Chương 16

-Haiz...được rồi...tôi sẽ làm cho cả ba...-Đào Anh nói.
-Yeahhhh!-Hoàng Phương la lên.
Cứ tưởng Hoàng Phương cũng sẽ máu lạnh lắm ai ngờ....dễ thương ghê.
-Hả?Cô đang nói gì thế?!-Quốc Bảo tự dưng nổi giận.
-Ý anh là sao-Đào Anh hỏi.
-Cô là người hầu riêng của tôi cơ đấy!


-Thì...bây giờ ba người cùng muốn uống thì tôi làm ba ly.Thế thôi.
-Tsk..-Quốc Bảo tức giận bỏ đi.
-Cảm ơn mèo con nhé!-Hoàng Phương vẫy tay sau đó ra ngoài.
Mèo con...?
-Nhớ làm đấy.-Gia Huy cũng đi luôn.
3 ly...
...


-Haiz...Đâu cần phải giận thế chứ...-Đào Anh đứng trước cửa phòng Hoàng Phương và gõ cửa.
-Ai đấy?!-Trong phòng vang ra.
-A...là em Đào Anh...
-Đào Anh?Đào Anh nào
-...Mèo...mèo con...
-A!!!Mèo con!Ra đây!-Hoàng Phương mở cửa.-Nước cam!
-Á!-Đào Anh nhắm mắt lại.
-Hả?Em sao vậy


-Anh...sao lại không...mặc áo!!
-Em nói gì vậyAnh mới tắm mà...
-Anh...anh cầm lấy!-Đào Anh đưa ly nước cam cho Hoàng Phương và chạy đi.
Cộc cộc.
Đào Anh gõ cửa phòng Gia Huy.
-Ai
-Đào Anh đây...
-Ồ...
Cạch.
-Nước cam tôi có rồi à?
-Đây!-Đào Anh đưa cho Gia Huy.


-Ngon thế!-Gia Huy uống một ngụm rồi nói.
-C...cảm ơn...
-Haiz...cũng đã tối rồi.Cô đi ngủ đi.
-Thôi,không cần anh nói.
-Chậc.
Đào Anh bước đi.
Hít thở hít thở...
Phòng Quốc Bảo đây...
-Có nên vào không ta...Liều một lần vậy...
Cộc cộc.
-...
-Ngủ rồi sao
Cạch.


-Oái...-Đào Anh sững người vì Quốc Bảo đứng trước cửa.
-Sao giờ này mới tới?-Quốc Bảo có vẻ giận.
-x..xin lỗi...
-Nước cam...
-A..đây...-Đào Anh đưa cho Quốc Bảo.
-Sáng mai nhiệm vụ của cô là dậy tôi lúc 7 giờ và nhớ làm cho tôi buổi sáng.


available on google playdownload on app store


-H..hảÀ...sao cũng được nhưng anh thích ăn cái gì vào buổi sáng đây
-Gì cũng được...
Cạch.
-HảNày!...Haiz...thiệt tình.
...
-Oáp~ :30 rồi...haiz...sáng sớm lại phải gặp cái mặt lạnh lùng ấy...khí chịu ghê...-Đào Anh thức dậy làm vệ sinh cá nhân,thay đồ,sau đó bước ra khỏi phòng.


-A!Đào Anh!-Là chị hôm qua.
-A...chào buổi sáng chị.
-Ừ em,lúc 7:10 em nhớ xuống nhà bếp nhá!Càng sớm càng tốt!Bye em!-Chị ấy nói xong đi một mạch luôn.
-HảXuống bếpSao cũng được giờ phải thức hắn.
...
Cộc cộc...
-Không trả lời là sao chứ...à quên...chắc hắn còn ngủ...thế làm sao thức hắn..
Cạch..


-Oái...-Đào Anh lỡ để tay lên cửa và cửa tự động mở ra.-Không khoá cửa...
Đào Anh bước tới chỗ Quốc Bảo.
-Này...anh dậy đi tôi còn có việc làm...
-...
-Này...!
-Ồn...
-Anh nói gì thế?!Chính anh bắt tôi gọi anh dậy cơ mà!-Đào Anh tức giận la lên.
-Biết rồi...


-Với lại...tôi sẽ làm cho anh buổi sáng nhưng anh phải xuống nhà hàng vì tôi giúp ở đó.
-Được.
-Thế tôi đi.
Cạch.
-Phù...xuống bếp xuống bếp...-Đào Anh vào thang máy xuống nhà hàng và vào bếp.
-Đào Anh canh lửa!
-Đào Anh trang trí đi!
-Lẹ lên!
-Chậm quá đấy!
-X...xin lỗi..


-Không xin lỗi gì hết!
-Đào Anh chiên khoai tây đi!
-Đào Anh ra ngoài đưa cho đứa bé áo xanh ở bàn số 7 thanh kẹo này đi!
-V..vâng!-Đào Anh bước ra ngoài với thân hình như vừa mới tắm xong.-Đứa bé bàn số 7...đây rồi...Người..người Mỹ!Phù phù...Đào Anh...mày sẽ làm được...


Đào Anh bước tới bàn số 7..
-Excuse...me...-Đào Anh run run bước lại.
-Yes?-Một người đàn bà lên tiếng.
-Your...child..candy...-Đào Anh ấp a ấp úng...
-Ah!Yes!Thank you!-Người đàn bà ấy cười tươi sau đó nhận thanh kẹo Đào Anh đưa cho.


-Phù...chị ấy ác thiệt giao cho mình cái nhiệm vụ...mấy giờ rồi? ..8 giờ?!ch.ết Quốc Bảo....
Đào Anh phóng ra ngoài.
Ngó qua ngó lại...
-Hắn ta...không có ở đây...chắc dỗi rồi...với lại mình không làm hắn buổi sáng.
Đột nhiên có ai để tay lên vai Đào Anh.
-Ai...?-Đào Anh quay lại.-Cậu...


-Tôi đói quá rồi đây...-Quốc Bảo nói.
-Cậu...không giận tôi sao
-Sao phải giận?Cô nói nhảm gì đấy?
-À..không...Anh ngồi xuống đi tôi sẽ làm buổi sáng cho.
-Nhanh đấy.


-Biết rồi ông hai!-Đào Anh nói sau đó vào bếp làm món sandwich mà cô hay làm nhất.Từ lúc Đào Anh làm món này chưa có ai bao giờ chê.
-Đây.-Đào Anh để món sandwich ấy lên bàn.
-Sandwich?-Quốc Bảo nhìn Đào Anh.
-Ờ...sao?
-Không có gì...
-Ăn đi.
Quốc Bảo cầm lên ăn.
-...


-Sao vậyDở lắm hả?-Đào Anh hỏi.
-Cô...học cách làm sandwich này từ ai?
-Hả?
-Cô học cách làm sandwich này từ ai?!-Quốc Bảo đột nhiên nổi giận lên đùng đùng.
-Anh sao vậyNgười ta đang nhìn đấy.-Đào Anh nói lí nhí.
-...-Quốc Bảo không nói gì mà bỏ đi một mạch.


-Sao vậy Đào Anh?-Chị gái lúc nãy lại.À quên chị ấy tên là Giang.
-E..em thật sự không biết...
-Sandwich?-Chị Giang nhìn dĩa sandwich Đào Anh làm rồi ngồi xuống ghế cầm lên ăn thử.
-Chị Giang?-Đào Anh nhìn xuống.
-...
-Dở lắm đúng không chị..
-Em...Sandwich này là do em làm phải không?
-Vâng.


-Ngon...ngon tuyệt vời...Ngon tuyệt vời!!-Chị Giang nhảy lên.
-Hả?-Đào Anh vẫn ngơ ngác.
-Chi chị cái này nha!-Chị Giang lấy luôn sandwich rồi đi.
-Hả?Thế sao hắn lại không thích....
...
-Tại sao chứ-Đào Anh đi thì va vào một người.-Oái!


-Ây!-Người đó phản xạ nhanh nắm lấy tay Đào Anh kéo lại.Rốt cuộc Đào Anh vô tình ôm chầm lấy người đó.
-Em không sao chứ?-Người đó hỏi.
-A!Em xin lỗi!Em bất cẩn quá!-Đào Anh đẩy người đó ra và cúi xuống xin lỗi.
-Đào Anh?
-Hả?
Là Hoàng Phương!
-Em đang làm gì ở đây?


-À...em...
-Anh Phương ơi~ một giọng nói vang đằng sau.
-A...-Hoàng Phương nhìn về phía đó.
Là một cô gái tóc vàng nâu.Mặc áo crop top chạy lại ôm chầm lấy Hoàng Phương.
-A...Huyền...-Hoàng Phương nói.
-Ai vậy anh?-Đào Anh hỏi.


-Cô là aiTôi là bạn gái anh Phương có liên quan đến cô không?-Cô gái đó liếc mắt nhìn Đào Anh.
-A..-Đào Anh ấp úng.-Mình không là gì đâu...
-Thế hở-Cô gái đó vẫn nhìn.
-Huyền,thôi đi.-Hoàng Phương nói.
-Hả?Anh không yêu em sao-Huyền nũng nịu.


-Không phải là không yêu...-Hoàng Phương cười.
-Xin lỗi hai người tôi đi đây...-Đào Anh lén lén.
-A!Khoan!-Huyền la.
-Hả?
-Cô tên gì
-Đ..Đào Anh...
-Tôi tên Huyền!
-À...vâng...
-Nếu cô không có gì với anh Phương thì tôi xin lỗi.Nhưng hãy nhớ rằng anh Phương là của tôi.
-Vâng...


-Còn anh!-Huyền xoay qua nhìn Phương.
-H..hả?-Phương nhìn xuống.
-Hôm nay em bảo anh mang giày màu đỏ cơ mà.
-Màu đỏ này.
-Cái đó là đỏ đậm!
-Cũng là đỏ thôi.-Phương cốc đầu Huyền.
...
-Haiz...Mai lại lên máy bay.Đi Hàn Quốc sao....-Đào Anh vào phòng dọn hành lí cho ngày mai.
Cạch.


-Ai?-Đào Anh quay lại.Là Quốc Bảo!Đào Anh quay đi.
-X..xin lỗi.-Quốc Bảo dựa lưng vào cửa .
-Tại sao?
-Hồi sáng tôi có hơi giận....n-Quốc Bảo nhìn Đào Anh.
-Hức...-Đào Anh khóc.
-Sao cô khóc?
-Anh đấy!Tôi đã làm cho anh...thế mà anh...hức...
Soạt.


-Ơ...-Đào Anh giật mình vì Quốc Bảo đang ôm.-Anh đang làm gì vậy?
-Xin lỗi...món sandwich cô làm...rất rất ngon...nhưng nó làm tôi nhớ một cô gái....
-Tôi biết rồi....tôi xin lỗi...-Đào Anh khóc.
-...-Quốc Bảo đột nhiên càng ngày càng nặng.
-Anh...nặng...Ngủ rồi...Haiz....làm sao đây...


Sau một hồi lăn lộn,Đào Anh cũng kéo được Quốc Bảo lên giường.Nhưng vì là giường Đào Anh nên cô bắt buộc phải ngủ dưới sàn.
...
-Chuẩn bị chưa con?-Mẹ Quốc Bảo hỏi Đào Anh.
-Dạ rồi ạ!-Đào Anh cười.


Hiện giờ họ đang đứng trước xe.Đào Anh quay lại chào chị Giang,Hoàng Phương và Huyền rồi lên xe cùng Quốc Bảo,Gia Huy và Linh.
-Lại sắp lên máy bay.-Gia Huy thở dài.
-Sao vậy?Không thích hả?-Linh ngồi kế bên hỏi.
-Chỉ là hơi mệt...-Gia Huy ngáp.


-Haiz...anh đấy.Suốt ngày chỉ biết chơi rồi lăn đùng ra ngủ.Có ngày thành heo bây giờ.
Rồi cuộc đối thoại của hai người họ cứ tiếp diễn trên xe.Chắc ai đi ngang qua cặp này cũng ghen mất.


Họ lên máy bay,ăn,ngủ.Lần này Quốc Bảo và Đào Anh không còn ngồi chung với nhau.Do Quốc Bảo nói ngồi ở đó nhiều con gái,phiền phức lắm.Nên đã chuyển chỗ của mẹ Quốc Bảo.Thế nên mẹ Quốc Bảo ngồi kế Đào Anh.
(Trích từ lời tác giả:Seoul ơi Seoul ơi!Here I come!)






Truyện liên quan