Chương 33

Hôm sau, Quý Tiểu Trạc thức dậy đập vào mắt cậu nhóc là quần áo mới ở đầu giường – Quần yếm denim.
Cơn mơ ngủ lập tức biến mất, cậu nhóc nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo, mặc luôn quần yếm lên thân thể trơn bóng chỉ có mỗi cái qυầи ɭót trên người, nhìn rất hấp dẫn nha.


Cậu nhóc vui vẻ chạy ra hỏi Đường Đường: “Mẹ ơi, có đẹp không ạ?”


Đường Đường buồn cười mặc thêm áo thun trắng cho thằng bé, cuối cùng cũng bình thường rồi, cái yếm này mặc trên người Quý Tiểu Trạc rất vừa vặn, vốn dĩ cậu nhóc tròn tròn mềm mềm như một cục bột nếp, bây giờ mặc vào càng tròn hơn.


Quý Tiểu Trạc vui vẻ đứng trước gương chiêm ngưỡng bản thân, cảm thấy mình đẹp trai ngất ngây, hai tay bỏ vào túi lúc la lúc lắc, rồi đưa tay lên cằm tạo hình chữ V: “Mẹ ơi, con có đẹp trai không?”
Đường Đường rất nể tình cho cậu nhóc hai dấu like, “Bảo bảo con rất đẹp trai!”


“Ánh mắt của mẹ thật tinh tường!” Quý Tiểu Trạc xoay mấy vòng rồi chạy ra ngoài, “Con xuống dưới chơi một chút nha mẹ, lát nữa sẽ về!”
Sao Đường Đường lại không biết cậu nhóc đi khoe quần áo mới chứ, chỉ dặn dò, “Không được đi ra ngoài đại viện nhé, chơi một lúc rồi nhớ về đó!”


“Vâng ạ.” Nói xong đã không thấy bóng lưng của cậu nhóc đâu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


available on google playdownload on app store


Gia đình quân nhân ở trong đại viện rất an toàn, không sợ đứa trẻ sẽ bị người xấu bắt đi, cũng không có chỗ nào nguy hiểm, cho nên Đường Đường rất yên tâm cho cậu nhóc xuống chơi với bạn bè, nhân lúc Tiểu Trạc không ở nhà, cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh quét dọn sạch sẽ, hôm nay còn phải qua nhà Trương Thành hỗ trợ, nên cô muốn dọn dẹp nhà cửa nhanh một chút.


Kết quả Đường Đường đã sớm làm xong hết việc nhà, đợi mãi cũng không thấy ai, cho đến tối mới có tiếng gõ cửa, ngoài cửa là Phương Vũ Vi.
Phương Vũ Vi cầm túi đồ ăn trong tay: “Chị dâu, em mới mua đồ ở trên trấn về, đồ ăn đã có rồi, bây giờ nấu cơm luôn hả chị?”


Bây giờ chuẩn bị cơm đã quá trễ rồi, buổi tối phải làm biết bao đồ ăn, nhưng Đường Đường cũng không nói gì, chỉ đóng cửa lại, dắt Tiểu Trạc qua nhà đối diện.


Đường Đường nhét vào túi của Tiểu Trạc một số đồ ăn, cho cậu ngồi trên ghế sô pha nhà Trương Thành ngoan ngoãn chơi trò chơi, cô mặc tạp dề vào rồi đi vô phòng bếp, thời gian gấp gáp, trước tiên cô xử lý nguyên liệu, gọt vỏ, rửa sạch, chuẩn bị xong xuôi, như vậy lát nữa mới có thể nhanh nấu xong.


Phương Vũ Vi cũng đi vào phòng bếp, nhìn đông nhìn tây không biết mình nên làm gì, bèn hỏi Đường Đường: “Chị dâu, để em giúp chị nha, chị muốn em làm gì cứ nói.”


Đường Đường suy nghĩ thời gian không còn sớm, hai người sẽ nhanh hơn, nên nói: “Vậy em giúp chị gọt vỏ đi, chị đi nhặt rau.”
“Ok ok.” Phương Vũ Vi lấy dao, cầm lấy quả khoai tây trong tay Đường Đường bắt đầu gọt vỏ.


Đường Đường đang nhặt rau ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, mím môi, trong lòng khẽ thở dài, Phương Vũ Vi chắc là chưa vào bếp lần nào, động tác gọt vỏ trúc trắc, cô ấy di chuyển rất cẩn thận tránh gọt trúng tay, từng chút từng chút một rất chậm chạp, thời gian cô ấy gọt vỏ một củ khoai tây bằng người khác gọt được 10 củ.


Đường Đường không biết nói gì, sau khi nhặt rau xong, đi đến cầm lấy dao trong tay Phương Vũ Vi, “Để chị làm cho, em bóc tỏi giúp chị đi.”
Phương Vũ Vi nhẹ nhàng thở ra, cầm tỏi ra phòng khách ngồi.


Lúc Trương Thanh dẫn mọi người về nhà, thấy Phương Vũ Vi đang ngồi trên ghế coi TV, anh nhíu mày, rồi nhìn Đường Đường đang bận rộn trong phòng bếp, lặng lẽ đi đến nói nhỏ vào tai cô ấy: “Sao em không vào bếp giúp chị dâu một tay? Chị dâu chỉ đến hỗ trợ chúng ta, không phải là giúp việc của em.”


Phương Vũ Vi bĩu môi giận dỗi nhìn anh, “Em không giúp chị ấy cái gì? Chỉ là em không biết làm những thứ khác, nên chỉ có thể ngồi đây bóc tỏi thôi nè, anh không thấy em đang làm hả?”


Trương Thành nhìn củ tỏi trong tay cô ấy, há miệng muốn nói gì nhưng rồi lại thôi, đi vào phòng bếp, nói lời cảm ơn với Đường Đường đang xào rau: “Chị dâu, hôm nay làm phiền chị rồi, Vũ Vi cô ấy không biết nấu ăn, vì vậy đã để chị làm hết, vất vả rồi.”


Đường Đường xào rau lắc đầu, “Không sao, tôi cũng quen rồi. Chỉ là hôm nay nấu hơi muộn, mới làm xong được vài món thôi, chắc các cậu đã đói bụng rồi, trước tiên dọn đồ ăn ra bàn đi, lát nữa tôi sẽ mang ra thêm.”
“Chị dâu đừng vội, cứ từ từ, tụi em không đói bụng.”


Trương Thành dọn đồ ăn lên bàn, nói Phương Vũ Vi bảo mọi người đến ăn cơm, rồi cậu ta quay lại phòng bếp, “Chị dâu, để em giúp chị, có gì cứ nói em làm cho, tùy tay nghề của em không tốt lắm, những đồ ăn nấu ra vẫn ăn được.”


Đường Đường sao lại bắt một người đàn ông hỗ trợ được, bèn khuyên cậu ta ra ngoài: “Tôi nấu sắp xong rồi, chỉ còn xào rau nữa thôi, cậu ở đây cũng không giúp được gì ngược lại còn cản trở tôi, cậu ra ngoài uống rượu với mọi người đi, nếu cần tôi sẽ nói.”


Trương Thành thấy cô thật sự không cần hỗ trợ, gãi đầu, ngượng ngùng đi ra ngoài.
“Trương Thành mau đến đây, hôm nay cậu là chủ nhà, đừng nghĩ trốn được, mau tới uống rượu, tối nay phải chuốc cậu không ngóc đầu lên được!” Mọi người thấy Trương Thành đi ra lập tức quát đến.


Trương Thành vén tay áo, “Được thôi, uống thì uống, chỉ sợ các cậu không có bản lĩnh đó!”
“Đừng có khoác lác! Nhanh rót rượu đi!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Cấp dưới của Trương Thành la hét, rồi lại nhìn Phương Vũ Vi: “Hôm nay lần đầu tiên chúng ta đến nhà doanh trưởng ăn cơm, cũng là lần đầu được gặp chị dâu, nào mọi người mau đến kính doanh trưởng và chị dâu một ly đi, cảm ơn chị dâu đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú tiếp đãi bọn em!”


“Đúng! Cảm ơn chị dâu đã chiêu đãi!” Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa.
Phương Vũ Vi mỉm cười rót bia cho mình: “Tửu lượng của tôi không tốt, không thể uống rượu trắng cùng mọi người, đổi thành bia chắc không sao nhỉ?”


Cô ấy cho mọi người mặt mũi đã là tốt lắm tồi, mọi người lập tức đồng ý, nói: “Tùy chị dâu, chúng em uống với doanh trưởng Trương được rồi!”


“Tôi kính mọi người một ly, lát nữa các cậu nhớ tha cho doanh trưởng một chút, nếu uống nhiều quá tôi sợ anh ấy sẽ say phát điên lên!” Phương Vũ Vi nói rồi uống cạn.


“Được! Chị dâu thật dũng cảm! Doanh trưởng, chị dâu đã như vậy, anh cũng không thể không bằng được chứ nhỉ? Nếu anh không uống, bọn em chỉ có thể đi tìm chị dâu.” Mọi người đùa giỡn nói thế thôi, mục đích chính là rớt rượu cho Trương Thành, Trương Thành không thể từ chối, bèn nhận lấy.


Không khí trên bàn ăn rất ấm cúng, mọi người rất sôi nổi.
Quý Yến nhìn Phương Vũ Vi, người đang được mọi người tiếp đãi nhiệt tình, đáy mắt lạnh lùng, gắp đồ ăn cho Quý Tiểu Trạc, rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.


Đang là mùa hè, trong phòng bếp lại có lửa, nhiệt độ cao lên, quần áo Đường Đường đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng vậy, hình như cô sợ mồ hôi sẽ rơi xuống đồ ăn, chỉ có thể dùng khăn lau không ngừng, vừa lau vừa xào rau.


Trong mắt Quý Yến xẹt qua tia u ám, đi đến phía sau Đường Đường, cầm lấy khăn trong tay lau mồ hôi cho cô.
Đường Đường bị giật mình, quay đầu lại thấy là Quý Yến, thở phào, “Chồng à sao anh lại vào đây? Không phải đang ở bên ngoài uống rượu với bọn họ hả?”


“Tôi uống nhiều rồi, nên vô đây nghỉ ngơi một chút, em cứ nấu ăn đi, tôi lau mồ hôi cho em.”
Đường Đường lo lắng nhìn anh, “Anh không sao chứ? Bao tử khó chịu hả? Có muốn ăn gì cho đỡ không?”
Quý Yến mím môi lắc đầu, “Không sao, nghỉ ngơi một chút là được.”


“Vậy được rồi, anh chờ em một lát, nấu xong em sẽ làm canh giải rượu cho anh uống nha, như vậy sẽ thoải mái hơn.”
Quý Yến nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn mồ hôi trên trán cô chảy xuống, dùng khăn lau cho cô.
Anh lau mồ hôi cho cô…….


Khuôn mặt Đường Đường đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, trên mặt bình tĩnh xào rau vậy thôi, chứ trong lòng cô đã sớm ch.ết vì ngọt rồi, lúc nãy còn thấy nhiệt độ trong phòng bếp cao bây giờ thì không như vậy nữa, động tác trên tay cũng chậm lại.
He he, thời gian ơi xin hãy ngừng trôi.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Yến vừa lau mồ hôi cho cô vừa hỏi: “Quần áo trên người Quý Tiểu Trạc là em làm hả?” Từ khi anh về Quý Tiểu Trạc đã bắt đầu khoe khoang.


Đường Đường dạ một tiếng, giọng nói tràn ngập ý cười, “Hôm qua vừa làm xong, con nó rất thích, sáng sớm đã chạy ra ngoài khoe rồi.”


Quý Yến cau mày, trong lòng hơi khó chịu, tuy quần áo mới trên người Quý Tiểu Trạc rất đẹp, nhưng để may được nó không dễ dàng gì, cô phải khâu từng mũi một, không biết phải may tổng cộng bao nhiêu mũi, sao không ra ngoài mua một cái cho rồi, vì để tiết kiệm chút tiền đó có đáng không.


“Đường Đường, không phải tối qua đã nói rõ rồi à, sao còn phải tự may quần áo?”


Giọng nói Quý Yến hơi trầm, Đường Đường ngẩn người, cho rằng anh tức giận, vội vàng quay đầu giải thích với anh: “Em không làm được gì nhiều cho ba con anh, cho nên muốn tự tay may quần áo, nếu như…… Nếu như anh không thích, thì sau này em sẽ không làm nữa.”


Thấy Đường Đường thấp thỏm, Quý Yến mới biết lúc nãy đã dọa đến cô, vì thế giọng điệu dịu lại: “Không phải tôi không cho em làm, nhưng làm cái này rất tốn thời gian, cũng hại mắt nữa, không cần tiết kiệm chút tiền đó.”


Thì ra không phải tức giận, Đường Đường nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới giải thích tiếp: “Không phải em muốn tiết kiệm tiền, em rất thích may quần áo, hơn nữa quần áo tự làm sẽ chất lượng và thoải mái hơn mua ở bên ngoài, cho nên mới muốn may cho hai người. Hơn nữa….” Nói rồi Đường Đường lại quay đầu nhìn anh, “Tuy trong nhà có tiền, nhưng sau này cần phải dùng rất nhiều, sau này bảo bảo đi học sẽ tốn rất nhiều tiền, cưới vợ cũng tốn không ít, bây giờ cưới vợ không dễ đâu, chúng ta phải dành dụm cho Tiểu Trạc.”


Quý Yến: “….” Tiểu Trạc mới ba tuổi hơn? Bây giờ tính có phải hơi sớm không?


Đôi khi Quý Yến phát hiện cô nói chuyện rất mắc cười, đành phải bỏ qua chủ đề này nói: “Chuyện của Tiểu Trạc vẫn còn sớm, bây giờ em không cần phải bận tâm, sau này muốn mua gì cứ mua, không cần tiết kiệm. Nếu em thích làm quần áo thì cứ làm đi, nhưng phải chú ý mắt một chút, đừng để còn trẻ mà khiến mắt bị cận.”


“Vâng, em biết rồi chồng.” Mật ngọt trong lòng Đường Đường sắp trào đến cổ họng, cả người rất vui vẻ, sao hôm nay anh lại tốt vậy ta, bình thường anh vốn không nhiều lời, sao hôm nay lại nói nhiều thế nhỉ, toàn là những lời quan tâm đến cô, có phải anh đã thích cô hơn một chút rồi không?


Khóe miệng Đường Đường cười gần đến mang tai, vui vẻ hoàn thành những món ăn còn lại, người không biết còn tưởng cô đang có chuyện vui.
Quý Yến thấy cô vất vả mà vẫn cười tươi như vậy, khóe miệng cũng cong lên.
Ngốc.


Hai người dường như đã hoàn toàn quên mất bên ngoài, vẫn luôn ở trong phòng bếp chờ đợi, lúc này mới cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Mọi người thấy Đường Đường bận đến bây giờ, bèn nói cảm ơn với cô, hơn nữa còn nhiệt tình kính rượu tỏ vẻ cảm ơn.


Đường Đường không biết uống rượu, xin lỗi với mọi người, “Xấu hổ quá, tôi không biết uống rượu, mọi người đừng để ý tôi.”


Mọi người tất nhiên sẽ không để ý, bởi vì đã có Quý Yến ở đây, cho nên sau Trương Thành, Quý Yến trở thành đối tượng tiếp theo, không còn cách nào khách, ai bảo bọn họ có vợ chứ, khiến người khác ghen tỵ, không ép mấy người thì ép ai.


Quý Yến cũng không từ chối, anh cũng uống thay cho Đường Đường.
Bữa ăn này ăn đến 10 giờ mới kết thúc, cuối cùng mọi đều đã bất động, đồ ăn trên bàn cũng đã ăn hết sạch sẽ.


Đường Đường và Quý Tiểu Trạc là hai người duy nhất không chạm vào rượu, thấy mọi người đều say khướt không nhúc nhích, cô chủ động dọn dẹp tàn cuộc, lúc trước mọi người đến nhà mình ăn cơm, cũng dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi, cho nên cô không để mặc nhà người khác như vậy được, như vậy không tốt.


Đường Đường dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp xong, chuẩn bị đem rác dọn sạch sẽ, nào biết tay đã bị Quý Yến nắm lấy, sắc mặt anh lạnh lùng, giọng nói cũng rất trầm: “Đường Đường, chúng ta về nhà.”


“Nhưng mà còn rác ——” Đường Đường đang nói thấy ánh mắt của anh lập tức ngậm miệng lại, yên lặng gật đầu, ngoan ngoãn theo anh về nhà, cũng không chào Trương Thành một tiếng.


Hình như Đường Đường cảm thấy Quý Yến đang không vui, nhưng lại không biết chuyện gì, trong lòng thấp thỏm không thôi, cho đến khi đi ngủ, Đường Đường cảm thấy anh chưa khôi phục lại như bình thường.


Ngoài tiếng hít thở ngủ say của Quý Tiểu Trạc ra, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, sự yên tĩnh này khiến Đường Đường khó chịu.
Trong lòng có tâm sự nên cô không ngủ được, lăn qua lăn lại rất lâu, cuối cùng nhịn không được lấy hết cảm đảm hỏi Quý Yến: “Chồng ơi, anh tức giận à?”


Quý Yến không trả lời, không biết anh đã ngủ hay chưa.
Đường Đường cắn môi, định ép mình đi ngủ thì Quý Yến mở miệng, “Đường Đường, sau này nhà đối diện lại nhờ em giúp đỡ thì đừng vội đồng ý, biết chưa?”


“Hả? Tại sao?” Trong lúc nhất thời Đường Đường không hiểu, sao anh lại nói chuyện này, chẳng lẽ anh tức giận vì sự giúp đỡ của cô tối nay? Nhưng không có chuyện gì xảy ra mà.


“Không sao hết, nên em nhớ sau này có như vậy nữa cũng đừng vội, không cần phải đồng ý, cũng không cần giữ mặt mũi cho tôi, muốn từ chối thì từ chối.”
Tuy Đường Đường không biết anh bị làm sao, nhưng lời của Quý Yến cô sẽ tiếp thu, “Vâng, sau này em sẽ hỏi anh có nên đồng hay không nha?”


“Ừ, không có chuyện gì nữa, ngủ đi.”
Nghe Quý Yến nói vậy, tuy trong lòng Đường Đường vẫn còn thắc mắc, nhưng cũng không hỏi lại, đành nhắm mắt đi ngủ, hôm nay nấu cơm quá mệt mỏi cho nên chẳng mất chốc cô đã ngủ say.


Nghe thấy tiếng hít thở của Đường Đường, Quý Yến mở mắt ra nhìn cô rất lâu.
*
Hôm sau Đường Đường nhớ lại chuyện tối qua vẫn không hiểu được, cô không biết tại sao anh lại tức giận, rồi cái gì sau này cô không cần phải đồng ý giúp đỡ.


Không phải anh và Trương Thành là bạn bè, đồng đội tốt với nhau à, hai nhà lại đối diện, giúp một chút cũng là chuyện bình thường mà, sao anh lại nói như vậy nhỉ? Không lẽ anh và Trương Thành xích mích với nhau?
Hay là chồng cô gây chuyện với người khác? Chắc là không đâu nhỉ.


Chỉ cần Quý Yến có chuyện, Đường Đường cảm thấy bất an.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


Thấy dáng vẻ nghĩ trăm lần cũng không ra của Đường Đường, vợ đoàn trưởng còn tưởng rằng hai vợ chồng cãi nhau, quan tâm hỏi: “Có tâm sự gì à? Có phải cãi nhau với Quý Yến không? Nếu không em kể cho chị dâu nghe đi, dù sao chị cũng là người từng trải, có thể giải đáp thắc mắc cho em.”


Đường Đường suy nghĩ, quyết định kể hết mọi chuyện cho chị ấy, nói không chừng chị dâu biết được nguyên nhân thì sao.


“Chị dâu, hôm qua tụi em đến nhà Trương Thành ăn cơm á, nhưng mà ăn uống xong hình như ba Tiểu Trạc không vui, còn nói em sau này không cần phải đồng ý hỗ trợ nữa, em không cần để ý đến mặt mũi của anh ấy, muốn từ chối thì từ chối. Em không hiểu sao anh ấy lại nói như vậy, không phải quan hệ của Quý Yến và Trương Thành khá tốt sao, theo lý thuyết thì không nên như vậy, em nghi ngờ không biết bọn họ có mâu thuẫn gì không.”


“Không có chuyện đó đâu, sao bọn họ lại có mâu thuẫn được, theo như chị thấy, tám chín phần là do em qua giúp đỡ nhà Trường Thành nên cậu ấy mới không vui, hôm qua có chuyện gì xảy ra không?”


“Không có, hôm qua mọi người ăn cơm rất vui vẻ, hơn nữa chuyện em giúp họ ba Tiểu Trạc có biết mà, chắc anh ấy không phải tức giận chuyện này.”


Hôm qua vợ đoàn trường không đến ăn cơm, nên không biết được tình hình cụ thể, lập tức dò hỏi: “Vậy em kể hết chuyện ngày hôm qua đi, chị sẽ phân tích cho em.”
Thế là Đường Đường kể từ lúc Phương Vũ Vi gõ cửa cho đến lúc tàn cuộc cho chị ấy nghe.
Hết chương 33.






Truyện liên quan