Chương 9: Đừng sợ quy tắc ngầm

Hứa Dịch và Triển Bằng là bạn cùng lớp của Lâm Hi, cũng được chọn vào vòng đấu loại, khi Hứa Dịch nhìn thấy Lâm Hi ngoài khách sạn, cả người vô cùng khó chịu, đi lên phía trước, lúng túng chào hỏi anh: "Cậu... Sao cậu lại tới đây?"


Lâm Hi đeo túi xách của học viên lên vai, lười giải thích với cậu ta, mà Hứa Dịch hiểu được anh thật sự vào vòng đấu loại, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn mỉm cười nói với anh: "Cậu cũng vào được vòng trong, thật sự quá tốt rồi, tớ đã nói mà, là vàng thì sẽ sáng."


Triển Bằng đứng ven đường, khẽ hừ một tiếng, trào phúng nói: "Ai biết là vàng thật hay đồ mạ vàng, cứ chờ xem đi." Triển Bằng có gia thế, ngoại hình cũng ổn, hợp làm thần tượng, mà quan trọng nhất là cậu ta có giọng hát hay, ở lớp vô cùng nổi bật, rất nhiều hoạt động của trường đều mời cậu ta lên hát một khúc, cũng coi như là người có tiếng tăm. Mặt khác, từ nhỏ cậu ta đã phải tiếp thu giáo dục âm nhạc chính thống vô cùng nghiêm khắc, giáo viên mời đến đều là nhà nghệ thuật nổi tiếng của Áo, cho nên cậu ta không thèm để bụng chất giọng hoang dã của Lâm Hi. Đồng thời kiểu tóc và phong cách thời trang nghèo nàn của Lâm Hi cũng làm cậu ta cảm thấy cay mắt.


Trong chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 năm nay, sau khi video phần thi của Triển Bằng được biên tập lại phát lên mạng, bỗng chốc trở nên hot, thành video có lượng đánh giá cao nhất, đứng đầu bảng xếp hạng video trong website chính thức của chương trình, giọng hát độc đáo kèm ngoại hình đẹp trai của cậu ta đã thu hút được rất nhiều fans, bởi vậy ban tổ chức vô cùng coi trọng cậu ta, vài đạo diễn đã gọi điện thoại nói cho cậu ta biết hàng ngày phát Weibo cần chú ý một số việc gì, nghiễm nhiên đã coi cậu ta thành ngôi sao mới để bồi dưỡng, ngay cả việc xếp phòng khách sạn lần này, quyền lợi của cậu ta cũng không giống người khác, người khác là phòng tiêu chuẩn, còn cậu ta lại là phòng đơn giường lớn.


Hứa Dịch tạm biệt Lâm Hi, cụp mi rũ mắt đi theo Triển Bằng vào khách sạn, người không có bối cảnh giống như Hứa Dịch, thực lực lại bình thường, giờ phút này chỉ có thể ôm chặt đùi bạn cùng lớp là Triển Bằng, mới không đến nỗi quá nghèo túng giữa những người ưu tú ở đây.


"Kỳ lạ thật, tớ từng xác nhận với tổ tiết mục, rõ ràng Lâm Hi đã bị loại, tại sao bây giờ lại được vào vòng trong?" Hứa Dịch cố ý để Triển Bằng nghe được lời lẩm bẩm của cậu ta.


available on google playdownload on app store


Triển Bằng đang làm thủ tục đăng ký, nghe vậy, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, cười lạnh một tiếng, nói: "Đồ quê mùa như cậu ta, một không thực lực hai không bối cảnh, thì chỉ có thể dựa vào khuôn mặt thôi, có lẽ là đi bán mông cho người ta rồi."


Hứa Dịch nghe vậy suýt chút nữa thì ch.ết vì sặc nước bọt.
"Bán... Mông á!"
Đàn ông cũng được à?
Tam quan của cậu ta gần như sụp đổ.


Khi Lâm Hi xách theo ba lô vải cũ nát của mình bước vào khách sạn, bất ngờ bị bảo vệ chặn lại ngoài cửa. Quả đầu theo phong cách Smart của anh, chẳng hề ăn nhập với khách sạn xa hoa tráng lệ chút nào, đương nhiên bảo vệ không chịu thả người đi vào. Hứa Dịch đang định đi tới giúp anh giải thích một chút, lại bị Triển Bằng dùng ánh mắt ngăn cản, Triển Bằng khoanh tay, bày ra tư thế xem kịch vui sống ch.ết mặc bay.


Lý Huyền vừa mới bàn bạc xong hợp đồng với công ty Hoa Ngữ, từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Lâm công tử phong cách vô cùng thoát tục đứng ngoài cửa khách sạn, dường như vướng phải chút phiền phức, bảo vệ đứng trước cửa quát ầm lên, tâm trạng vô cùng kích động, Lâm Hi lại rất bình tĩnh, không nói lời nào.


Lý Huyền nói một tiếng tạm biệt với đối tác, đi tới chỗ Lâm Hi.
Lâm Hi thấy Lý Huyền đi ra, huýt sáo một tiếng, gọi: "Bảo bối."
Lý Huyền trợt chân, suýt chút nữa ngã lăn ra cửa.
Đệch!
Lý Huyền bâng quơ nhìn xung quanh một vòng, may mà không có ai quen biết cô.


Cô đi đến giải thích với bảo vệ vài câu, cuối cùng sắc mặt bảo vệ mới thả lỏng, cho Lâm Hi đi vào khách sạn, Lý Huyền dẫn Lâm Hi vào trong khách sạn, Lâm Hi đuổi theo cô, đi sóng vai với cô.


Triển Bằng cùng Hứa Dịch đứng trước quầy lễ tân, ngơ ngác nhìn hai người đến gần, Lý Huyền nói với lễ tân: "Thí sinh số báo danh số 4 của《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 Lâm Hi, phiền cô sắp xếp cho cậu ấy một phòng đơn."


Cô gái đứng trước quầy biết thân phận của Lý Huyền, lập tức sửa lại phòng cho Lâm Hi, sau đó đưa Lý Huyền chìa khoá phòng, Lý Huyền nhận lấy chìa khóa xoay người rời đi, Lâm Hi nhún nhún vai, đành phải ngoan ngoãn đi theo sau cô, bước về phía thang máy.


"Người vừa rồi... Là... Là Lý Huyền?" Hứa Dịch khó tin nhìn về phía Triển Bằng.


Triển Bằng nhíu chặt mày, người phụ nữ kia chính là người chế tác âm nhạc đứng đầu truyền thông Thịnh Ngu, năm xưa đã làm cả giới giải trí bùng nổ thiên hậu Lý Huyền, tại sao Lâm Hi lại quen biết với người có quyền có thế này?! Còn cho cậu ta ở phòng đơn, vốn là đặc quyền mà chỉ mình mới có.


"Cậu nói... Lâm Hi bán mông, bán cho Lý... Lý thiên hậu à?" Hứa Dịch nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu lăn lộn, tam quan lại được đổi mới một lần nữa.
"Con mẹ nó..." Triển Bằng suýt nữa phát hoả, cậu ta kéo cà vạt của mình, cắn răng trừng mắt: "Chỉ bằng đức hạnh thối tha của cậu ta á."


Người có tiêu chuẩn chọn nghệ sĩ cao như Lý Huyền có thể coi trọng cậu ta? Đùa nhau à.
Trong thang máy, Lâm Hi đứng đằng sau Lý Huyền, sâu kín hỏi: "Lý Huyền?"
"Ừ." Cô mất tự nhiên lên tiếng.
"Đêm đó, cô xuống tay cũng nặng thật đấy, làm ông đây phải ru rú trong nhà ba ngày."


"Xứng đáng, ai bảo cậu..." Lý Huyền còn chưa dứt lời, bỗng nhiên phát hiện người này đã hoàn toàn dán trên lưng cô, thậm chí gáy cô còn có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của anh, cô giật mình, đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, cô chạy trối ch.ết.


Người đàn ông này, rốt cuộc làm sao vậy!
Lý Huyền chạy ra vài bước, quay đầu lại nhìn anh, anh chống lên cửa thang máy, cười đến mức không đứng thẳng nổi.


Bị đùa cợt rồi! Trong lòng Lý Huyền bừng bừng lửa giận, cô hùng hổ đến gần, giơ tay định tặng anh cái tát, kết quả cổ tay lại bị anh nắm chặt, cô muốn thoát ra, nhưng sức lực của anh rất lớn, căn bản không thoát ra được.
"Buông ra." Lý Huyền trừng mắt uy hϊế͙p͙,


Anh cúi người, ghé sát mặt mình vào mặt cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lẩm bẩm: "Sợ tôi, lại đối xử tốt với tôi, tiếp cận tôi, thậm chí còn tìm đến nhà tôi, suy cho cùng, không phải là thích tôi à?"


"Không phải!" Lý Huyền nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ một mà nói: "Tôi là người chế tác âm nhạc, bị giọng hát của cậu hấp dẫn, chứ không hề liên quan đến cậu, người trẻ con như cậu, tôi không có hứng thú!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.


"Thế à?" Lâm Hi đột nhiên buông tay cô ra, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: "Vậy là tốt rồi."
Anh rút chìa khóa phòng trong tay, xoay người đi tới trước cửa phòng mình, lẩm bẩm nói: "Phụ nữ dịu dàng vẫn tốt hơn."


Lâm Hi đang định đóng cửa, Lý Huyền đã bước một chân vào trong phòng, chặn cánh cửa lại.
"Cô còn muốn gì nữa?" Lâm Hi không kiên nhẫn.


"Tôi có chuyện muốn nói." Lý Huyền cố chấp chui vào trong phòng anh, Lâm Hi bất lực thở dài, đóng mạnh cửa phòng lại, theo cô đi vào phòng, không kiên nhẫn nói: "Ông đây còn phải nghỉ ngơi, có rắm mau thả..."
"Cậu có muốn làm ngôi sao không?" Cô đứng cạnh mép giường, ngẩng cao đầu nhìn anh.


Đây vốn là việc rất nghiêm túc, Lý Huyền thật sự không biết rốt cuộc đã chọc cười anh ở chỗ nào, cô cau mày, nhìn vẻ mặt cười đến quái dị của Lâm Hi.
"Này."


"Cô không biết vừa rồi cô nói như vậy..." Lâm Hi ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn cô: "Rất giống mấy bà già muốn chơi trò quy tắc ngầm với tôi, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng không sai một li."


Lý Huyền nao núng, ai thèm chơi quy tắc ngầm với anh! Cô cạn lời đỡ trán, người này rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện linh tinh vớ vẩn rồi.
Lâm Hi cười đủ, trở mình từ trên giường bò dậy đứng trước mặt Lý Huyền: "Nói thật, tôi thật sự muốn."
Muốn bị cô dùng quy tắc ngầm?


Lý Huyền không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.
"Muốn làm ngôi sao." Anh nhìn vào mắt cô: "Muốn làm mọi người phải nhớ kỹ tên của tôi, làm cả thế giới đều nghe được giọng hát của tôi."


Anh không hề cợt nhả, mà dùng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc thành kính nói với cô: "Tôi muốn... Vang danh sử sách."
Ước mơ của Smart, quả nhiên mẹ nó không hề giống người khác.


Lần này đến lượt Lý Huyền không nhịn được cười ra tiếng, tuy cô đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng thật sự không nhịn nổi, tiếng cười này, hoàn toàn chọc giận Lâm Hi, anh kéo tay cô đẩy ra ngoài cửa: "Cút cút cút!"


Vất vả lắm mới nghiêm túc được một lần, thế mà lại bị người phụ nữ này cười nhạo, Lâm Hi không thể nhẫn nhịn.
"Đừng mà!" Lý Huyền dùng chân chắn lại cửa, liên mồm nói: "Vang danh sử sách có lẽ sẽ khó khăn, nhưng nếu muốn trở thành ngôi sao ca nhạc, tôi có thể giúp cậu."


Lâm Hi nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Thấy Lâm Hi không nói lời nào, Lý Huyền vội nói: "Cậu có thể lựa chọn nhận hoặc là không nhận, chắc cậu cũng biết, trong Showbiz tôi..." Cô còn chưa kịp khoe khoang, Lâm Hi đã thô bạo đẩy cô ra ngoài.
Anh nhếch miệng, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi không tin cô."


Anh không tin trên thế giới này có cái gì không phải trả giá... Mười bốn năm trước, từ ngày những người đó trơ mắt nhìn anh bị mang đi, sau lại lựa chọn im lặng không lên tiếng, anh đã hiểu ra rằng không nên tin tưởng bất kỳ ai.
Cửa lại bị đóng chặt lần thứ hai.


Lý Huyền sửng sốt nửa ngày cũng không hồi phục lại tinh thần, cô bị đuổi ra rồi à?
Đệch!
Cô đúng là ăn no rửng mỡ!
Hết chương 9






Truyện liên quan