Chương 52

CHƯƠNG 52
Sau vài ngày tuyết rơi, Y Ân trừ bỏ đêm đó vùi mặt khóc vẫn chưa có bất cứ biểu hiện dị thường nào. Vẫn bám dính Tần Sương Kích kêu phụ thân, buổi tối nhất định phải có hai người kề bên mới yên tâm ngủ.


Hơn nữa, Y Ân dường như sợ tuyết. Nếu trời rét lạnh thì không nói, đằng này chỉ cần xuất hiện một ít tuyết nó sẽ lập tức run rẩy cuộn tròn người cho dù có mặc tầng tầng lớp lớp y phục giữ ấm. Muốn lừa nó bên ngoài không có tuyết rơi cũng vô dụng, Y nhi tựa như có thể cảm nhận được. Tối đến, lúc đi ngủ nó sẽ nắm chặt tay bọn hắn, miệng liên tục nhắc nhở trong sợ hãi: không thể ngủ, sẽ bị chôn vùi. Phong Nhã cùng Tần Sương Kích nghe vậy chỉ có thể nghiến răng, hận không thể lôi xương cốt phu phụ Y thị ra tiêu hủy.


Thời tiết cuối cùng cũng khá lên, Tần Sương Kích ôm Y nhi được quấn tròn như một trái cầu nhỏ ra ngoài hít thở khí trời thoang thoảng hương tuyết mai đang nở rộ khắp sân. Y Ân ló đầu ra, cảm nhận hương khí xung quanh xong mới chịu lộ ra nụ cười vắng vẻ mấy ngày nay.


“Y nhi, Y nhi.” Thanh âm kêu réo từ xa vọng tới. Tần Sương Kích quay lại nhìn thì chỉ thấy một vật thể tròn tròn đang lăn lông lốc tới, vừa lăn vừa kêu: “Y nhi, Y nhi, ngươi đến rồi.”


Khối cầu rất nhanh đã lăn đến kế bên, hóa ra là Cô Đồng bị Mạch Thiên Tuyết cấm cửa bấy lâu nay. Cô Đồng thấy Y Ân được cuộn tròn càng toát ra vẻ nhỏ xinh hai mắt liền phát sáng, nhào tới tính hôn lên môi nó: “Có thể tưởng tượng Y nhi là con ta.” Nhưng giữa chừng đã bị Phong Nhã ngăn lại mắng: “Để ta nhìn thấy ngươi hôn nó lần nữa, ta sẽ xé miệng ngươi.”


Cô Đồng mấp máy miệng, nắm tay Y Ân không nói lời nào. Phong Nhã vừa mới buông xuống nó liền lập tức hôn đánh chóc lên môi Y Ân: “Y nhi có nghĩ đến ta?”


available on google playdownload on app store


“Có.”  Y Ân cười trả lời. Phong Nhã nhìn bảo bối cười ngọt ngào chỉ có thể tức giận hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Mạch Thiên Tuyết đang đứng phía ngoài sân. “Ngươi không lo quản người của mình, để nó chạy đến đây làm gì?”


“Liên quan gì ngươi?” Cô Đồng cực kỳ bất mãn lời nói của Phong Nhã nên đá hắn một cước rồi chuyển hướng sang Y Ân cười hưng phấn: “Y nhi, Y nhi, chúng ta đi Bạch Long tự bái thần được không? Nghe nói nơi đó chơi vui lắm.”


“Bái thần?” Tiểu đông tây lần đầu biết đến từ này, lại nghe Phong Nhã lạnh lùng chế nhạo: “Là bái phật. Trời lạnh như vậy, chùa miễu có gì chơi, tiểu quỷ ngươi quả là nhàm chán.”


Y Ân ôm vai phụ thân không nói lời nào thầm giấu thất vọng. Nó. . . . . muốn đi. Đột nhiên cảm nhận được bàn tay to lớn của phụ thân đang vuốt ve tóc nó: “Đi cũng tốt, vừa vặn cho Y nhi giải sầu.”
“Da!” Cô Đồng hoan hô, còn Y Ân thì ôm phụ thân, cúi đầu cười.


Mã xa rất nhanh chóng được chuẩn bị. Tần Sương Kích ôm Y nhi đi vào, đỡ người nó nằm xuống cho đầu gối lên tấm da cáo rồi mới phủ thảm Ba Tư dày lên. Kế đến, hắn nhẹ nhàng lần tay vào trong thảm giúp tiểu bảo bối cởi bỏ áo choàng, sửa sang tóc tai cho thoải mái xong mới nói: “Ngủ một chút đi, tỉnh lại là đến Bạch Long Tự.”


Cô Đồng cũng bị Mạch Thiên Tuyết bế vào mã xa đôi đầy đủ chăn đệm cùng đồ ăn vặt. Hai đại nam nhân cùng chui rúc có vẻ chật chội nên Tần Sương Kích xuống xe trước, đứng bên ngoài xem Mạch Thiên Tuyết cẩn thận giúp Cô Đồng cởi áo khoát. Phong Nhã ở phía sau hắn nhìn thấy Cô Đồng đang ôm Y Ân thì  nghiến răng cảnh cáo: “Tiểu tử, không được hôn Y nhi.”


Cô Đồng vừa hừ một tiếng liền bị Mạch Thiên Tuyết kéo qua hung hăng hôn đến khi nó thở không nổi mới buông ra. Đồng bĩu bĩu đôi môi sưng đỏ vùi người vào thảm lông, rầu rĩ nói: “Biết rồi!”


Mạch Thiên tuyết gật đầu rồi bước ra ngoài, buông màn xe che chắn lãnh phong. Sợ bọn trẻ buồn nên hắn mở cửa sổ nhỏ ở hai bên ra một chút. Cuối cùng cũng có thể xuất phát, Tương Long cầm cương điều khiển mã xa, Thanh thì mang theo một cái giỏ nhỏ đựng rượu và đồ nhắm ngồi bên cạnh hắn đọc sách như thói quen mọi khi. Tần Sương Kích, Phong Nhã, Mạch Thiên Tuyết cùng cưỡi kỵ mã theo bên.


Phong Nhã vẫn lo lắng không yên, thỉnh thoảng lại nhìn xuyên qua cửa sổ. Mới đi được chừng một nén hương, Phong Nhã đột nhiên hét to một tiếng, nhảy xuống ngựa xốc màn xe lên khiến hai người còn lại tưởng có chuyện không hay xảy ra nên cũng vội vàng nhảy xuống theo. Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngây người.


Chiếc thảm Ba Tư bị đá qua một bên hé lộ hai dáng dấp nho nhỏ đang dây dưa cùng một chỗ, y phục hỗn độn. Tiếng rên rỉ phát ra từ hai cái đầu đang cúi xuống, chẳng rõ thanh âm là đó từ phía nào phát ra nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để máu huyết bọn hắn đông lạnh.


“Cô, Đồng!” Phong Nhã điên cuồng hét lên: “Buông y nhi ra cho ta!”


Trong lúc Phong Nhã phát cuồng Mạch Thiên tuyết đã xông vào xách cổ Cô Đồng lên khiến nó bất mãn hừ một tiếng, Y nhi thì ngơ ngác nằm đó mà không biết làm sao. Hai tiểu thiên hạ y phục đều bán khai, nhìn kỹ một chút là thấy trên vai và cổ Y nhi còn vươn chút nước.


“Mạch Thiên Tuyết, lo để ý người của ngươi!” Phong Nhã vừa mắng vừa nhảy lên mã xa ôm Y Ân vào lòng, gắt gao sửa sang y phục cho nó rồi trừng mắt nhìn Cô Đồng đang giãy giụa không ngớt: “Từ này về sau không cho phép ngươi tiếp cận Y nhi!”


Cô Đồng khinh thường hừ một tiếng, quay đầu thấy ánh mắt phiếm đầy tơ máu của Mạch Thiên Tuyết, trong lòng thầm kêu ‘hỏng’ đồng thời mếu máo kêu khóc: “Ô oa a, ta thích Y nhi, ta muốn ở cùng một chỗ với Y nhi, đừng tách ta với Y nhi ra, Y nhi Y nhi, ô oa a. . . . .”


Sắc mắt cả ba người đều tái xanh. Tiểu quỷ này ngay cả giải thích cũng lười, còn ở trước mặt bọn họ giả vờ gào khóc. Tần Sương Kích cùng Phong Nhã tất nhiên sẽ không mềm lòng, chính là không ngờ tới Y Ân vừa nghe Cô Đồng kêu khóc ‘đừng tách ra’ đã lập tức khóc theo, tay vươn về hướng Cô Đồng: “Đừng tách Đồng ra. . . . .” Tiềm thức tiểu đông tây cho rằng Đồng sẽ bị mang đi nơi đáng sợ nên mới khóc la như vậy nên Y Ân cũng tự nhiên khóc theo.


Hai huynh đệ thấy bảo bối khóc thảm thì làm sao dám nói đến việc tách bọn chúng ra nữa, chỉ có thể ra sức dỗ dành nó. Cái gì tự tôn, ghen tuông bọn hắn hết thảy đều không quan tâm, liên tục hứa hẹn đủ điều thiếu chút nữa bán mình khế cũng ký mới dỗ nín được tiểu đông tây.


Cô Đồng vừa gào khóc vừa nhìn lén sắc mặt Mạch Thiên Tuyết qua khóe mắt. Thấy hắn vẫn lạnh tanh như cũ mà trong đầu nó cũng không nghĩ ra biện pháp gì khác, đành tiếp tục kêu khóc nhưng lại bất cẩn bị sặc ‘khụ’ một tiếng. Lúc này mới nghe Mạch Thiên Tuyết thở dài kéo nó vào ngực, bất đắc dĩ nói: “Quên đi.”


Cô Đồng le lưỡi, ngẩng đầu hôn lên môi Mạch Thiên tuyết xong lại bò qua bên Y Ân. Y nhi vừa chạm được tay Đồng liền nắm chặt lấy, lo lắng ôm cứng như sợ Đồng bị đưa đi, bộ dáng rất đáng thương. Phong Nhã và Tần Sương Kích nhìn nhau thầm ai thán nhưng cũng giúp hai đứa nhỏ nằm xuống. Phong Nhã còn hướng Đồng thiên đinh vạn dặn: “Cô Đồng, ta nói cho ngươi biết, không được hôn Y nhi, bằng không ta sẽ đá ngươi văng ra ngoài.”


“Nếu Y nhi hôn ta?” Cô Đồng hỏi.
“Sẽ không.” Phong Nhã thực khẳng định. Bình thường, tiểu đông tây có dỗ dành thế nào cũng không chịu chủ động hôn bọn họ.
Cô Đồng nheo mắt cười vỗ vỗ Y Ân: “Y nhi, hôn ta.”


Y Ân liền ôm Đồng rồi hôn lên vai nó một cái. Ngay tức thì sát khí của cả ba tràn ngập bầu không khí, Mạch Thiên Tuyết nhìn Y Ân với ánh mắt vằn vện tia máu, Phong Nhã và Tần Sương Kích sắc tái xanh chăm chú ngó Cô Đồng. Nhưng hai tiểu quỷ hoàn toàn không có cảm giác, vô tư dựa sát người vào nhau, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, tay nắm tay, má kề má ngọt ngào ngủ thiếp đi.


Cuối cùng, ba người bọn hắn đương nhiên cái gì cũng không có làm, ngoan ngoãn giúp hai bảo bối dịch hảo góc chăn rồi rời khỏi mã xa.


Tuy tuyết đọng rất sâu nhưng ba người đều cưỡi ngựa tốt nên hành tẩu vẫn nhanh nhẹn. Thêm vào đó, loại ngựa được đóng vào giá xe chính là Bát thất thiên lý mã, hiển nhiên không cần đề cập tới tốc độ chỉ chớp mắt đã tới cửa thành. Bạch Long Tự ở ngoại thành cách nơi này mười dặm. Vừa ra khỏi thành bọn họ liền tăng tốc độ, đỡ cho nửa đường hai bảo bối lại gây ra chuyện lộn xộn gì nữa.


Xa xa nghe được tiếng kêu khóc, Phong Nhã quay đầu nhìn đến đám người xôn xao ngay góc thành, thì ra là hai hắc tráng hán tử đang áp chế một phụ nhân y phục lam lũ.


Phụ nhân kêu khóc không ngừng, gương mặt mỹ diễm trước đây giờ lại tràn đầy vẻ chật vật. Giẫy ra khỏi hai tên đang áp chế, phụ nhân nhanh chóng vươn tay bắt lấy nam nhân gầy gò: “Ngươi không thể làm như thế! Mang tiền trả lại cho bọn họ, ngươi có thể nào lại đem ta bán ở nơi này?”


Nam nhân gầy gò giơ tay đánh vào mặt nàng. Thoạt nhìn hắn có vẻ gầy yếu nhưng khí lực thì không nhỏ chút nào, chỉ một cái tát cũng khiến mặt phụ nhân sưng phù lên: “Không bán ngươi? Không bán ta và ngươi ăn cái gì? Nếu không phải nữ tiện nhân ngươi lừa ta đến đây, ta sao có thể thảm như thế này? Ta hiện tại ăn cơm cũng là vấn đề, không bán ngươi chẳng lẽ bán chính mình a?”


Phụ nhân đang ôm mặt ngẩn ngơ đột nhiên bật dậy túm lấy người nam nhân: “Đồ vô dụng ngươi cư nhiên dám đối với ta như vậy, ta muốn ngươi ch.ết không được tử tế!” Một trảo này của phụ nhân không phải là nhỏ, móng tay nàng lúc này đương họa xuất từng đạo vết máu trên mặt nam nhân khiến hắn kêu la thảm thiết, đồng thời vươn tay chụp cổ nàng đẩy ra. Phụ nhân cũng không kém, nàng giơ ngón tay muốn chọc vào mắt hắn.


May mắn là hai gã hán tử tiến lên bắt lấy phụ nhân đem hai người tách ra nên đôi mắt của nam nhân kia mới được bảo toàn. Phụ nhân tiếp tục giãy giụa, la hét chói tai thì bị một trong hai gã hán tử tát một cái. Xem nàng tỉnh, hắn mới nhân tiện nói: “Loại nam nhân bán lão bà còn luyến tiếc làm gì? Đến Nghênh Xuân Các của chúng ta không chừng tương lai có thể gặp được quan lớn lão gia. Lúc đó, muốn đối phó với loại nam nhân này há chẳng phải chuyện nhỏ?”


Phụ nhân bưng mặt ngỡ ngàng. Nàng nhìn nam nhân một hồi rồi đột nhiên nổi lên nụ cười quỷ dị, cười đến khi nam nhân kia phát run. Lúc này, hai gã hán tử cũng phải thối lui vài bước.


“Cha, nương, ta đói quá!” Từ phía gốc cây chui ra một thiếu niên nghèo nàn trông tương đối mập mạp, cánh tay phải dùng mảnh vải gắt gao buộc chặt, hốc mắt lõm sâu. . . . . vừa càu nhàu vừa sờ cái bụng đang kêu không ngừng, y phục bẩn đen rộng rãi khoác trên người nó có vẻ trống trơn, lơ lửng.


Phụ nhân thấy nó lý trí liền khôi phục nguyên trạng. Nàng nhìn nó bi thương khóc ròng: “Bảo nhi, Bảo nhi, ngươi mau cứu nương! Cha ngươi. . . . . tên cầm thú không bằng này dám bán nương vào thanh lâu!”


“Bán?” Thiếu niên nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Bán, ý là sẽ có ngân lượng phải không?”
“Đương nhiên là có ngân lượng!” Nam nhân gầy gò oán hận nhìn về phía nàng: “Kỹ nữ này cũng thực đáng giá!”


Nam nhân vừa mới nói xong liền bị một lực lớn đánh ngã, thiếu niên nhào lên người hắn lục lọi khắp nơi, chỉ chốc lát đã sưu ra được túi ngân lượng. Thiếu niên cầm túi ngân lượng giơ lên cười ha hả: “Ha ha, có ngân lượng, có ngân lượng! Có thể đi ăn rồi, ta muốn ăn cá muối chân gà!” Thiếu niên cao hứng nhảy nhót chạy đi, hoàn toàn không nhìn đến phụ mẫu nó.


Nam nhân gầy gò ôm bụng đứng lên, khập khiễng đuổi theo, vừa đuổi vừa khẩn trương gọi: “Đem ngân lượng trả cho ta, đó là của ta. Ngươi. . . . . nghiệt tử ngươi. . . . .”


Phụ nhân ngơ ngác nhìn dáng dấp hai người chạy xa, nàng bỗng nhiên cười khánh khách quỷ dị. Hai gã hán tử đồng thanh thở dài, kéo tay nàng nói: “Đi thôi!” Phụ nhân được bọn chúng đỡ vẫn cười ha hả, từng bước rời đi.


Phong Nhã lạnh lùng quay đầu trở lại. Mạch Thiên Tuyết cùng Tần Sương Kích đang nói chuyện phía trước tựa như không thấy được sự việc vừa phát sinh. Phong Nhã nhìn về hướng mã xa, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu khi ghé mắt ngắm bảo bối qua khe cửa sổ.


Nụ cười tươi trên mặt Phong Nhã chợt cứng ngắc, kế đến là nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cô Đồng, ngươi còn dám hôn Y nhi thử xem. . . . .”
—Chính văn hoàn—






Truyện liên quan