Chương 21
#
Ghi_chú:
có phần hạnh hạ thân xác (nhẹ), ai thấy không thích hợp với phần hạnh hạ này hãy qua đọc truyện khác.
Sau khi bọn tay sai bắt Du Mẫn ra khỏi biệt thự thì nửa tiếng sau Hàn Mạc Phi và Dương Hữu Kì tới nhà anh. Vì lần trước do anh giúp Hữu Kì tìm được việc làm nên anh ta định kiếm anh cảm ơn, may có Mạc Phi chỉ giúp anh ta. Bên ngoài tiếng chuông vang lên nhưng người trong nhà vẫn không nghe, nhấn mãi vẫn không thấy thì từ trong nhà Thiên Ngạo bươc tới tay thì xoa cổ
"Sao anh giờ mới mở cửa?" Mạc Phi nhìn anh nói, rồi nhìn đắng sau nhà, lạ thay Du Mẫn đâu?
"Du Mẫn bị bắt cóc rồi nhanh lên, kiếm Du Mẫn đi" bây giờ anh mới hốt hoảng hét lên nói. Khuôn mặt lạnh của anh bây giờ không còn mà giờ đây chỉ chứa đầy sự sợ hãi, lo lắng dành cho cô
,"Sao? Du Mẫn bị bắt cóc? Ai bắt cô ấy?" Mạc Phi nghe được cũng hốt hoảng hét lên
"Cậu không biết đâu? Bây giờ tôi phải đi tìm Du Mẫn, tôi không thể cho Trương Lệ Quyên hại Du Mẫn được! "Thiên Ngạo như điên lên, cố chạy thật nhanh để đi tìm cô nhưng bây giờ đâu biết cô ta chở cô đi đến đâu đâu!!!
Mạc Phi và Hữu Kì nhìn nhau rồi chạy tới phía Thiên Ngạo giữ tay anh nói
"Anh bình tình! Du Mẫn sẽ không sao đâu, anh hãy về nhà nghỉ cách xem sao" Hữu Kì dịnh tay anh nói, thì bất giác Thiên Ngạo nắm cổ áo anh ta hét lên
"Nghỉ gì mà nghỉ! Có biết bây giờ Du Mẫn của tôi đang gặp nguy hiểm không? Nếu cô ấy có chuyện gì thì sao? Tôi không thể đợi được nữa... Tôi phải đi kiếm Du Mẫn trở về!" Thiên Ngạo điên dại chạy xung quanh kiếm cô nhưng vẫn là con số không
Anh thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, Anh sao có thể đợi nghỉ cách chứ? Cô bây giờ có lẽ đang rất cần anh bên cạnh, nhưng giờ lại không thể!! Nếu cô ta mà đụng đến một sợi tóc của Du Mẫn anh thề Thiên Ngạo đây sẽ lột sạch da của ả ra, khiến cô ta sống không bằng ch.ết!
Sau khi định thần lại anh mới bình tĩnh đứng dậy, vẻ mặt thảm khóc lúc này giờ đây trở nên lạnh lẽo vô cùng, sát khí từ người Thiên Ngạo lan tỏa xung quanh, khiến người nhìn cũng không dám đến gần. Anh nghỉ rằng nếu cứ lo sợ Trương Lệ Quyên sẽ biết được nhược điểm của anh mà uy hϊế͙p͙ anh đây thì quá đổi dễ nên Thiên Ngạo cần phải nghỉ cách trước rồi mới giải cứu cô sau
Anh bước lại bên chỗ hai người
"Đi thôi!"
Mạc Phi ngơ ra hỏi "đi đâu?"
"Đi tìm cách cứu Du Mẫn" Thiên Ngạo nói xong bước nhanh vô nhà, theo sau là Mạc Phi và Hữu Kì. Cả 3 người đàn ông đều cùng lo cho một cô gái và cùng cứu một cô gái. Nhưng liệu cả ba người đó có cứu được Du Mẫn trong tay Trương Lệ Quyên không?
"Du Mẫn!! Hãy đợi anh! Anh sẽ kiếm mọi cách cứu em thoát ra khỏi tay cô ta!"
______+++++_______
Nhà riêng của ả ta
"Bốp"
"Cô tỉnh dậy chưa nào?" Ả ta tát vào một bên má Du Mẫn nắm tóc cô nói
Một bên má cô cảm thấy rát rát, phần tóc thì cảm thấy đau. Du Mẫn cảm giác như có gì đó không ổn liền hé đôi mắt ra, mù mờ nhìn xung quanh
"Đây là đâu? Thiên Ngạo?" Du Mẫn mơ màng nói
"Hahha! Thiên Ngạo anh ta đâu có ở đây, cô kêu làm gì" Lệ Quyên cười điên nói trước mặt cô
"Lệ Quyên? Sao cô lại bắt tôi... Thả tôi ra mau!" Cô dẫy dụa nhưng phía sau tay chân cô bị cột sát vào ghế, không tài nào tháo ra được
"Bắt cô? Tôi đâu rãnh... Chỉ là tôi cần vài điều muốn trao đổi với Thiên Ngạo của cô một chút thôi!!!" Ả ta nhìn cô say đắm rồi giật mạnh phần tóc trên khiến Cô hét lên vì đau
"Aaaa...!" Nghe tiếng cô la, Lệ Quyên càng hứng thú hơn mà giật càng mạnh hơn làm tóc Du Mẫn vừa gối vừa đau, làm cô hét lên lần nữa, nước mặt cũng bắt đầu rơi! Cô sợ lắm, đau lắm!!! Thiên Ngạo cứu em nhanh đi... Em sợ lắm!!!
Thấy Du Mẫn khóc, cô ta cười điên lên, hành hạ cô, quả là sung sướng làm sao!!