Chương 14

Hôm nau là chủ nhật nên Du Mẫn được Thiên Ngạo chở đi biển chơi để thư giản cho những ngày mệt mỏi.
"Du Mẫn à!" Anh ôn nhu, ôm cô vào lòng thủ thỉ cất tiếng nói
Cô đang ngồi lắp cát thành lầu đài trước biển xanh thì bị anh ôm bất ngờ, ngước nhìn anh hỏi
"Sao vậy anh?"


Nghe thấy cô trả lời, thì Thiên Ngạo tiếp tục hỏi
"Anh hỏi em này! Nếu như có một người thích thầm em bao lâu nay muốn có cơ hội tỏ tình với em thì em có chấp nhận không?"
Cô bất ngờ bị anh hỏi như vậy nhưng cũng nhỏ nhẹ giải đáp


"Vâng! Nếu như người ấy là người em thích thì em sẽ đồng ý còn nếu như chỉ xem người đó không phải là yêu thì có lẽ em sẽ suy nghĩ lại!"Du Mẫn nói xong ngước nhìn bầu trời xanh trước mặt
"Vậy sao!" Anh kéo Du Mẫn quay lại, để cho cô nhìn chằm vào mình "Vậy anh tỏ tình với em? Em chịu không?!"
[......]


Tại khách sạn Lorenzo, và tại căn phòng 902 vẫn phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc người, vẫn là tiếng va chạm da thịt với nhau không ngừng nghỉ, tiếng rên kiều mĩ của người phụ nữ trẻ đồng thời là tiếng gầm gừ của người đàn ông ấy. Họ đang ân ái như không biết mệt là gì?
"Um...sướng...nhanh....nhanh....!"


"Được! Anh chiều bảo bối!" Hắn ta nói xong, liền dùng sức đẩy thật mạnh vào bên trong cô ta, khiến cả hai vừa đau vừa thoái mãi tột cùng "Ưm..sướng không... tiểu ɖâʍ đãng!
Lệ Quyên thở mệt nhọc, giọng đứt quãng nói "Um..! Sướng sướng ạ! Lâm Tổng thật sướng!"


Hắn nhìn cô ta cười rồi nằm xuống ôm cô ta vào lòng, Mạc Gia nhìn Lệ Quyên cười rồi nói
"Sao em lại về đây! Bên kia không tốt sao?"
"Tốt chứ! Tại tôi có việc bận trên đây nên về sớm!"
"Thật sao? Hay về đi tìm thằng khác hoặc Chủ tịch Tổng nào?"


available on google playdownload on app store


Cô ta bị nói trúng tim đen lấp bấp nói "L...làm...gì có!!"
"Em dám nói sạo thì đừng hòng em ra khỏi giường. Tôi chơi ch.ết em!"
Hắn nói xong tiếp tục lật cô ta lại và bắt đầu một hiệp trận mới
[.....]


Quay trở lại với cuộc tỏ tình của Thiên Ngạo và Du Mẫn. Cô bất ngờ khi nghe anh nói như vậy thì lúng túng không biết trả lời sao. Thấy cô im lặng trừng trừ như vậy anh mới nói tiếp
"Du Mẫn! Từ khi em và anh sống chung với nhau lâu như vậy! Anh mới biết rằng, anh đã có tình cảm với em rồi! Lệ Du Mẫn à, Anh yêu Em"


Khi nghe anh nói vậy, cô vô cùng cảm động, dù biết rất lâu sống chung với Thiên Ngạo cô dường như đã có tình cảm với anh nhưng lại không dám nói ra. Sợ có điều gì đó xảy ra!!!?
Thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt, như mong đợi câu trả lời từ cô. Du Mẫn mới mở miệng ra nói câu trả lời của mình


"Em.....  "






Truyện liên quan