Chương 21
Cố Tú Cầm bị bắt giam vào đại lao Hình bộ!
Lúc tin này được truyền đến Sở Vân Khinh đang cho chim bồ câu ăn, trong mười ngón tay của nàng, chính là một đống thức ăn cho chim, nhìn hai con chim bồ câu trắng ở chung một chỗ tranh đoạt, Sở Vân Khinh mỉm cười vỗ vỗ tay.
“Nghe nói bên trong đại lao Hình bộ có rất nhiều ma qủy xà thần, không biết chủ mẫu chúng ta có chịu đựng được không.”
Nhược nhi đưa lên một cái khăn ướt, “Tiểu thư, nếu phu nhân bị nhốt, vậy người sẽ không bao giờ bị khi dễ nữa.”
Nghe vậy Sở Vân Khinh chỉ lắc đầu, “Trong cung Thái hậu cũng không đáng ngại, huống chi lão gia là thân tín của Hoàng đế, trên triều tay còn nắm trọng binh, dĩ nhiên Hoàng thượng sẽ biết chuyện này, đến lúc đó không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, phu nhân, chắc chắn sẽ trở lại.”
Nhược nhi nhíu mày, “Vậy thì phải làm sao đây? Đến lúc đó phu nhân trở về sẽ thấy Sơ Ảnh tỷ tỷ khỏe lại, tất nhiên sẽ hoài nghi đến tiểu thư, đến lúc đó chẳng phải sự việc sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn sao?”
Sở Vân Khinh gật đầu một cái, “Lấy tính tình của nàng, chỉ sợ đến lúc đó sẽ tự tay giết ta.”
Trên mặt Nhược nhi không thấy vui vẻ, thay vào đó là khuôn mặt u sầu.
Quả nhiên, Sở Vân Khinh không đoán sai, lúc trong lòng mọi người trong phủ đang bàng hoàng, Sở Thiên Tề vẫn bình tĩnh như thường, chẳng qua là hắn đã phải người đến đại lao Hình bộ hỏi thăm một chuyến, cũng chưa có những hành động khác, vì vậy Sở Vân Khinh càng thêm khẳng định, ít ngày nữa Cố Tú Cầm sẽ trở về.
Trong thời gian này, Sơ Ảnh tỉnh dậy, tiểu nữ tử yếu đuối đi theo nàng ba năm nhìn về phái nàng khóc rất lâu, trong lòng Sở Vân Khinh buông lỏng, không tiện nói nhiều với nàng.
Ba ngày sau, Cố Tú Cầm trở về!
Đi cùng còn có một đạo thánh chỉ, bởi vì phu nhân Thượng Thư tin nhầm thuật sĩ giang hồ khiến cho ngọc thể Thái hậu bị tổn thương, tước phẩm cấp tam phẩm cáo mệnh phu nhân, lệnh cho ở trong phủ hối lỗi một tháng!
Trong Tử Vi các, sắc mặt Nhược nhi gấp gáp, “Tiểu thư, phu nhân đã cho người đi điều tr.a kỹ phương thuốc kia, chúng ta không có chút đối sách ứng phó nào sao?”
Lúc này Sơ Ảnh cũng đã biết đầu đuôi sự tình, mặt nàng có chút hổ thẹn, “Tiểu thư cũng là vì ta.”
Hai mắt Sở Vân Khinh lạnh nhạt, “Nàng đi điều tr.a là bởi vì nàng bị hỏi, nàng bị khổ trở về, trong lòng phẫn uất, nhất định phải tìm người phát tiết một chút, nhưng mà, nàng sẽ không tìm được bất kỳ thứ gì.”
Nhược nhi và Sở Ảnh thả lỏng nét mặt, đúng lúc này, trong sân có người đến, là đại quản gia Đức Thúc bên cạnh Sở Thiên Tề!
“Nhị tiểu thư, lão gia phân phó, mời người đi qua cùng phu nhân, Đại công tử, Đại tiểu thư dùng cơm tối.”
Sở Vân Khinh khẽ nhếch miệng, nói một câu được!
Trong sảnh Thượng Thư phủ, Sở Thiên Tề ngồi ở vị trí chủ vị, Cố Tú Cầm một thân cung trang màu tím, khuôn mặt kiểu tóc đều được xử lý cực kỳ tinh sảo, không nhìn ra tinh thần sa sút của nàng, nhưng nàng, trong mắt nàng ẩn chứa tức giận và căm ghét, nhìn Sở Vân Khinh đi tới, liền phát ra tiếng nổ!
Sở Vân Khinh mang khăn che mặt đi vào cửa, khắp người nàng lội ra ôn uyển (ôn nhu + uyển chuyển), chỉ có lúc chống lại ánh mắt kinh người của Cố Tú Cầm mới chợt sáng lên, đi theo sau lưng nàng là một tiểu nha đầu hơi cúi đầu, lúc đến gần mới biết chính là Sơ Ảnh!
Một tiếng vang lên, chiếc đũa ở trước mặt Cố Tú Cầm rơi trên mặt đất, Tú nhi đứng phía sau nàng đang muốn xoay người nhặt, bàn tay Cố Tú Cầm chỉ một người, “Ngươi! Nhặt lên!”
Dĩ nhiên nàng là Sơ Ảnh.
“Thỉnh an phụ thân và phu nhân.” Sở Vân Khinh cúi người thi lễ, chuyển hướng Sơ Ảnh ở phía sau nói, “Phu nhân ra lệnh, ngươi không nghe thấy sao?”
Lúc này Sơ Ảnh mới đáp một tiếng đi nhặt chiếc đũa lên, ngay tại lúc Sơ Ảnh khom lưng, tay Cố Tú Cầm chợt đem ly trà trên bàn làm đổ xuống, vang lên một tiếng, nước trà nóng bỏng liền văng lên trên lưng Sơ Ảnh.
“A!”
Kêu lên một tiếng sợ hãi, Sơ Ảnh cực kỳ khó chịu quỳ trên mặt đất, Sở Vân Khinh nhíu mày, “Khốn khiếp, chỉ là nhặt một chiếc đũa, làm sao lại không cẩn thận như vậy, nếu phu nhân bị bỏng thì phải làm sao, lui xuống đi.”
Sơ Ảnh cong lưng ra cửa, trong mắt Cố Tú Cầm hiện lên một tia âm ngoan, hừ lạnh một tiếng, “Nha đầu của Nhị tiểu thư còn không biết lễ nghi như vậy, nên dậy dỗ tốt mới phải!”
Bộ dạng Sở Vân Khinh thuận theo, “Vâng.”
Chủ vị Sở Thiên Tề không nói một lời, hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, “Ngồi đi.”
Đây là lần đầu tiên, Sở Vân Khinh và Sở Thiên Tề ngồi chung một chỗ gần như vậy, Cố Tú Cầm thấy nàng ngồi ở chỗ đó sắc mặt liền bắt đầu âm trầm, cho đến khi Sở Tương Nguyên tới mới tốt hơn một chút, mà vị đại công tử kia, đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Cố Tú Cầm liếc mắt nhìn Sở Thiên Tề, “Lão gia, gần đây có mấy nhà đến cầu hôn Nhị tiểu thư, nhân phẩm gia thế đều tốt, ta đã nhìn trúng Tứ gia bên ngoài, lúc nào ngài nhìn một chút.”
Lúc nói chuyện Cố Tú Cầm không ngừng liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, sắc mặt Sở Vân Khinh thản nhiên, nhưng hai tay ở dưới bàn đã nắm thật chặt.
Sở Thiên Tề có chút bất ngờ, trên gương mặt tuấn tú thoáng qua một chút khác thường, bỗng nhiên thở dài, “Đúng vậy, cũng đến lúc nên gả đi rồi.”
Lời này đó Cố Tú Cầm liền coi như là ngầm đồng ý, trong lòng Sở Vân Khinh cười lạnh, “Tỷ tỷ còn chưa xuất giá, muội muội làm sao có thể gả trước, phu nhân hãy suy nghĩ cho tỷ tỷ trước đi.”
Cố Tú Cầm hừ một tiếng, “Nhị tiểu thư là người quan trọng nhất trong lòng lão gia, dĩ nhiên là muốn an bài cho ngươi trước rồi.”
Trong mắt Sở Vân Khinh hiện lên một chút vui vẻ, nàng gật đầu một cái, rất dịu ngoan (dịu dàng+ngoan ngoãn).
Lúc căm hận trong mắt Cố Tú Cầm bị vẻ đắc ý che giấu, quản gia nội vụ phủ vội vàng đi vào, hắn nhìn mấy người bên trong nhà muốn nói lại thôi.
Sở Thiên Tề biết là Chu Phúc tới tìm Cố Tú Cầm, lúc này chỉ nói. “Nói đi.”
Chu Phúc vội vàng câu được câu không nói, “Phu nhân, người mau trở về nhìn một chút! Dược liệu Cố phủ thu mua hơn phân nửa đều có dược tính thấp không tốt, quan trọng là không vào được kho thuốc của Nội Vụ phủ, hiện tai Nội Vụ phủ hạn cho Cố gia ba ngày phải lấy hết toàn bộ dược liệu bên trong ra, nếu không, sẽ trị tội Cố phủ!”
“Cái gì!” Cố Tú Cầm vỗ bàn, giọng nói hoảng sợ, “Không phải đã thu đủ những dược liệu kia, toàn bộ đều là dược liệu thượng đẳng sao?”
Chu Phúc mặt đầy khổ sở, “Tiểu nhân cũng không biết, nhưng mà hiện tại Nội Vụ đã phái người canh giữ ở mấy đại dược phòng của Cố phủ, nói nếu thuốc thu không giống nhau, liền muốn niêm phong dược phòng, trị tội Cố lão gia!”
Trong nháy mắt sắc mặt Cố Tú Cầm trắng bệch, trong lúc nhất thời không đứng vững được, vàng đỡ vịn vào Tú nhi đứng ở đằng sau, nàng nóng vội liếc mắt nhìn Sở Thiên Tê, sau đó nhíu mày.
“Lão gia, bữa cơm này không ăn, ta liền đi xem một chút!”
Nàng vừa muốn bước đi ra cửa, cửa liền truyền đến một giọng nam dịu dàng trong sáng, “Phu nhân đã bị hoàng lệnh cấm túc, hãy ở lại trong phủ đợi đi.”
Vốn là Cố Tú Cầm đang vội vàng, sau khi nghe xong câu nói này trong nháy mắt trở nên biến sắc, trong lúc nhất thời giống như là mất hết tất cả khí lực run rẩy ngã xuống đất!
Sở Vân Khinh khẽ nhếch miệng, lại cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, nàng ngồi thẳng lưng, trong khoảnh khắc quay đầu sững sờ tại chỗ!