Chương 2: Thích khách đột kích, xả thân cứu phụ

Lúc sáng sớm tinh mơ Sở Vân Khinh một thân y phục màu lam quy gối trước viện chủ mẫu, hạ nhân qua lại không khỏi liếc mắt một cái, từng đợt tiếng nghị luận vang lên, một tiếng so với một tiếng còn khó nghe hơn.
“Đây chính là nữ tư sinh (con riêng) của lão gia ở bên ngoài? Nghe nói hôm qua mới đến nhận thân.”


“Có phải con của lão gia hay không cũng rất khó nói, bất luận là nàng có phải thật hay không, rơi vào trong tay phu nhân nhất định là nàng không có đồ tốt để ăn.”
“Giữa ban ngày, người nào ở chỗ này nói năng huyên thuyên thế!”


Viện chủ mẫu mở ra, Cố Tú Cầm một thân y phục màu tím đậm lộng lẫy được một nha hoàn đỡ, hàng ngàn phong thái bước ra, người vừa mới nói kia, chính là đại nha hoàn Tú nhi bên cạnh Cố Tú Cầm.
“Thỉnh an phu nhân!”


Cố Tú Cầm mắt nhìn thẳng, tùy ý nói muốn hạ nhân tản đi: “Tất cả nghe cho kỹ!”
Bọn hạ nhân cúi đầu lên tiếng trả lời, cực kỳ cung kính nghe Cố Tú Cầm nói tiếp.


“Người này, từ nay về sau sẽ là nha hoàn thấp nhất trong phủ, tất cả chủ tử hạ nhân đều có thể sao bảo, nếu để cho ta nhìn thấy nàng nhàn rỗi một khắc nào, trường hợp bạc tháng này, chắc hẳn các ngươi… cũng không muốn!”


Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người Sở Vân Khinh đang quỳ dưới đất không dậy nổi, chỉ chớp mắt một cái, trong ánh mắt liền trở nên chán ghét, trên mặt người này huyết nhục (máu thịt) mơ hồ, thoạt nhịn thật đáng sợ, thật sự là cảm thấy có cái gì đó khó chịu.


available on google playdownload on app store


“Vâng, phu nhân!”
Nghe tiếng đáp lại ngay ngắn, Cố Tú Cầm hài lòng gật đầu một cái, miễn cưỡng nói: “Tối nay lão gia sẽ về đến nhà, buổi tối chuẩn bị nghênh đón!”


An bài xong, nàng đắc ý vênh váo đi qua bên cạnh Vân Khinh, một khắc kia khi viện chủ mẫu đóng lại, bọn hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, không biết nên hay không nên đến gần.


“Việc đầu tiên của ngày hôm nay, trước tiên đem khoảng đất ở trước cửa viện của phu nhân lau cho sạch sẽ đi, lúc nào khăn rơi xuống đất không dính bụi, ngươi có thể ăn cơm!” Nói chuyện chính là người hôm qua đã đánh nàng ngất xỉu quản gia nội viện Chu Phúc, hắn cười nham hiểm, đôi mắt mang theo một tia độc ác.


“Người tới, chuẩn bị nước!”
Trước cửa viện của Cố Tú Cầm là một khối gạch màu xám, cho dù Sở Vân Khinh lau ba ngày ba đêm cũng lau không xong, nhưng mà lúc này nàng lại gật đầu đồng ý một cái.


Mặt trời lên cao, khi Đại tiểu thư Thượng Thư phủ Sở Tương Nguyên mang theo nha hoàn xuất hiện ở cửa viện chủ mẫu, Sở Vân Khinh đang quỳ trên mặt đất chuyên tâm lau bụi khắp nơi.


Nàng giương mắt nhìn lên, Sở Tương Nguyên mặc một bộ cẩm y màu trắng, ống tay áo và viền váy đểu dùng ngân tuyến thêu hoa nhài, lúc này đang dùng tư thái cao ngạo thanh quý nhìn nàng.
“Tiện tỳ lớn mật, nhìn thấy Đại tiểu thư còn không thỉnh an!”


Trụy nhi đá một cước vào bả vai Sở Vân Khinh, nàng đáp một tiếng rồi ngã xuống đất, nước bẩn bắn tung tóe lên mặt nàng, Trụy nhi đắc ý cười lạnh một tiếng.
Chỉ là Sở Tương Nguyên hơi mất kiên nhẫn nhăn mặt nhìu mày, bước nhỏ đi vào cửa viện chủ mẫu.


Sở Vân Khinh chậm chạp chống đỡ thân thể đứng lên, ánh mắt yên lặng kinh người!


Mặt trời ngả về tây, trên trán Sở Vân Khinh bắt đầu đổ mồ hôi, trong bụng nàng trống trơn, hơn nữa tối hôm qua bị lạnh, lúc này trong người có thể nói là nóng lạnh đan xen, dần dần, nàng cảm thấy cả người bủn rủn, lại có chút không chống đỡ nổi.


Ngay tại lúc nàng mơ hồ muốn ngã xuống bên cạnh bỗng có thêm một người đến: “Mau ăn đi!”


Vân Khinh ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn thoáng qua mắt nàng một cái, một khắc sau liền cước bộ vội vã rời đi, đặt ở trong tay nàng là một cái bánh bao hơi đen, nàng nhìn xung quanh, thấy bốn phía vắng lặng cũng không để ý nước bẩn trên tay mình ngồi dậy mở miệng to nuốt xuống.


Một cái bánh bao vào bụng, rốt cuộc cũng có sức lực, nàng đang đợi, chờ người phụ thân này công nhận, chỉ có như vậy, nàng mới có thể thoát khỏi cuộc sống bị nô dịch!


Khi ánh nắng chiều đầy trời, rốt cuộc Sở Vân Khinh cũng nghe được âm thanh huyên náo, khi âm thanh kia càng ngày càng gần, nàng lau khô hai tay, lẳng lặng chờ người kia đến.


Một bóng dáng màu đen càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rốt cục nàng cũng thấy rõ, người kia là phụ thân của nàng, thù nhân, cũng là ân nhân.
Nếu như nàng nhớ rất sâu và cao, vậy mà, Sở Thiên Tề mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh người của nàng.


Nàng thậm chí còn nghe được Cố Tú Cầm nói: “Lão gia, nha đầu kia……..”, mà hắn còn nói “Ngươi nhìn là được rồi” lời như vậy.


Một cỗ lạnh lõe đâm thẳng vào tim nàng, ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, lẳng lặng xoay người tiếp tục lau sàn nhà, một lần lại một lần, cọ đến khi tay chảy máu vẫ không cảm thấy đau.


Đêm lạnh như nước, mọi người trong phủ dường như đã quên mất sự tồn tại của một nha hoàn thấp kém như nàng, dần dần, ánh trăng ngả về tây, khi một ngọn đèn dập tắt, Sở Vân Khinh hơi mất sức đứng lên, ánh mắt nàng sáng như đuốc nhìn chằm chằm cửa viện chủ mẫu, sắc mặt thâm trầm.


Chợt, một ánh lửa đâm rách sự yên tĩnh ban đêm!
“Bắt thích khách! Bắt thích khách! Người đâu!”


Sở Vân Khinh chau mày, một khắc sau của viện chủ mẫu mở rộng ra, nam nhân chạng vạng mới trở về quần áo chỉnh tề sải bước ra cửa, chạy thẳng đến chỗ sáng nhất, tim Sở Vân Khinh sáng lên, y phục màu đen giống buổi chiều, rõ ràng là người này đang chờ thời khắc này!


Theo bản năng, Vân Khinh cũng dời bước đi về nơi có ánh lửa sáng nhất, đang lúc mọi người bao vây trong đó, mấy tên hắc y nhân đang cầm kiếm giằng co với gia đinh trong phủ, trong lúc tình cảnh gươm kiếm sẵn sàng này, không ai để ý đến sự tồn tại của Vân Khinh.


Hắc y nhân tổng cộng có bốn người, trong đó ba người đem một người vây ở giữa, ý muốn bảo hộ rõ ràng.
Ánh mắt Sở Thiên Tề như điện nhìn mấy người trong vòng, quát to một tiếng,”Bắn tên!”


Thở hổn hển mấy tiếng, mưa tên ùn ùn bắn về phía hắc y nhân, nhanh như chớp, lúc này một người ở giữa chợt xoay người, kiên quyết bay về phía Sở Thiên Tề ở vòng ngoài, một chiêu kia thật rõ ràng là muốn đoạt mệnh (tính mạng).


Mưa tên mãnh liệt, dường như Sở Thiên Tề không nghĩ tới tình huống này, đang tính toán muốn lắc mình lại bị một cỗ lực mạnh từ phía sau lưng đẩy hắn ra!
“Phụ thân, cẩn thận!”


Hắc y nhân phát hiện Sở Vân Khinh liều mình đẩy hắn lệch ra khỏi thanh kiếm , lúc xoay người xuống đất liền ôm lấy Sở Vân Khinh bay ra xa mấy trượng, lại muốn lấy nàng làm vật thế chấp.


Bọn gia đinh còn muốn đuổi theo hắc y nhân, nhưng bị Sở Thiên Tề ngăn lại, hắn nheo mắt nhìn khuôn mặt bị thương của Sở Vân Khinh, trong ánh mắt mang theo do dự!
"Ngươi là nữ nhi của hắn?"


Thanh âm rét lạnh của hắc y nhân, đột nhiên đặt thanh kiếm vào cổ nàng, Vân Khinh quay đầu lại nhìn, ánh mắt lãnh tuyệt của hắn, trên bả vai bị một mũi tên ngắn cắm thật sâu.
"Chỉ là hắn sẽ không thừa nhận nữ nhi này thôi!"


Sở Thiên Tề càng ngày càng do dự, Sở Vân Khinh không nhìn những thứ ánh sáng của đầu tiễn đang ngắm về phía nàng kia.


Nàng cúi đầu nói: "Ta cũng chỉ là nữ tư sinh (con riêng) của hắn, một nha đầu làm việc nặng trong phủ, đối với hắn không có một chút uy hϊế͙p͙ nào, chờ một lát nữa gặp hắn sẽ bắn ch.ết ta và ngươi, trên mũi tên có tẩm độc, ta thấy ngươi nên đi nhanh một chút thì tốt hơn!”


Hắc y nhân dừng lại, hướng về phía Sở Thiên Tề lạnh giọng nói: "Ngươi muốn ta và nàng cùng ch.ết sao?"






Truyện liên quan