Chương 30
Sau vụ việc xảy ra đó, Tổng Thiên Ngạo từ con người ấm áp thành một con người lạnh lùng, tàn độc. Anh về Bắc Kinh nhưng cũng hay đi rượu về khuya để quên đi cô ta nhanh hơn
Đến một ngày Ba mẹ cô Du Mẫn được chuyển qua nhà anh ở vì lí do nào đó nên gia đình cô phải sống chung với anh và anh lớn hơn cô mấy tuổi nên hai người họ thành anh em nhưng xa cách muôn trùng, ít tiếp xúc với nhau
Còn Cô ta Nhịp Gia Dao thì vẫn đang sung sướng với Lương Huy ở bên Mỹ. Bọn họ đã chuyển qua bên đó sinh sống nhưng không hiểu vì sao 1 tháng mà cả gia tài gia sản của hắn bị phá sản hết phải đi vây mượn tiền nhưng không đủ tiền nên hắn đã bán đi cả căn nhà biệt thư ở Mỹ của cô ta khiến cả gia đình phải lâm vào nguy kịch không nhà không cửa, nên Gia Dao cô ta mới đành bán thân đi làm gái bar để kiếm sống.
Cũng 1 tháng đấy, Du Mẫn và anh sống với nhau cũng dần dần gắn liền tình cảm với nhau thân thiết hơn. Trong một lần, anh đi rượu bạn về say tí mị đã không chủ quan, kiểm soát được chính mình đã cùng Du Mẫn cô làʍ ȶìиɦ với nhau, say đắm trong dục vọng. Vì một phút lỡ lầm mà anh với cô càng gắn kết chặt chẽ với nhau hơn và từ đó họ luôn giao hợp với nhau vào lúc tối hoặc nhà vắng.
______
Hiện Tại______
Anh chỉ biết lắc đầu, ngán ngẫm với thực tại. Bước ra khỏi quán bar Thiên Ngạo lấy xe Audi ra định chạy về nhà nhưng tới khúc cua quẹo, anh nhìn thấy cảnh Cô ta đang bị mấy người đàn ông chọc ghẹo sờ soạn trên người nhưng cũng vì tình nghĩa năm xưa nên anh chạy lại đến cứu cô ta
"Cảm ơn anh đã cứu em" Ả mỉm cười nắm lấy tay Thiên Ngạo nhưng bị anh phủ
"Ờ bây giờ cô về đi" Anh nói xong định quay đầu bước đi, ả liền giữ tay anh lại, giả giọng nói
"A...anh cho em ngủ nhà a...anh được không, trời khuya rồi anh định cho em đi một mình về sao?!"
Nghe ả nói vậy, anh nhìn xung quanh đúng là trời đã khuya nếu để cô ta đi một mình về cũng không an toàn huống hồ mới xảy ra vụ việc vừa nãy, nghĩ ngợi một hồi anh mới quyết định
"Ờ được, nhưng ngủ ngoài phòng khách, không được vô phòng tôi"
Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn cô ta nói rồi quay lưng bước lên xe, đợi ả lên xe rồi anh mới nhấn ga chạy nhanh về khách sạn
[.....]
Sáng hôm sau, Du Mẫn mới tỉnh dậy tại phòng Mạc Phi, cô ngồi dậy mà đầu nhức cả lên
"Cậu tỉnh rồi sao?" Hàn Mạc Phi từ cửa bước vào, bưng theo đồ ăn sáng dành riêng cho cô
"Uk, đây là nhà cậu sao?" Du Mẫn mơ màng nhìn xung quanh nói
"Ừ nhà mình, mà cậu thay đồ đi rồi ăn sáng" Hắn nói xong đặt đồ ăn sáng với bộ quần áo dưới bàn bên cạnh chăm chú nhìn cô
"Nhưng cậu ra ngoài mình mới thay được chứ?" Cô thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm thì hơi ngại liền mở miệng nói
"À...ờ vậy cậu thay đi" Hắn nói rồi đứng dậy ra ngoài không quên đóng cửa lại
Thấy hắn ra ngoài cô mới yên tâm cởi quần áo mà thay đồ mới mà hắn đem vào cho cô