Chương 14
-Tại sao chứ ba?-Quốc Bảo đứng dậy.
-Vì...công ty đang rất cần con.
-Một tuần lận á?
-Đúng vậy.Trong một tuần con sẽ phải qua Mỹ,Singapore,Nhật Bản và Hàn Quốc.
-Mẹ cũng biết sẽ rất khó với con nhưng mẹ có thể kéo dài thêm thời gian nghỉ để con nghỉ ngơi.-Mẹ Quốc Bảo nhìn với khuôn mặt lo lắng.
-...Thôi được rồi...
-Thế thì tốt quá.-Ba và mẹ Quốc Bảo thở phào.
-Nhưng với một điều kiện...-Quốc Bảo nói tiếp.
-Sao hả con?
-Con cần một người phải dọn phòng và đồ cho con.
-Ở trong khách sạn có đầy chứ con.
-Không.Người con muốn là Đào Anh.
-H...Hả?!Sao lại lôi tôi vào đây?-Đào Anh mồm chữ A mắt chữ O.
-Được chứ!-Mẹ Quốc Bảo cười.
-Nhưng con đâu biết gì về...-Đào Anh lúng túng.
-Không sao.Việc đó cứ để bác lo.
...
Cạch.
-Này!Anh bị khùng à?!Tôi là người giúp việc của anh chứ không phải thư kí của anh nhá!
-Bây giờ tôi thích vậy đấy.
-Anh...mệt quá không nói chuyện với anh nữa tôi đi ngủ!
Đào Anh tức tối nằm xuống.
-Mai là thứ mấy?-Quốc Bảo hỏi.
-Thứ năm!
-Mai có tiết gì đầu tiên?
-Thể dục đầu tiên!
-Bao lâu?
-Bốn mươi lăm phút!
-Học gì?
-Đá cầu!
-Biết đá không?
-Này!Tôi không phải con robot đâu nhá!
-Thì nãy giờ cô cũng giống con robot thôi.
-Anh...Chúc anh mơ thấy ác mộng,té xuống cầu thang,gãy chân không đi học luôn!Bleh!
Thế là hai người cứ cãi qua cãi lại.Cuối cùng cũng ngủ.
...
-Này!Có dậy không?
-A!
Cốp.
Quốc Bảo và Đào Anh cụng đầu nhau.
-Ui...da...-Đào Anh xoa xoa cái trán thân thương của mình.
-Dậy đi còn đi học.-Quốc Bảo đeo cặp lên.
-Oáp...
-Muốn ruồi bay vào miệng à?
-Xớ!
...
-Con chào cô chào bác con đi!
-Mấy tụi con đi vui vẻ!
Đào Anh chào ba mẹ Quốc Bảo rồi nhảy lên xe cùng Linh,Hải và tất nhiên là hắn.
-Có cô trên xe thấy nản.-Quốc Bảo nhìn ra cửa sổ nói.
-Thế cửa xe luôn đón chào quý khách xuống xe nếu có gì không vừa lòng.-Đào Anh "đá" lại.
-Sao hai người này cứ như Tom and Jerry thế?-Hải cười.-Thôi dừng lại được chưa mấy chú thím.
-Haiz...Không biết khi nào đến trường muốn xuống ghê.-Đào Anh thở dài.
-Cứ xuống.-Quốc Bảo đáp trả.
-Anh....
-Tôi sao nào?
-Chậc...-Đào Anh không thèm nói chuyện nữa quay đi chỗ khác.
...
-Đào ơi!-Thu chạy đến.
-Thu?
-Đào ngủ ngon không?
Đào Anh nhớ lại tối hôm qua cãi nhau với Quốc Bào.
-À..thì...Mà khoan!Hôm bữa Thu nói là Thu sẽ nói Linh Đào đi chơi với Thu vậy mà sao Linh không có cuộc gọi nào
-...À...thì...Thu quên mất!Hì hì!Sorry.
-Thôi vô học rồi, lát nói chuyện tiếp hén!-Đào Anh lôi sách vở ra ngồi xuống.
...
Giờ ra chơi.
-Đi ăn cùng tớ không Đào?-Thu lại hỏi.
-À...hôm nay mình đi với Linh rồi...-Đào Anh đứng kế bên Linh.
-Xin lỗi Thu nhé!-Linh kéo Đào Anh đi.
Canteen.
-Linh!Đào Anh!Ở đây nè!-Hải vẫy vẫy tay để Linh và Đào Anh đi tới.
-Hôm nay có món gì thế?-Linh ngồi xuống kế bên Hải.
-Cà ri!-Hải nói.
-S...sao hắn lại ở đây?-Đào Anh chỉ chỉ vào người nãy giờ chỉ ngồi yên một chỗ.
-À...Anh mời Quốc Bảo xuống ăn luôn chi vui.-Hải gãi gãi đầu.
-Cho vui?Ở dưới đây thì có gì vui đâu-Đào Anh nói.
-Á á á á!!!!!Anh Hải với anh Bảo kìa!!!!
Một đám học sinh nữ ùa tới chỗ Quốc Bảo.Người thì cầm thanh kitkat người thì cầm mấy hộp quà nhỏ nhỏ chạy tới.
-Oái!-Đào Anh bị xô ra ngoài đến nỗi té oạch xuống.-Cái mông của tui...Này!Mấy người từ từ thôi chứ!Không thấy có người đang đứng đây à
-Không thấy đấy!-Một cô gái nói.
-Ơ hay....-Đào Anh sắp nổi điên.
-Thôi em bình tĩnh lại..-Hải đến "dập lửa"
-Thôi được rồi Đào,mình đi chỗ khác đi.-Linh nói.
-Thế còn Quốc Bảo...-Hải hỏi.
-Thì...thế nào cũng ra được ảnh gặp chuyện thế này hoài,chắc biết cách xử lí.-Linh nói.
-Thế mình...về lớp ha!-Đào Anh vừa nhăm nhi cây kem nói.
-Mua hồi nào vậy.-Linh lại chỗ Đào Anh.
-Vừa nãy thôi.
-Thôi,về lớp về lớp.
...
Tan trường đột nhiên Quốc Bảo bước xuống lớp Đào Anh.
-Á á á á!!!!Anh Bảo kìa!!!!
-Mang quà ra bây ơi!!!!
-Nè anh!
-Anh nhận đi anh!
-Tránh ra!-Quốc Bảo la lên làm cho đám học sinh nữ ấy đứng như tượng,rồi bỏ một tay vào quần bước đến chỗ Đào Anh.
-Gì vậy?Sao xuống đây?-Đào anh một tay bỏ sách vở một tay bấm điện thoại.
-Đi theo tôi.-Quốc Bảo không cần biết Đào Anh đã soạn xong chưa vẫn kéo Đào Anh ra ngoài.
-Này!Anh đang làm gì thếSao lại kéo tôi đi?!
-Hôm nay công ty đã báo lại chính thức ngày mai bắt đầu luôn.
-HảChứ không phải tuần sau à?
-Không.Vì trễ quá.
-Thế mai chúng ta đi đâu?
-Đầu tiên có vẻ là Singapore.
-Singapore
...
-Cô xin lỗi vì việc này quá đột ngột.-Mẹ Quốc Bảo giúp Đào Anh dọn hành lý.
-Không sao đâu cô.
-Mà,Linh nó cũng đi theo đấy,cả Hải nữa.Hải nó cũng học giỏi nên có khi nó sẽ giúp được công ty.
-Nhưng hình như Hải là con trai tập đoàn đá quý cơ mà?
-À,tập đoàn ấy với tập đoàn cô đã giúp đỡ nhau khá nhiều nên việc giúp qua giúp lại không có gì đâu.Thôi cô cũng phải dọn hành lý luôn,có việc gì cần giúp thì con báo cô nhé!
Cạch.
-Haiz....Singapore à...Từ nhỏ tới giờ mình chưa bao giờ đặt chân tới nước khác thế mà...
...
-Dậy!!-Quốc Bảo hét lên làm Đào Anh ngồi phắt dậy.
-Oái!Anh làm gì to mồm thế?!-Đào Anh dụi dụi mắt.
-Thay đồ đi, một tiếng nữa là tới chuyến bay rồi.
-Một...một tiếng?!
Đào Anh đứng dậy vào toilet làm vệ sinh cá nhân sau đó chạy ra ngoài lấy quần áo hôm qua chuẩn bị sau đó lại phóng vào toilet.
10 phút sau...
-Xong!-Đào Anh quay qua quay lại trước gương sau đó xách vali xuống lầu.
-Con chào cô!Con chào bác!-Đào Anh chào mẹ Quốc Bảo và bác quản gia còn ba Quốc Bảo thì vào xe trước rồi.
-Hôm nay Đào Anh đẹp quá!-Linh từ đâu ra nói.
-Đẹp hả?Thanks Linh nha!
Đào Anh mặc áo croptop màu đen,một cái quần legging cũng màu đen nốt.Cột quanh eo là áo sọc dọc màu đỏ đen.Nhìn Đào Anh rất cá tính.Chân thì mang giày Converse.
Linh thì mặc váy màu trắng,trên đầu có cài cái nơ màu đen nhìn rất dễ thương.Linh thì mang guốc màu trắng không cao lắm nên nhìn Linh thì chắc cả đống trai xỉu dưới chân nãy giờ rồi.
-Cháu chào cô chú!-Hải đi xuống cầu thang.
-Hải!-Linh lại đứng kế bên Hải.
-Hai người đó dễ thương quá!-Đào Anh nhìn chằm chằm.
Hải nhìn kỹ cực điển trai.
-Con chào mẹ.-Quốc Bảo cũng đi xuống.
Oái!Có phải Quốc Bảo không thế?!Hay là con người Hàn Quốc?!
-Anh hai đẹp trai quá!-Linh nói.
Quốc Bảo mặc quần jean dài,áo là áo sọc dọc màu đỏ đen.
Khoan....
Sao cái màu...
-Oái!Sao áo anh lại giống áo tui?!-Đào Anh la lên.
-Ủa chẳng lẽ hai người này-Hải chọc.
-Không có!
-Không có.
Đào Anh và Quốc Bảo nói đồng thanh.
-Thôi lên xe nào các con!-Mẹ Quốc Bảo cắt ngang.
-Đi thôi!!!!!!
....
-Đ...đông quá....-Đào Anh và tất cả tới sân bay.
-Đi vào trong nào các con.-Mẹ và ba Quốc Bảo đi đầu,sau đó đến Hải và Linh....còn Quốc Bảo và Đào Anh đi sau cùng...
-Sao anh lại đứng kế bên tui-Đào Anh ngước lên hỏi Quốc Bảo.
-...-Im thinh.
-Chậc...Haiz...Hắn ăn gì cao giữ vậy trời...
Càng lúc càng đông.Sao nhiều người sang nước ngoài vậy?
Đột nhiên Quốc Bảo nắm tay Đào Anh.
-Anh làm gì vậy?-Đào Anh la lên.
-Cô muốn bị lạc sao?Nắm cho chắc vào không thì có người nói cô trẻ lên ba đấy.
-Anh...-Dù không muốn nhưng Đào Anh vẫn nắm chắc tay Quốc Bảo.
Ấm...ấm quá....
Thịch...thịch....thịch...
-Gì...gì vậy?...Tim mình...-Đào Anh để tay lên ngực.
-Nhanh lên!-Hải đứng đằng xa vẫy vẫy tay để Quốc Bảo thấy.
Vừa đến chỗ Hải Đào Anh rụt tay lại.
-Hai người làm gì lâu thếVào đi.-Hải nói.
Tất cả đều được lên máy bay.
-Cao quá~-Đào Anh ngồi xuống nói.
-Đã bay đâu mà cao.-Quốc Bảo ngồi kế bên.
-Á...Ờ nhỉ...mà...sao anh lại ngồi đây nữa?!
-Thằng Hải nó muốn ngồi kế bên girlfriend của nó.
-Haiz....
Chào mừng quý khách đến với Starlight Airlines,chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ.
Welcome to Starlight Airlines,we hope you have a good flight.
-Tiếng anh...Không biết đọc...không hiểu thì làm sao mà tiếp xúc với người khác đây-Đào Anh ngồi lo lắng.
-Ngốc.-Quốc Bảo chọc.
-Ừ ừ tôi biết tôi ngốc không cần anh nói.
Quốc Bảo lấy đồ bịt mắt bịt lại và ngồi ngủ sau đó tự dưng lấy tay xoa xoa đầu Đào Anh.
-Đừng lo.
-Đừng lo...?
Đào Anh thấy câu này quen quen,không biết nghe từ lúc nào nhưng cảm giác rất lạ.
Đào Anh cũng thiếp đi.
Đào Anh đã chuẩn bị cho ngày mai,cô sẽ đặt chân đến một nơi khác.