Chương 36-3

-Lấy cái này,cái này,cái này,cái này thì lấy cuốn màu hồng.
Quốc Bảo đứng chỉ các cuốn sách cần mua còn Đào Anh thì phải ôm từng cuốn đi qua đi lại.
-Nặng quá....mệt nữa...
-Nhanh lên.Ra tính tiền đi.Hết rồi đó.
-Rồi rồi.
...
-Phù...Cuối cùng cũng đến nơi.
Đào Anh thở phào.


-Cô cất mấy quyển đó vào tủ đi.Tủ nào trống thì lấy.
-À ừ.
Nói xong Quốc Bảo bỏ đi.
-Lại là máu lạnh rồi...
Đào Anh nhìn Quốc Bảo đi đột nhiên một cô gái nhảy ra đi kế bên Quốc Bảo.Họ nói chuyện với nhau rồi đi lên lầu.
-Ai vậy nhỉ.Mặc kệ cất đồ cái đã.
-Ây!


Một người vỗ vào lưng Đào Anh.
-A!Anh.
Là cậu con trai tóc đỏ lúc nãy.
-Làm gì vậy?Cần giúp không?
-Khỏi khỏi.Không có gì đâu.
-Mặc đồng phục rồi à?Dễ thương thế.
-Ừa...mà....Sao...Nhiều người nhìn vậy?
-À...
Xung quanh họ đều là con gái.
-Fan hâm mộ của tôi.


-Hả?Anh mà cũng có fan?
-Tất nhiên.
-Ghê vậy...Mà thôi anh đi đi họ lại nói này nói nọ nữa....
-Biết rồi.
Hắn xoa đầu Đào Anh.
-À...Cô tên gì?
-Đào Anh...Trần Đào Anh.
-Tôi tên là Triết.Vũ Anh Triết.
Nói xong hắn quay đi.
-Triết....Tên hay nhỉ.


Đào Anh dọn đồ xong lật thời khoá biểu ra xem tiết đầu tiên của mình.
-Phòng 405.Cô Phương.Lầu 4 à.Bản đồ.A,sách nữa.
Đào Anh theo bản đồ lên lớp.
Vừa mở cửa ra ai cũng nhìn Đào Anh rồi xì xầm to nhỏ.
-A!Cậu!
Có người đứng lên chỉ Đào Anh.
-Hả?Tớ?


-Cậu....Vào phòng đựng dụng cụ đi...ở ngoài sân á.Cái cửa màu đỏ á!Có người muốn gặp cậu.
Đào Anh khó hiểu.
-Ai vậy?
-Thì cứ xuống đi.
-Nhưng mà...Đến giờ học....
-Hôm nay cô nghỉ rồi.Nếu dạy thì nãy giờ cô ở đây rồi.Cậu xuống lẹ đi.
-Ờ...Ừ.


available on google playdownload on app store


Đào Anh đi xuống sân tìm ra phòng có cánh cửa màu đỏ.Đi vào.
Có một người con trai đang ngồi nghe nhạc trong đó.Hình như là ngủ rồi.
-Q..Quốc Bảo?...
Rầm!Cánh cửa đóng sầm lại.
-A.
-Gì mà ồn vậy?Đào Anh?
-...
Đào Anh không nói gì quay lại cố mở cửa.


-K..Khoá rồi...Ôi mẹ ơi...Sao đời con cứ bị nhốt hoài vậy?...Cứu con với.
-Cửa khoá rồi à?
-Ừ.....
-Ngồi xuống đi.
Đào Anh đứng im.
-Tôi bảo cô ngồi xuống mà.
-B..Biết rồi...
Đào Anh từ từ ngồi xuống.
Hai người ngồi im thinh trong kho mà không nói gì.
Đào Anh cuối cùng cũng lên tiếng.


-Tôi...Có rất nhiều điều muốn hỏi anh.Rất rất nhiều...Đến nỗi muốn viết mấy trang giấy thật dài...Anh đi đâu vậy?
-Nhất thiết phải nói sao?
-T...Thôi mệt anh quá.Muốn nói thì không muốn thì thôi.Cãi với anh làm gì...


-Ba tôi đột nhiên bệnh nặng.Mà chỉ có trường này mới có thể dạy những thứ tôi cần để điều hành công ty tốt thôi.Mẹ tôi cũng bảo tôi đến đây nên tôi không từ chối được.
-....Nhưng....Cũng đâu có cớ gì mà chúng ta phải chia tay đâu chứ?
-Cũng có lý do...


Quốc Bảo đứng dậy.Nhìn xung quanh sau đó tìm cái gì đó.Đột nhiên cầm lên một cây búa.
-N...N...Này...Anh đ..định làm gì vậy?
-Đợi xíu đi.
-H...Hả?
Quốc Bảo đập vào cái cửa.Theo phản xạ Đào Anh giật mình.
-Oái trời ơi....Giật mình...


-Ra đi.Hết giờ học rồi nên cô có thể về đấy.
Quốc Bảo bỏ đi.
-Trời ơi...Lạnh sống lưng....
Đào Anh lên lớp thế là bị một phen phạt của cô Phương.Bắt phải ở lại chép phạt.
-Đáng đời.
-có người cũng tin lời tụi mình nói nữa.
Đào Anh đi phớt qua lấy sách vở ra chép bài.


-Oáp.....Mỏi tay quá trời ơi.
Cộc cộc.
Đào Anh nhìn qua.
-T..Triết?
-Ơ?Phải là anh Triết mới đúng chứ?
-A...Xin lỗi...
-Làm gì vậy?
Hắn đi tới kéo ghế lại ngồi.
-Chép phạt.
-Mới ngày đầu mà chép phạt?
-Hu hu.Xui tận mạng mà...
-Ngốc quá.
-Sao anh không về đi?Em chép lâu lắm.


-Thôi.Ở nhà chán lắm.Tôi ở đây ngủ xíu.Khi nào xong thì gọi tôi.
-À...Biết rồi.
Đào Anh ngồi chép mãi.Bà Phương coi bộ cũng ác.Chép lại cả tiết đến 10 lần.Mà mấy thứ viết ngắn gọn bả kéo mắm kéo muối vô.
Đến 1 giờ rưỡi mới xong.(p.m, trường này học nửa buổi).


Đào Anh dọn dẹp sách vở nhẹ nhàng rồi quay sang tính gọi Triết dậy.Mà nhìn gần...hắn đẹp trai thiệt.Tóc đỏ...
-Nhìn đã chưa?
-H..Hể?Anh chưa ngủ?
-Ngủ rồi.Mà không ngon.
-Ai bảo ở lại làm gì?
-Tại chán.
Đào Anh lấy điện thoại ra cắm tai nghe vào.
-Nghe nhạc à?
Đào Anh gật gật.


-Oáp...buồn ngủ quá đi.
-Anh về nhà đi.Em về đây.
-Ừ.Mai gặp.
-Dạ.Chào anh.
Đào Anh về khách sạn thì điện thoại reo.
-Alo?
-Đào hả?
-Linh?






Truyện liên quan