Chương 46: Chương Đặc Biệt 2 (H)
“Ngoài miệng kêu không được không được, bộ dáng đã nghiện lại còn ngại này của em, anh con mẹ nó làm sao lại ăn mãi không chán nhỉ!” Giọng anh mang theo sự hưng phấn tột cùng, thoáng run rẩy, tay trượt xuống dưới váy cô, kéo qυầи ɭót của cô xuống.
Lâm Hi ôm cô ngồi trên ghế dài bên piano, bàn tay ấm áp trực tiếp thăm dò đi vào.
“Ư ừm!” Cơ thể Lý Huyền chợt run rẩy, một đầu ngón tay của anh đã thăm dò vào sâu bên trong nơi cấm địa, thật chặt....
Bên trong ấm áp sít chặt lại ẩm ướt bao quanh ngón tay anh, yết hầu Lâm Hi lăn lộn lên xuống, tiếng thở khàn khàn khó nhịn, lúc rút tay ra ngoài còn mang theo dịch lỏng trong suốt ướt dầm dề.
Cơ thể thật nhạy cảm.
Lý Huyền thật sự không chịu được sự trêu chọc của anh, duỗi tay sờ lên người anh, qua quýt kéo quần anh, luống cuống cởi quần anh xuống dưới chân, nơi đó đã cứng rắn nóng rực.
Cô ôm cổ anh, đối mặt với anh, vội vàng định ngồi lên, nhưng Lâm Hi lại ngăn cô: “Em chờ một chút, để anh mặc quần áo cho nó đã.” Vừa nói vừa lấy ra một bao TT.
“Không cần.” Giọng Lý Huyền vừa kìm nén lại nhẫn nhịn: “Cứ như vậy đi, ngày mai em uống thuốc.”
“Không được, thuốc kia không tốt...” Lâm Hi còn chưa dứt lời, Lý Huyền đã nóng vội dứt khoát ngồi lên, cảm giác sưng ngứa dưới thân nháy mắt căng đầy đến tận cùng, cổ họng anh cũng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Lâm Hi, anh rên lên cho em nghe đi.” Lý Huyền ôm đầu anh thở hổn hển bên tai anh: “Em thích nghe âm thanh của anh.”
Người phụ nữ này lại muốn nghe anh gọi tình?
Lâm Hi mím môi, không chịu kêu ra tiếng, tay Lý Huyền xoa mặt của anh, đặt lên môi anh, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua hàm răng anh, dịu dàng ɭϊếʍƈ láp, lẩm bẩm: “Anh yêu, rên đi” tiếng thở dốc làm say lòng người, không biết cô cố ý hay vô tình, phía dưới siết ngày càng chặt, gần như ʍút̼ trọn lấy anh.
“Ưm ~” Lâm Hi thật sự không nhịn được, tiếng rên rỉ đứt quãng trong cổ họng cứ vậy mà thoát ra ngoài: “A ~ ưm ~”
Anh nâng mông của cô, Lý Huyền phối hợp với tiết tấu của anh, hưng phấn luận động, tiếng nước chảy ướt át vang lên, nhuốm đẫm đêm gió tuyết kiều diễm đến động lòng người.
Cuối cùng Lý Huyền bị anh trực tiếp nâng lên trên piano, “Bạch!” một tiếng kinh thiên, linh hồn hai người đồng thời lên tới nơi tiên cảnh tuyệt diệu.