Chương 37: Tiêu Triệt thành bằng hữu, Vân Khinh hồi phủ
Một tiếng này hàm chứa hàn ý lạnh lẽo, tức thì làm cho mọi người ở đây nín thở, Cố Tú Cầm cùng Tú nhi quay người nhìn lại, tại cử viện Tử Vi các, một thiếu niên toàn thân mặc áo bào màu đen thần sắc lạnh lùng, hàn khí bức người.
Đôi mày Cố Tú Cầm nhíu lại, “Ngươi là ai?!“
Giọng nói của nàng cực kỳ cao ngạo, nhưng thiếu niên áo đen không hề sợ hãi, đôi mắt không có biểu cảm gì liếc nhìn Cố Tú Cầm một cái, xoay người cung kính cúi đầu.
Cố Tú Cầm tức giận đập bàn, bộ dạng thiếu niên này chọc giận nàng, mặc dù nàng hiện tại không thể so với ngày trước, nhưng cũng không có nghĩa là ở Thượng Thư phủ ai cũng có thể leo lên đầu nàng được!
“Khốn khiếp! Ngươi là ai, dám càn rỡ ở Thượng Thư phủ!“
Vừa dứt lời, một đạo hắc y đi vào tầm mắt mọi người, nếu nói thiếu niên kia lạnh lừng vắng lạnh, thì người vừa xuất hiện chính là thần đến từ trên trời, hắn có khuôn mặt tuấn mỹ tinh sảo, làm cho người khác có ý đến gần, nhưng tròng mắt của hắn có một loại băng tuyết lạnh lẽo, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho ham muốn trong lòng người khác tiêu tán, ngược lại chỉ có thể thần phục!
Tiêu Triệt không nói một câu, ánh mắt hắn quét qua những người trong phòng, sau đó dừng lại nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất, Nhược nhi từng thấy Tiêu Triệt, lúc này sắc mặt vui vẻ!
“Nô tỳ thỉnh an Duệ Vương!“
Một tiếng giòn giã đem mọi người hoàn hồn lại, cặp mắt Cố Tú Cầm biến đổi, khóa miệng cười nhẹ một cái, “Thì ra là Duệ Vương đại giá quang lâm, thiếp thân (nguyên văn luôn đó) không đón tiếptừ xa , bọn hạ nhân thật hồ đồ, cũng không bẩm báo sớm !“
Quản gia nội viện Chu Phúc đứng bên cạnh Tiêu Triệt, lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi, lại thêm ánh mắt sắc như dao của Cố Tú Cầm, như muốn chặt đầu khiến cho hắn không dám ngẩng đầu.
Sắc mẳc Tiêu Triệt không chút thay đổi, bên này Cố Tú Cầm, vung tay lên, “Đem hai tiện nô này nhốt vào phòng chứa củi, thật là khiến cho Duệ Vương chê cười, gia nô này rất cứng đầu, mời Duệ Vương đến tiền sảnh, lão gia lúc này tiến cung, để thiếp thân tiếp đãi Vương gia.“
Tiêu Triệt dáng vẻ vẫn nhàn nhạt như cũ, Cố Tú Cầm gượng ép cười, không biết Tiêu Triệt đang tính toán, nàng tiến lên một bước, “Duệ Vương, mời.“
“Không cần!"
Ba chữ vang lên đánh vào trong lòng mọi người, tay Cố Tú Cầm hơi ngừng lại, nụ cười cũng theo đó tản đi, sắc mặt Tú nhi và hai ma ma trong sân khẽ biến, bước chân khẽ lui, vẻ kiêu ngạo trong mắt dần tản đi.
Nhược nhi và Sơ Ảnh sững sờ, lúc này mắt chợt lóe sáng!
Nói chuyện chính là Sở Vân Khinh, nàng một thân áo trắng theo sau lưng Tiêu Triệt, xiêm y được may một cách tinh tế họa thân nàng một thân tư thái uyển chuyển động lòng người, ba nghìn sợi tóc chỉ vấn một nửa, trên mặt vẫn mang khăn che mặt như cũ, này ánh sáng trong mắt đủ để đốt người
“Thì ra là nhị tiểu thư trở lại!"
Cố Tú Cầm không biết là giận hay là kinh sợ, nàng đè nén khó chịu trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền trong tay áo, trên mặt nở nụ cười không rõ ràng, mở miệng nói một câu này.
trong mắt Sở Vân Khinh mang theo ý cười, nàng đứng bên cạnh Tiêu Triệt, hai người một đen một trắng thật là hòa hợp, giống như một đôi bích nhân từ trong tranh bước ra, mọi người nơi đây vừa kinh diễm vừa căm giận vừa sợ hãi, nhưng đều là một bộ dạng cung kính.
“Vân Khinh hai ngày không về, không biết bệnh tình phu nhân đã chuyển tốt, thật là chúc mừng phu nhân, chẳng qua, lúc này phu nhân đến Tử Vi các của ta, có chuyện gì quan trọng sao?“
Cố Tú Cầm hai mắt híp lại, nàng vươn một ngón tay chỉ, “Nhị tiểu thư xuất môn, hai kẻ nô tỳ này lại không đi theo, còn dám nói dối ta, có thể thấy được bọn họ đối với nhị tiểu thư tuyệt không để tâm, như vậy, bản phu nhân muốn giáo huấn bọn họ một phen.“
Thật là lý do cực tốt, khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, lúc này Tiêu Triệt đứng bên người nàng thê nhưng lên tiếng, “Đây là bổn vương phân phó, phu nhân cũng phải truy cứu sao?“
Cố Tú Cầm chậm lại, “Thiếp thân không biết Duệ Vương….”
Tiêu Triệt không kiên nhẫn, “Bổn vương cùng nhị tiểu thư du ngoạn, đương nhiên không cần người khác đi theo, nhị tiểu thư chưa về, cũng là ý tứ của bổn vương, nếu phu nhân truy cứu, không ngại đến hỏi bổn vương.”
Một câu này có hơi ái muội, tiện thể cảnh cáo, Cố Tú Cầm như thế nào còn dám nói gì, nàng phẫn nộ cười, “Duệ Vương nói thế thiếp thân sao dám đảm đương, chỉ là thiếp thân lo lắng cho Vân Khinh, nên có chút sốt ruột, nếu đã vậy thiếp thân liền yên tâm.“
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy lời này của Tiêu Triệt có chút không ổn, lúc này cũng không thể tránh được, nàng cười dịu dàng, “Đa tạ phu nhân, Vân Khinh đang vì Vương gia chuẩn bị một bầu Bích Loa Xuân để cảm tạ hắn mời Vân Khinh du ngoạn, nếu phu nhân không có việc gì vậy mời vào phòng nếm thử tay nghề Vân Khinh.“
Khóe miệng Cố Tú Cầm rật rật: “Nhiều ngày nay chưa từng trông nom mọi việc trong phủ, không rảnh rỗi như Nhị tiểu thư, thiếp thân cáo lui trước, mời Vương gia tự nhiên.”
Tiêu Triệt gật đầu, Cố Tú Cầm mang theo một đoàn người vội vàng rời khỏi.
“Tiểu thư! Người rốt cục đã trở lại!”
Sơ Ảnh và Nhược nhi nhảy dựng lên, gần như sắp khóc vì vui mừng, Sở Vân Khinh cười trấn an, xoay người nhìn Tiêu Triệt: “Mời Vương gia vào trong.”
Tiêu Triệt nhíu mày, Sở Vân Khinh cười: “Bích Loa Xuân.”
Tiêu Triệt có chút ngoài ý muốn, hắn tưởng rằng kia chỉ là lý do của Sở Vân Khinh thôi, hai người cùng nhau vào phòng, đây là lần đầu tiên Tiêu Triệt quang minh chính đại tiến vào, nhớ tới tình hình của hai người đêm đó, chân thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng Tiêu triệt còn chưa nếm được Bích Loa Xuân của Sở Vân Khinh, ngay lúc Sở Vân Khinh pha trà, Tử Hàn vẻ mặt ngưng trọng đi đến nói nhỏ vài câu bên tai Tiêu Triệt.
Sở Vân Khinh nhìn thấy sắc mặt trầm trọng rất ít khi gặp của Tiêu Triệt, liền biết nhất định là xảy ra đại sự làm cho hắn khó xử, nàng tắt bếp nhỏ: “Mời Vương gia tự nhiên.”
Tiêu Triệt liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có gì cần thiết, hắn gật đầu, xoay người rời đi.
Tiêu Triệt tuyệt đối không ngờ rằng, chính do dự này của nàng, lại khiến cho Sở Vân Khinh đặt mình vào nguy hiểm!