói: - Cứ để xõa, cho anh ngắm…
Ánh mắt khẩn cầu của anh khiến Thu xúc động, ngừng tay một cách không tự giác để anh nhìn. Anh nhìn, bỗng thở gấp gấp:
- Anh… có thể… hôn lên khuôn mặt em được không, bảo đảm không chạm vào chỗ nào khác?
Thu cảm thấy anh rất đau khổ, tưởng như không khí xung quanh không đủ cho anh hít thở. Chợt Thu sợ, sợ nếu mình không đồng ý anh có thể ch.ết. Thu rụt rè đưa một bên má, nói:
- Anh bảo đảm nhé…
Anh không đáp lời, chỉ ôm chặt Thu, ghé môi vào khuôn mặt Thu, như hôn, nhưng không dám vượt khỏi vùng mặt. Râu của anh chạm vào mặt Thu, hơi thở nóng ấm, khiến Thu vừa kích động, vừa sợ hãi. Làn môi anh đến gần làn môi Thu, Thu cho rằng anh sẽ như lần trước, chợt hoảng loạn, không biết mình có nên nghiến răng như lần trước, nhưng làn môi anh lại dịch chuyển, một lần sợ hãi không >
Anh hôn lên khuôn mặt Thu, Thu thoáng chút lo lắng, sợ nửa khuôn mặt bị râu anh làm đỏ lên, đến lúc mặt một bên đỏ một bên trắng về nhà thế nào được? Thu rất nhẹ nhàng thoát ra, vừa tết tóc vừa trách anh:
- Anh… không chán à?
- Vì sẽ một thời gian dài không được gặp em.
- Vậy anh hôn nhiều một chút, để dành dùng dần. - Thu cười.
- Nếu để được thì tốt rồi… - Hình như tâm thần anh bất định, tay chân bối rối, ngực phập phồng lên xuống, mắt nhìn Thu.
Thu hiếu kỳ hỏi lại:
- Anh sao thế? Em tết tóc bị lệch à?
- Ừ, không. Đẹp lắm, muộn rồi, anh đưa em về, biết đâu mẹ lại đi tìm.
- Thu sực nhớ, vừa rồi đi không nói gì với mẹ, Thu bối rối, hỏi:
- Mấy giờ rồi?
- Gần chín giờ rưỡi.
Thu cuống lên:
- Nhanh lên anh, hết đò ngang em không về được.
Hai người vội vã ra bến đò, Thu lo lắng hỏi:
- Chốc nữa anh về đâu ngủ?
- Tìm chỗ nào đấy, nhà trọ, nhà khách nào cũng được.
Thu nghĩ ngay đến nhà khách, nhà trọ khu ngoại thành bên kia sông, khuyên anh:
- Thế thì anh đừng đưa em về nữa, kẻo rồi chốc nữa không có đó sang sông, anh phải về bên này, bên kia không có nhà trọ.
- Không sao.
- Chốc nữa anh đừng đi gần em, sợ bên kia sông có nhiều người trông thấy.
- Anh biết, anh sẽ đi xa, thấy em vào cổng trường rồi anh sẽ về…
Anh lấy từ trong túi đeo ra một cuốn sách, đưa c>
- Cẩn thận, trong đó có lá thư, anh sợ không có cơ hội nói chuyện, nên viết thư.
Thu cầm cuốn sách, lấy lá thư cho vào túi áo.
Về đến nhà, đứa em gái trách chị:
- Chị, chị đi đâu đấy? Mẹ tìm chị khắp nơi, mẹ từ nhà chị Hồng về, bị ngã xuống cống…
Thu thấy chân mẹ bị xây xước, bôi thuốc đỏ, Thu rất sợ.
Mẹ khẽ hỏi:
- Con đi đâu về mà muộn thế?
- Con… sang nhà cái Bình.
Em gái nói:
- Mẹ bảo em sang nhà chị Bình, chị Bình bảo chị không đến đấy.
Thu hơi>
- Tìm làm gì? Bạn con ở Tây Thôn Bình đến, con đi với bạn, làm gì mà phải rối lên thế, người khác lại tưởng con…
Mẹ nói:
- Mẹ có rối lên đâu, lúc thằng Thành đến gọi con, mẹ nghe thấy. Thấy con muộn rồi mà chưa về, mẹ bảo em nó sang tìm. Đến nhà cái Hồng mẹ cũng bảo mượn đồ… mẹ đâu có khờ dại mà nói với người ta con gái đi chơi muộn không về. – Mẹ thở dài. – Nhưng con cũng quá bạo gan, đi mà không nói gì với mẹ, cũng không nói đi đến mấy giờ. Bây giờ ngoài đường loạn lắm, con gái đi một mình nếu gặp kẻ xấu thì coi như hết đời, con ạ!
Thu cúi đầu lặng lẽ, biết mình đã sai, may mà chân mẹ chỉ bị trầy xước nhẹ, nếu xảy ra chuyện lớn thì Thu ân hận suốt đời.
- Bạn ở Tây Thôn Bình của con… là … trai hay gái? – Mẹ hỏi.
- Gái, mẹ ạ.
- Hai đứa là gái, đi đâu về muộn thế?
- Chúng con ra bờ sông đứng chơi.
- Em với mẹ cũng ra bờ sông, có thấy chị ở đấy đâu?
Thu không dám nói gì.
Mẹ lại thở dài:
- Mẹ biết con là đứa con gái thông minh, hiểu biết, tại sao con làm cái việc dại dột như vậy? Có nhiều người đàn ông thích để ý đến những người con gái như con, chỉ vài câu ngon ngọt, vài cái áo hoa hoét, vậy là lừa được vào tay. Nếu con bị những kẻ ấy lừa, coi như đời con thế là hỏng. Con đang đi học, nếu chơi với bọn xấu, nhà trường sẽ đuổi học, vậy đời con…
Mẹ thấy con gái cúi đầu im lặng, liền hỏi:
- Cái anh Lâm ấy à?
- Không phải.
- Vậy là ai?
-Một người ở đội thăm dò, con với anh ấy không có chuyện gì, anh ấy lên công tác, có ít tem lương thực dùng không hết, bảo con đem về dùng. - Thu nói, rồi lấy tem lương thực ra, định lấy công chuộc tội.
Mẹ nhìn tem lương thực, càng bực mình:
- Đấy là thói quen của đàn ông, dùng chút ơn huệ để lôi kéo con, cho con những lời ngon ngọt, lấy của người ta…
- Anh ấy không phải là người như thế… chỉ muốn giúp đỡ con.
- Không phải là người như thế? Anh ấy biết rõ con là một học sinh, tại sao lại gọi con đi chơi, chơi cho đến tận nửa đêm mới về? Nếu anh ấy thật lòng giúp đỡ sẽ không đàng hoàng đến chơi nhà ta được à? Làm những chuyện lén lút mà gọi là người tốt hay sao? – Mẹ thở dài buồn bã. – Suốt ngày mẹ cứ sợ con mắc lừa, sợ con sẩy chân ôm hận suốt đời, nói với con bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe ra?
Mẹ nói với em gái:
- Con ra ngoài, để mẹ nói chuyện với chị con.
Đứa em gái ra ngoài, mẹ hỏi Thu:
- Anh ấy… đã làm gì con chưa?
- Làm gì ạ?
Mẹ ngập ngừng:
- Anh ấy… ôm con chưa? Hôn con chưa? Anh ấy…
Thu vô cùng bối rối, thế là xong, ôm, hôn chắc chắn đều là chuyện xấu, nếu không việc gì mẹ phải lo lắng đến thế? Tim Thu đập thình thịch, cố tình nói dối:
>
- Không ạ!
Mẹ như trút được gánh nặng, dặn dò:
- Không thì được. Từ nay về sau đừng đến với anh ấy nữa, chắc chắn đấy không phải là một người tốt, xa như vậy mà còn đến dụ dỗ một đứa con gái học sinh. Nếu anh ta còn đến, con bảo với mẹ, mẹ viết thư báo cáo với đội thăm dò.